Tuyệt Sắc

Chương 49

Rời khỏi sân bay không lâu, Mục Thị liền ngủ thϊếp đi, có lẽ vì Hoa Tri Dã ở bên cạnh, nàng ngủ rất sâu, đến khi Hoa Tri Dã xuống xe, nàng cũng không biết.

Khi Hoa Huyên Lận đánh thức, nàng mở mắt lập tức nhìn thấy hoa viên nhỏ quen thuộc trước biệt thự.

Bỏ ra mấy giây để tỉnh tháo lại, Mục Thị duỗi lưng một cái, xuống xe.

Đi theo Hoa Huyên Lận vào cửa, mặc kệ người bên cạnh, trực tiếp vòng qua hắn, ngã nhào xuống sô pha, tiện tay cầm gối ôm vào ngực. Hoa Huyên Lận thấy nàng như vậy, không khỏi lắc đầu: “Mục nữ thần của chúng ta, về đến nhà là như vậy sao?”

Mục Thị cười cười, ngồi dậy, hai chân bắt chéo chuẩn tư thế thục nữ, hai tay khéo léo đặt lên đùi, lưng thẳng tắp giương mắt nhìn người trước mặt, hỏi: “Nữ thần là thế này đúng không?”

Hoa Huyên Lận bị chọc cười: “Em vẫn nên nằm thì hơn.”

Hoa Tri Dã không biết nấu ăn, không có nghĩ Hoa Huyên Lận cũng không biết, về đến nhà hắn định xem đá bóng, chỉ tiếc chị gái gọi điều hắn vào phòng bếp, giày vò sột sột soạt soạt một trận, lúc này Mục Thị phát hiện Hoa Huyên Lận biến mất một chút đang đi tới trước mặt.

“Anh biết cái này a?” Mục Thị tiếp nhận đôi đũa, kinh ngạc nhìn Hoa Huyên Lận.

Hoa Huyên Lận bật cười: “Chuyện đơn giản mà thôi.” Hắn nói xong thì ngồi cạnh Mục Thị: “Chỉ kém đầu bếp một chút.”

Mục Thị nghe xong suýt chút nữa phun thức ăn ra ngoài, nàng nhẫn nhịn mấy giây, cố gắng nuốt đồ trong miệng xuống, nhìn Hoa Huyên Lận: “Ăn thức ăn của anh còn phải chịu nghe anh trêu chọc sao?”

Hoa Tri Dã lắc đầu, đẩy đĩa trứng qua: “Không cần, anh thích trêu chọc người khác hơn.”

Mục Thị cúi đầu tập trung không để ý hắn, yên lặng ăn mì, lúc này nàng nhớ Hoa Tri Dã từng nói qua tình sử của Hoa Huyên Lận, thấy có chút tò mò, ngẩng đầu liếc hắn một cái, hỏi: “Có bạn gái chưa?”

Hoa Huyên Lận không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Có người giới thiệu sao?”

Mục Thị không trả lời, vẫn hỏi nghi vấn trong lòng: “Có bạn gái hay không?”

Hoa Huyên Lận nhún vai, gật đầu: “Có a!”

Mục Thị nuốt mì, lại hỏi tiếp: “Vậy còn hỏi tôi có người giới thiệu sao?”

“Bạn gái ở nước ngoài, không có gì ngoài ý muốn mấy tháng nữa anh về nước.” Hoa Huyện Lân vô cùng thẳng thắng: “Không muốn yêu xa thế này, em không phải muốn lúc nào cũng được nhìn thấy chị anh sao?”

Mục Thị lắc đầu: “Hai chúng ta không giống.” Nàng cười: “Chị ấy là mối tình đầu của tôi.”

Câu nói này chọc Hoa Huyên Lận ôm bụng cười, hắn tò mò áp mặt tới, hỏi Mục Thị: “Thật hay giả?”

Mục Thị gật đầu: “Đương nhiên, hai chúng tôi là mối tình đầu của nhau.”

“Ha ha ha…” Hoa Huyên Lận dựa vào ghế, hai tay ôm ngực, âm dương quái khí nói: “Một người gần ba mươi, một người đào hoa, mối tình đầu?” Lời nói mang rõ ý trào phúng: “Rất tốt.”

Mục Thị lườm hắn.

Hoa Huyên Lận cứ ngồi như vậy chờ Mục Thị ăn xong, đợi nàng rút khăn ăn trên bàn lau miệng thì chủ động đứng lên thu dọn bát đũa, Mục Thị lập tức đưa tay ngăn lại: “Còn cung cấp hậu mãi sao?” Nàng đoạt chén lại.

Hoa Huyên Lận cũng không miễn cưỡng, tùy ý Mục Thị: “Em cùng chị Tri Dã ở cùng một chỗ thì chính là em gái anh, anh chiếu cố em gái là chuyện đương nhiên.”

Mục Thị nhìn hắn lắc lắc đầu: “Tôi ở cùng chị Tri Dã thì bối phận tôi cao hơn anh.”

