Tϊиɧ ɖϊ©h͙ men theo ống quần tây của vệ sĩ chảy xuống nhỏ giọt trên sàn nhà (H)
Ngày hôm sau Văn Ngọc Thư tỉnh lại, trên giường đã khô ráo, cả người cậu cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, chiếc váy màu đỏ xẻ tà bị xé toạc, nhăn nhúm đã được thay bằng một bộ đồ ngủ. Thể chất của cậu rất tốt, nhưng ngày hôm qua sau khi được bế lên lau khô lâu như vậy, cậu chỉ hơi đau lưng, chân mềm nhũn, nhưng vẫn có có cảm giác dị vật ở sau lưng.
Cậu biết trong phòng có ít nhất ba cái camera, ông cụ đang theo dõi cậu, vẻ mặt không thay đổi, chỉ im lặng ngồi trên giường, cau mày và nâng trán, hình như có chút khó chịu sau khi say rượu, trong đầu không có bất kỳ ký ức nào về ngày hôm qua.
Một lúc sau, cậu mới chầm chậm nhấc chân ra khỏi giường, đi dép lê bước vào phòng tắm.
Camera trong giắc cắm phát sáng màu đỏ mờ nhạt.
…
Phòng làm việc.
Liễu Cầm buổi chiều có tiết học, ăn sáng xong liền đến phòng làm việc, ngồi ở sau bàn làm việc, nhìn xuống sổ kế hoạch, Văn Ngọc Thư mặc vest và đeo tai nghe chiến thuật bước vào, cậu đứng bên cạnh Võ Oanh đã có mặt từ sớm, cụp mắt xuống, lặng lẽ đứng bảo vệ.
Xử lý xong sổ kế hoạch trong tay, Liễu Cầm đặt tài liệu sang một bên, liếc mắt nhìn Văn Ngọc Thư dường như không biết chuyện gì, trên môi nở nụ cười, uể oải gọi cậu.
“Hôm qua anh ngủ ngon chứ?”
Võ Oanh đứng cảnh giác với vẻ mặt không thay đổi, không tò mò hay quan tâm, Liễu Cầm cũng không có nói cô ấy chỉ được coi mình là không khí nhưng cô vẫn làm vậy, Văn Ngọc Thư đứng bên cạnh người tự cho mình là không khí nghiêng nghiêng đầu, đi tới trước mặt Liễu Cầm.
Tính cách của Văn Ngọc Thư trung thành với cha con nhà họ Liễu, nghe Liễu Cầm hỏi, trong lòng nảy sinh một cỗ ác ý thú vị, cậu thành thật lạnh giọng trả lời: “Thưa cậu chủ, không tốt lắm, còn mơ nữa.”
Cậu mặc một bộ âu phục, cà vạt đen, đeo tai nghe chiến thuật, dáng người cao lớn, khiến Liễu Cầm liếc mắt nhớ lại người mặc chiếc váy đỏ xẻ tà cùng giày cao gót tối hôm qua, cao hơn cậu một chút, trong lòng có chút ngứa ngáy hả? một tiếng rồi hỏi:
“Mơ thấy gì.”
Vệ sĩ cao ráo lạnh lùng nhíu mày: “Mơ thấy… Cậu chủ bảo tôi cảm ơn cậu thì phải?”
Liễu Cầm sặc nước miếng, ho khan mấy tiếng mới chịu dừng lại, lỗ tai có chút đỏ lên, lẩm bẩm nói với lương tâm cắn rứt:
“Giấc mơ gì vậy chứ?”
Văn Ngọc Thư rũ mắt xuống, không nói gì.
Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, ngoại trừ những âm thanh nhàn nhạt khi lật giấy tờ và dùng bút ký tên ra thì xung quanh yên ắng vô cùng. Liễu Cầm tiếp tục giải quyết công việc của công ty, Văn Ngọc Thư và Võ Oanh yên lặng đứng ở bên cạnh, đứng một hồi lâu, một luồng nhiệt chậm rãi trượt ra khỏi khe thịt mềm mại mẫn cảm từ sâu trong khoang thịt ướŧ áŧ chảy ra khỏi mông.
Văn Ngọc Thư nhíu mày, nghĩ tối hôm qua Liễu Cầm bắn quá sâu, một phần cũng chưa rửa sạch, đứng một hồi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở chỗ sâu trong bị trọng lực chảy xuống.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa từ lâu đã thấm thành nước trong suốt, nước là thứ không thể kẹp được, chảy qua da từng chút một có cảm giác nó đang chạy dọc theo ống quần, cuối cùng chảy ra nhớp nháp và nhờn dính trên da, để lại vệt nước trên sàn bên cạnh đôi giày da của cậu.
Hơi thở của cậu gấp gáp, lông mày và ánh mắt lạnh lùng vốn đã có sức mê hoặc lại càng không thể chịu đựng nổi, rõ ràng cậu đang mặc một bộ đồ đen lạnh lùng, bộ dáng cũng tiêu sái, trên người cũng có một cỗ cám dỗ không thể nào chối từ được.
“Sao thế? Trong người khó chịu sao?”
Liễu Cầm vốn đã chú ý tới Văn Ngọc Thư kể từ khi anh đang xử lý công việc chính của mình, thấy cậu không thoải mái, anh liền ngừng viết, đôi mắt đào hoa nhìn về phía cậu.
Văn Ngọc Thư hơi nhíu mày, dường như cậu rất khó hiểu tình trạng của mình bây giờ, cậu cảm giác được dị vật trong hoa huyệt từ sáng thức dậy, bây giờ nước vẫn chảy ra, cậu suy nghĩ một lúc và đưa ra kết luận khoa học dựa trên những gì cậu đã được học, nói với một giọng điệu bình tĩnh.
“Cậu chủ, giống như tôi bị trĩ rồi.”
Liễu Thính Lam đang quan sát cậu sau màn hình máy tính, vừa nhấp một ngụm trà thì bị sặc, che môi ho khan, không nhịn được cười.
Ngay khi nói ra câu đó, ngay cả Võ Oanh vốn luôn tự coi mình là không khí cũng không khỏi nhìn về phía cậu, mặc dù nữ vệ sĩ vẫn vô cảm, nhưng hai chữ thở dài lần lượt được viết trên mắt trái và mắt phải của cô ấy, như thể cô muốn nói với đội trưởng của mình là ai rồi cũng sẽ phải chịu đựng một loại đau khổ của nhân loại mà thôi.
Liễu Cầm: “...”