Gần đây người Hot không phải nhiều nên tự nhiên Hoa Tri Dã và Mục Thị lên hàng top tìm kiếm, vì gần đây Mục Thị liên tiếp lên bảng xếp hạng nên cư dân mạng bắt đầu không khách khí như trước.
Antifan cũng tăng lên, nói nàng cố ý thân thiết với nữ thần, nói nàng không có tác phẩm gì nổi bật, ngày ngày luôn tạo candal để được nổi tiếng…
Mục Thị chụp ảnh quảng cáo xong, thì nghe Tiểu Mã ở bên cạnh phàn nàn chuyện này. Nàng xem thường, ngay lúc thợ trang điểm dậm thêm phấn, nói với Tiểu Mã: "Đáng lẽ em nên cao hứng mới phải a, trước kia không ai nhắc với chị, ai biết chị là ai?"
Nói vậy cũng không sai, nhưng Tiểu Mã xem bình luận vẫn cảm thấy tức giận, cười cười, hắn nhìn qua bả vai trần trụi của nàng, hỏi: "Có lạnh không?"
Mục Thị lắc đầu: "Vẫn ổn."
Hơn một giờ quay chụp ngoài trời, mặc dù dưới làn váy nàng có mặc quần dày nhưng thân trên ít ỏi, đại khái vẫn bị lạnh run, mặc dù xương cốt đang run rẩy nhưng lòng nàng lại không cảm thấy lạnh.
Mục Thị nhận ly nước ấm Tiểu Mã đưa qua uống một ngụm, giẫm giày cao gót tiếp tục công việc.
Tiểu Mã nhìn Mục Thị cách đó không xa thở dài một hơi, tính ra đã hai mươi ngày nàng không được nghỉ ngơi nhiều, đôi khi tham gia hoạt động nửa đêm mới về tới nhà, sáng sớm hôm sau lại phải bắt đầu lịch trình, hắn làm trợ lý cho nàng hơn một năm nhưng chưa bao giờ thấy nàng bận rộn như vậy.
Mặc dù đôi khi Mục Thị cứ mơ mơ màng màng, nhưng nàng lại rất thành tâm với công việc, đối với tiền bối hay hậu bối đều lễ phép chuẩn mực, không chỉ như thế, những nữ sinh từng có quan hệ thân mật với nàng, sau khi mỗi người một ngã cũng đánh giá rất cao về nàng.
Không thể không thừa nhận, Mục Thị không chỉ có nhan sắc mà EQ cũng rất cao, khi phỏng vấn, ngẫu nhiên có vài vấn đề phát sinh, nàng đều khéo léo đưa đẩy.
Nhưng có điều Tiểu Mã vẫn không hiểu, hắn không biết Mục Thị trong vòng lẩn quẩn này, nàng dùng tâm tốt hơn hay theo tâm tốt hơn.
Nàng đối với ai cũng tốt, nhân viên công tác cũng vậy, hắn nhớ rõ lần đầu tiên đi theo Mục Thị quay chụp, một thợ quay phim hợp tác mấy lần có nhắc con gái hắn thích nhân vật anime, vậy mà nàng lại âm thầm ghi nhớ, khi đi công tác không quên mua về gửi tặng tận nơi.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, ngẫu nhiên nói tới, người bên cạnh thích gì, Mục Thị đều nhớ kỹ, khi đi công tác sẽ mua về làm quà, nếu nói lấy lòng, Tiểu Mã cảm thấy nàng không cần thiết như vậy.
Theo nàng một thời gian dài, Tiểu Mã đưa ra kết luận, Mục Thị thật tâm đối xử với những người bên cạnh nàng, một ngày nọ, Tiểu Mã nhắc đến một người, nói hôm nay là sinh nhật của người kia, Mục Thị hỏi ngược lại: "Ai?"
Tiểu Mã nhắc nàng: "Là nữ sinh kia, có một khoảng thời gian chuẩn bị trang phục cho chị, chị còn khen con gái người ta đáng yêu, tặng sữa bột nhập khẩu nói đó là loại Phỉ Phỉ hay uống."
Mục Thị suy nghĩ thật lâu, lại hỏi: "Ai a?"
Tiểu Mã:.…
Lúc này hắn mới hiểu, Mục Thị đối tốt với người khác, đôi lúc chỉ là thuận tay mà thôi, không có ý tứ gì khác.
Bỗng nhiên có trận gió lớn kéo tới, Tiểu Mã thu hồi suy nghĩ, nhìn Mục Thị đứng dưới gốc cây, thấy gió thổi bay làn váy của nàng, hắn nhìn thôi đã cảm thấy lạnh.
Mục Thị bày ra đủ loại tư thế, nghe theo hướng dẫn của nhϊếp ảnh gia, mọi thứ trên người nàng đều rất chuyên nghiệp.
Tiếp theo là động tác quay đầu, nhưng có vẻ dùng lực hơi mạnh, chân lại giẫm phải làn váy nên té xuống đất. Nhìn có vẻ không quá nghiêm trọng nhưng nhân viên công tác gần đó cũng nhanh chân đi tới, nàng giơ tay lắc lắc thể hiện mình không sao, nên nhân viên lui trở lại, nhưng mới ngồi xuống thì thấy nàng ngã nhào xuống bất động.
Mục Thị té xỉu.