Nói xong liền cầm bát đũa đi vào bếp.

Bởi vì trong nhà chỉ có hai người, Hoa Huyên Lận nhàn rỗi nhàm chán cũng đi theo sau, hắn đứng cách Mục Thị hai mét, cứ như vậy nhìn nàng tập trung rửa chén, tóc dài vướng bận, được nàng tùy ý cột thành đuôi ngựa.

“Lần đầu tiên gặp em, còn tưởng em là kiểu tiểu thư nũng nịu.” Hoa Huyên Lận dựa cửa, ung dung nói một câu.

Mục Thị thành thạo úp chén lên kệ, cầm khăn lau tay, quay người nhìn Hoa Huyên Lận, ánh mắt mang theo kiêu ngạo: “Lời này có thể chứng minh anh đổi cách nhìn về tôi?” Không chờ hắn trả lời, mau mau bồi thêm: “Ra được phòng bếp vô được nhà bếp.”

Hoa Huyên Lận lại phì cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Ánh mắt chị Tri Dã rất tốt.”

“Ôi.” Được khen như thế, Mục Thị rất vui vẻ, bước qua vỗ vỗ vai Hoa Huyên Lận: “Cám ơn em vợ!”

Khi Hoa Tri Dã trở về, nhìn thấy Mục Thị và Hoa Huyên Lận xem TV trong phòng khách, ghế sô pha thật dài mỗi người ngồi một đầu, nhìn vừa lạ lẫm vừa hài hòa.

Nghe được động tĩnh cả hai đồng thời quay đầu, Mục Thị lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Trở về rồi?”

Nàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh, chờ Hoa Tri Dã ngồi xuống, nàng liền hỏi vấn đề lúc trên xe chưa kịp hỏi: “Gần đây chị rất bận rộn sao?”

Hoa Tri Dã lắc đầu: “Vẫn ổn, thời điểm này luôn luôn như vậy.” Cô trả lời xong quay đầu nhìn Mục Thị: “Em mới là người bận rộn.”

Mục Thị ứng tiếng: “Một thời gian nữa sẽ tốt hơn.” Nàng cúi người cầm cục ô môi trên bàn lung lay trước mặt Hoa Tri Dã, sau đó đút vào miệng cô.

“Ôi ôi.” Hoa Huyên Lận ở một bên thấy thế, phát ra âm thanh ghét bỏ.

Bình thường những chuyện thế này không cảm thấy gì, nhưng Hoa Huyên Lận ồn ào như thế, Mục Thị mới tỉnh ngộ xác thực động tác vừa rồi có chút tú ân ái.

Nàng ôm cánh tay Hoa Tri Dã, nghiêng người nhìn người ngồi ở đầu bên kia, nói: “Chuyện thường ngày mà thôi!”

Không đợi Hoa Huyên Lận dùng lời phản kích Mục Thị, Hoa Tri Dã lại xen vào: “Ngày mai phải về rồi, mọi chuyện chuẩn bị hết chưa?”

Hoa Huyên Lận trả lời: “Rồi, mẹ giúp em liên hệ xong hết, em trực tiếp tới đó ký tên là được.”

Hoa Tri Dã ừ một tiếng, Mục Thị lên tiếng hỏi: “Công việc bên kia thế nào? Tìm được chưa? Hay trở về mới tiếp tục tìm?”

Hoa Huyên Lận: “Có vài công ty lên tiếng mời, anh vẫn chưa xem xét kỹ, đến lúc đó từ từ sàng lọc lại.”

Lúc này Mục Thị mới nhớ, ngẫu nhiên Hoa Tri Dã sẽ nói về thành tích của Hoa Huyên Lận, không khỏi thổn thức, học bá du học trở về, chuyện công việc cần gì phải lo.

Mục Thị: “Xem ra không cần lo lắng, đến lúc đó cần tôi giúp gì, cứ lên tiếng.”

Hoa Huyên Lận ừ một tiếng: “Công việc không phải vấn đề, vấn đề là ở chỗ nào, các Thành thị đều rất tốt!”

Mục Thị gật đầu: “Ở chỗ mình thích đi, bản thân dễ chịu là được.”

Hoa Huyên Lận: “Anh cũng nghĩ vậy, không có việc gì, từ từ tính.”

Hai người nói chuyện phiếm tới tới lui lui, Hoa Tri Dã ở một bên im lặng, chờ đề tài giữa hai người kết thúc, Hoa Tri Dã mới hứng thú nhìn Mục Thị: “Quan hệ hai người tốt lên từ khi nào?”

Mục Thị cười, chỉ vào Hoa Huyên Lận: “Nếu là chị Huyên Lận, thì quan hệ còn sớm tốt hơn.”

Hoa Huyên Lận lập tức vứt bỏ ngữ khí đường đường chính chính, đáp trả về: “Đừng làm rộn, Thị Thị tiểu muội muội, nhìn anh như thế nào cũng là anh của em.”

