Ở Truyện Ngôn Tình Trêu Chọc Nam Chính Thẳng Nam

Quyển 2 - Chương 8-3

Liễu Cầm là người nổi tiếng trong trường, không ít người biết đến anh, khi nhìn thấy anh mọi người càng không muốn nhìn sang chỗ khác, họ đang nhìn một cậu ấm và vệ sĩ của anh đang đứng bên ngoài qua lớp kính của quán trà sữa, một cậu ấm cùng vệ sĩ bên ngoài không biết họ đang nói cái gì qua kính, Liễu Cầm hất cằm lên, tựa hồ không muốn uống cạn, nên vệ sĩ cúi đầu ngậm lấy ống hút, uống vài ngụm trà sữa, định giải quyết hết phần trà sữa còn lại.

Nhưng không lâu sau, người bên kia đột nhiên đổi ý, đi về phía cậu cười nói vài câu, cầm lấy nửa ly trà sữa trong tay, cắn ống hút trước mặt, tiếp tục uống.

“Quào…”

Không biết ai đã hít một hơi rồi lẩm bẩm kỳ lạ.

“Chết tiệt, cái này là chơi gay à?”

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều nhao nhao gật đầu.

Nhưng phải nói rằng Liễu Cầm thuộc tuýp người mạnh mẽ, vóc người hơi gầy mặc quần áo có hơi rộng, khoác lên mình chiếc áo đỏ rực lửa tràn đầy sức trẻ, còn người vệ sĩ xinh đẹp lạnh lùng khoác trên mình bộ vest đen lạnh lùng, sau tai đeo tai nghe chiến thuật, đứng trước mặt anh một cách cung kính, quan sát anh mọi lúc không rời mắt khỏi anh một giây phút nào, khiến họ có vẻ xứng đôi một cách kỳ lạ.

Không ít người giơ điện thoại di động lên.

Mấy phút trước.

Văn Ngọc Thư bưng ly trà sữa ra, đứng dưới tàng cây, cắm ống hút, đưa cho Liễu Cầm.

Liễu Cầm liếc nhìn ly trà sữa đang cầm trên tay cậu, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía Văn Ngọc Thư, không biết vì sao mà thở dài:

“Đột nhiên tôi không muốn uống nữa, anh Văn, anh giúp tôi uống đi, đừng lãng phí.”

Văn Ngọc Thu sửng sốt một chút, sau đó rút bàn tay đưa trà sữa cho anh lại, theo chỉ dẫn của anh, tự mình cúi đầu uống cạn.

Liễu Cầm lười biếng nhìn anh ta uống trà sữa, lúc Văn Ngọc Thư uống được nửa đường, anh đột nhiên nở nụ cười đi tới:

“Anh uống thấy ngon không? Để tôi nếm thử.”

Anh cầm ly trà sữa trên tay của vệ sĩ đã uống hết nửa ly qua, nhìn qua liền ngậm ống hút hơi ướt trước mặt nhẹ nhàng hút một hơi.

Văn Ngọc Thư nhíu mày, sau đó cậu không có phản ứng gì khác, trong lòng kêu lên một tiếng: “Đậu xanh, nam chính cũng khá tốt đấy chứ.”

Sau khi xác định Văn Ngọc Thư chỉ nhíu mày, không có phản ứng gì khác, Liễu Cầm không khỏi có chút nản lòng, trà sữa vừa uống không còn ngọt nữa, hàm hồ nói thầm.

“Buồn ghê cơ.”

Người vệ sĩ tỏ vẻ khó hiểu.

——

Một nơi khác

Liễu Thính Lam vừa từ phòng tắm đi ra, khóe mắt hoa đào có chút đỏ lên, hắn duy trì tư thế hoàn mỹ, từ đường viền cổ áo choàng tắm, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc bị giọt nước từ từ hằn lên, trên người anh ta cũng không có dấu vết của năm tháng, thậm chí còn nhàn nhã và điềm đạm hơn Liễu Cầm trẻ trung và hoạt bát.

Đây là lần thứ ba Liễu Thính Lam nhớ lại cảnh người vệ sĩ bị con trai mình dắt vào phòng ngày hôm đó bên trên màn hình, mắt hắn tối sầm lại, hắn bước đến bàn làm việc, liếc mắt nhìn tên vệ sĩ đang đứng cùng con trai mình dưới gốc cây cạnh quán trà sữa đang cúi đầu uống trà sữa bằng ống hút mà vệ sĩ vừa dùng xong.

Bàn tay mảnh khảnh vươn ra, gõ nhẹ vào khóe môi của người vệ sĩ trên màn hình máy tính:

“Văn Ngọc Thư.”

Hắn khẽ thì thầm.

——

Văn Ngọc Thư đi theo Liễu Cầm thêm hai ngày, người bên kia mỗi ngày đều bám lấy cậu, không biết có phải mình đã bị bẻ cong rồi không, nhưng trước tiên anh rất muốn bẻ cong cậu, nhưng mỗi lần đều phát điên khi thấy Văn Ngọc Thư vẫn không có chút phản ứng gì.

Hôm nay, khi cậu vừa về nhà sau khi hoàn thành công việc, cậu đã bị vài vệ sĩ mặc vest đen chặn lại, những người này đều là những người xa lạ, Văn Ngọc Thư chưa bao giờ nhìn thấy họ trong căn biệt thự cũ của nhà họ Liễu, người đầu tiên nhìn cậu, lạnh lùng nói:

“Anh chính là Văn Ngọc Thư đúng không? Mau đi theo chúng tôi.”

Văn Ngọc Thư: ???