Thập Niên 70: Vợ Chồng Đại Lão

Chương 2: Tôi Sắp Thành Người Góa Vợ 2

Vương Vệ biết yếu thế với hai người này là vô dụng, khẩu khí chỉ cần hơi thấp một chút thì sẽ tưởng rằng sợ bọn họ: "Dù sao tôi là để cho mấy người biết, có lấy tiền ra không thì các người tự liệu mà làm, đến lúc đó người sốt đến chết, tôi làm người góa vợ khẳng định sẽ phải khóc cho số phận bi thảm của vợ tôi." Nói xong quay người muốn đi.

Mẹ Vương và cha Vương do dự, cha Vương không thể không lên tiếng gọi Vương Vệ lại: "Vợ con sốt rất cao thật sao?"

Vương Vệ bước chân không ngừng: "Các người đi theo tôi nhìn xem chẳng phải sẽ biết à!"

Mẹ Vương có lòng mặc kệ: "Hôm nay người mới đến nhà chúng ta liền bị sốt đến chết, ai mà tin chứ, tôi đã nói hôm nay nhìn cô gái chết dầm kia thế nào có vẻ bệnh, hóa ra là nhà họ Tiếu biết con gái bị bệnh lừa chúng ta."

Cha Vương có lòng muốn nói thời gian thành hôn đã sớm quyết định, khả năng chính là trùng hợp bị bệnh, người nhà họ Tiếu còn không đến mức lấy sức khỏe con gái ruột ra lãng phí, nhưng ông ta biết lời kia vừa thốt ra, khẳng định lại sẽ bị mẹ Vương mắng, thuận miệng nói: "Đi xem một chút đi, nếu là người thật sự bị sốt đến chết, chính là phiền toái lớn lắm, đến lúc đó thằng tư còn không muốn ầm ĩ lật trời."

Mẹ Vương nghe mà hậm hực dậm chân: "Lúc ấy sinh ra bóp chết nó cho rồi!"

Cha Vương cùng mẹ Vương đi theo Vương Vệ ra phòng chính, xuyên qua sân nhỏ đến một gian gian phòng thấp bé, căn phòng này vốn là kho củi, các phòng khác của nhà họ Vương bọn họ đều là phòng gạch ngói, duy chỉ có căn này không chỉ có diện tích nhỏ hẹp, nóc phòng còn là dùng cỏ tranh phủ lên, cửa căn bản là không đóng chặt được, mắc vào khung cửa lung lay sắp đổ, gió thổi qua rung kêu kẽo kẹt.

Vương Vệ mở cửa phòng, chỉ vào Tiêu Hiểu bị sốt, gò má đỏ bừng: "Các người tự xem đi." Nói xong lạnh lùng đứng ở một bên, Vương Vệ năm nay mười tám tuổi, nhưng so với mấy thằng nhóc trong thôn, anh thực sự quá thon gầy, ấy thế mà dáng người còn cao hơn mấy đứa cùng trang lứa, nhìn cứ như một cây gậy trúc, áo bông cũ nát lại rộng mặc ở trên người anh cứ đung đưa tới lui. Nhưng cho dù là như thế, khuôn mặt của anh đều sẽ hấp dẫn người ta ngay từ lần đầu gặp mặt.

Lông mày chưa hề tân trang qua, lại vô cùng chỉnh tề, lông mày sắc bén nhập tấn, sống mũi thẳng, môi mỏng mà đỏ thắm, chỉ nhìn riêng cái mũi và miệng thôi là cho người ta cảm giác dịu dàng, cộng thêm lông mày sắc bén cùng đường nét gương mặt mơ hồ dần dần hiện ra vẻ anh tuấn, chính là người đàn ông vốn tuấn mỹ, nhưng kỳ dị chính là đôi mắt của anh, con mắt màu xanh lục nhìn vô cùng có chiều sâu lại âm u, tô thêm một vẻ thần bí ở trên gương mặt anh tuấn ấy.

Nhưng bản thân Vương Vệ lại chán ghét đôi mắt này đến cực điểm, tất cả tai nạn của anh đều bắt nguồn từ đôi mắt vốn khác biệt với đôi mắt người bình thường này, thiếu niên mười tám tuổi, cho dù nhìn có vẻ thủy hỏa bất xâm, nội tâm cũng không chưa xây dựng được bức tường ngăn cách tổn thương mà bên ngoài gây nên, bởi vì đôi mắt này, cha mẹ anh em chán ghét, khi còn bé người đồng lứa không dám gần anh, còn có rất nhiều người trong bóng tối gọi anh là quái vật. . .

Vương Vệ lắc đầu, đuổi những cảm xúc bi quan buồn cười này đi, nghĩ những thứ này, còn không bằng ngẫm lại làm sao nhét đầy cái bao tử, anh siết chặt lại cổ tay của mình, thực sự quá gầy, cứ đói như thế anh lo lắng mình không sống tới ngày thoát khỏi nhà họ Vương nổi mất.

Mẹ Vương cùng cha Vương vào nhìn xem, tay mẹ Vương còn chạm vào trên trán Tiêu Hiểu, khuôn mặt lập tức kéo xuống, thế này sốt cao quá, nếu như không đi trạm y tế, thật sự có khả năng sốt chết.

Vẻ mặt bà ta âm trầm nói thầm: "Hai cái thứ này đều là đồ báo đời, nhà họ Tiếu chết mất lương tâm, đưa một người sắp chết đến nhà họ Vương chúng ta, cái này nếu như xảy ra chuyện gì, nhà họ Tiếu khẳng định sẽ đòi tiền chúng ta."