Mục Thị bật cười lớn, nói thầm: “Như thế nào lại muốn làm anh? Thích chiếu cố người khác sao?”

Hoa Tri Dã nhíu mày: “Còn ai muốn làm anh của em?”

Mục Thị nhún vai: “Giang Viêm Khải! Rõ ràng nhỏ hơn em mấy tháng.”

Đột nhiên Hoa Huyên Lận oa một tiếng, kinh ngạc: “Giang Viêm Khải của Giang gia?”

Mục Thị: “Đúng vậy.”

Hoa Huyên Lận hiếu kì: “Em cùng Giang Viên Khải có quan hệ không rõ sao?”

Mục Thị nhìn Hoa Tri Dã, tiếp theo đưa ánh mắt về phía bên kia, kéo dài âm đáp lời: “Đúng a…”

Nàng bổ sung: “Cùng cha khác mẹ là quan hệ không rõ sao?”

Hoa Huyên Lận nghe xong kinh ngạc: “Còn có thân thế này?”

Lại trò chuyện thêm chốc lát, ba người cùng nhau xem tập phim trên TV xong thì tạm biệt lên lầu đi ngủ.

Hôm sau, Mục Thị thức dậy sớm, Hoa Tri Dã thuận đường đưa nàng đến phòng làm việc, rồi lái xe tới công ty.

Đêm dài ngày ngắn, thời điểm Hoa Tri Dã đến tầng làm việc của mình thì trời còn chưa sáng hẳn, đèn hành lang vẫn còn mở, cô vừa ra khỏi thang máy, đi được vài bước thì thấy Cao Văn Tuệ ở đối diện đi tới.

“Hoa lão sư, sớm như vậy?” Cao Văn Tuệ kinh ngạc.

“Dậy sớm.” Hoa Tri Dã nhìn nàng: “Em cũng thật sớm.”

Cao Văn Tuệ cười: “Sáng dậy sớm lại nhớ còn vài chuyện chưa chỉnh lý tốt, ngủ tiếp không được nên đi làm luôn.”

Là quá sớm…

Lúc nãy Hoa Tri Dã nghe Mục Thị nói kiểu sáng sớm này dưới cái nhìn của nàng là chuyện thường ngày. Tối qua trước khi ngủ, Hoa Tri Dã nhìn thấy quầng thâm dưới mắt nàng, có chút đau lòng, chỉ cần Mục Thị thiếu ngủ vài ngày thì mắt là chỗ đầu tiên kháng nghị. Vốn định để nàng đi ngủ sớm một chút, nhưng người kia lại không ngoan nhất định phải ầm ĩ một hồi, cho nên sáng thức dậy, hình như vòng đen đó còn nặng nề hơn.

Hoa Tri Dã nghĩ đến, vô thức đặt tay lên bụng, cách lớp áo vuốt ve quanh rốn, nơi đó có một dấu hôn rất sâu.

Mỗi lần Mục Thị hạ miệng đều thoáng đè ép, cô cảm thấy vừa nhọt, vừa tê còn có chút đau.

Hoa Tri Dã ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính lên, sớm thế này nhân viên vẫn chưa đi làm, trong lúc rảnh rỗi cô mở Weibo ra xem, tìm tên Mục Thị.

Chỗ này phần lớn đều là tin mới nhất của Mục Thị, còn một số video dân mạng đăng lên liên quan tới nàng.

Từ khi độ nổi tiếng của Mục Thị tăng lên, thì tần suất nàng chiếm đầu trên Weibo cũng nhiều hơn, đánh giá về nàng có tốt có xấu, còn có một số phỏng đoán ác ý, bởi vì quần áo nàng mặc trên tiết mục mà đưa ra suy đoán, nàng được bao nuôi.

Những lời nói vô căn cứ, tâm Hoa Tri Dã gần như cũng bị san bằng, bây giờ chỉ xem liền thôi.

Xem mấy phút, đột nhiên thấy vài tẩm ảnh Mục Thị chụp chung, tay Hoa Tri Dã cầm chuột ngừng lại.

Tổng cộng có ba tấm, là Mục Thị và Phương Khinh Khinh, cô nghĩ, chắc đây là quảng cáo mà Mục Thị đồng ý đêm đó.

Hoa Tri Dã xem tấm tiếp theo, Phương Khinh Khinh mặc quần áo nhu mì, còn Mục Thị đứng bên cạnh nàng, tóc ngắn, mặc đồ Tây soát khí ngời ngời.

Phương Khinh Khinh rúc vào ngực Mục Thị, ngửa đầu nhìn người bên cạnh, một tay đặt trên đùi nàng, còn tay kia thì vòng qua eo nàng. Tay Mục Thị thì choàng qua vai Phương Khinh Khinh, tay khác chống nạnh, nhìn thẳng vào ống kính.

Hoa Tri Dã nhìn tấm hình chằm chằm mấy chục giây, đột nhiên thở dài một hơi, trực tiếp bấm thoát Weibo.