Hoàn cảnh lập tức loạn cả lên, Tiểu Mã hét lớn tên nàng rồi nhanh chân vọt tới, lần đầu tiên hắn thấy Mục Thị xỉu, hắn bị dọa đến môi cũng trắng bệch.
Mấy phút sau, một đám người đưa nàng đến bệnh viện gần đó, cẩn thận kiểm tra một lượt, bác sĩ thông báo nguyên nhân té xỉu là do quá mức mệt nhọc, còn tuột huyết áp.
Hôm nay không thể tiếp tục quay chụp, bên kia cũng bảo Mục Thị nên nghỉ ngơi mấy ngày, đợi nàng hồi phục mới tiếp tục tiến hành.
Tiểu Mã cầm bao thuốc, đỡ Mục Thị trở về khách sạn.
Vừa vào phòng, Mục Thị kéo thân thể nặng nề nằm xuống giường, trước lúc té xỉu, đột nhiên choáng váng, thân thể kéo căng hết sức rồi sụp đổ, nàng nằm đó nhìn Tiểu Mã tới tới lui lui giúp nàng nấu nước, lên tiếng gọi hắn.
Tiểu Mã quay đầu: "Thế nào?"
Mục Thị hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tiểu Mã cúi đầu nhìn điện thoại: "Giữa trưa, chị nằm nghỉ ngơi đi, em gọi đồ ăn, chị muốn ăn gì?"
Mục Thị khoát tay: "Gì cũng được, thanh đạm thôi, không thấy ngon miệng."
Tiểu Mã gật đầu, cầm ly nước ấm đặt xuống kệ đầu giường.
Mục Thị lấy điện thoại ra, tìm góc độ thích hợp, chụp cánh tay đang dán băng cá nhân, gửi trong vòng bạn bè.
Một người đang bệnh, lòng đặc biệt yếu đuối hơn, hiện tại nàng chính là như vậy, muốn Hoa Tri Dã ôm một cái, ôm không được thì nghe tiếng cũng tốt.
"Rất lâu không ngã bệnh, khó chịu." Kèm theo bức ảnh, đăng lên.
Rất nhanh, điện thoại của Tiểu Mã cũng có tin báo, bộp một tiếng, điện thoại trong tay Mục Thị cũng vang lên.
Nàng nhắm mắt cược một ván, tiếp theo cẩn thận từng li từng tí mở mắt ra, thấy tên Hà Nhất Hàm, mất mác thở dài một hơi.
"Uy, chị." Mục Thị hữu khí vô lực.
"Chuyện gì xảy ra, bị bệnh?" Hà Nhất Hàm ở bên kia hỏi.
Mục Thị ừ một tiếng: "Không có gì, chỉ là quá mệt mỏi."
Hà Nhất Hàm hỏi thăm vài câu, dặn dò nàng giữ gìn sức khỏe, rồi cúp máy.
Mục Thị mở danh sách bạn bè ra xem lần nữa, nàng thở dài, trong lòng nghĩ, nếu không thì chịu thua, ý chí Hoa Tri Dã sắt đá, nàng thì không phải..
Tiểu Mã bước qua đổi lại ly nước ấm khác và cầm thuốc tới, Mục Thị để điện thoại xuống, nhận thuốc và nước trong tay hắn, ngoan ngoãn nuốt vào.
"Thức ăn chút nữa mới có, chị đói bụng không? Em xuống phòng ăn kiếm chút gì để chị ăn trước."
Mục Thị vô lực khoát khoát tay: "Không cần, vẫn chưa đói."
Nàng nói xong, từ từ uống hết phần nước còn lại, điện thoại Tiểu Mã để trên bàn vang lên, nàng giương mắt nhìn qua, một chuỗi số không có lưu tên, nàng thu hồi tầm nhìn.
"Uy! Xin chào!" Tiểu Mã nhận điện thoại, đầu bên kia nói hai câu, bỗng nhiên Tiểu Mã giương mắt nhìn Mục Thị đang uống nước, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.
Chờ Tiểu Mã quay lại, Mục Thị đã nằm xuống giường, nghiêng người nhắm mắt lại.
"Mệt mỏi." Hắn nghe Mục Thị trầm thấp nói: "Chị ngủ một hồi."
Tiểu Mã ừ một tiếng, bước qua cửa sổ kéo rèm lại, rót thêm một ly nước đặt bên giường cho nàng: "Có việc gì cứ gọi cho em." Sau đó rời khỏi phòng.
Mục Thị ngủ một giấc rất say, khó được cơ hội mơ tới Hoa Tri Dã, nhưng trong mộng Hoa Tri Dã không dịu dàng như hiện thực, mà là bộ dáng khi hai người mới quen, xa cách đạm mạc, nói với nàng: "Cô là ai? Tôi không quen cô."
Mục Thị ở trong mộng là người nổ lực theo đuổi Hoa Tri Dã, nhưng Hoa Tri Dã luôn phớt lờ, nói nàng không biết xấu hổ, Mục Thị kìm không được tiến lên muốn nắm tay cô nhưng tay cô càng ngày càng xa, như thế nào cũng không bắt được…
Lúc Mục Thị tỉnh lại, trái tim đau đớn, nàng nhìn hoàn cảnh xung quanh, cùng với màn cửa sổ bên kia, áng sáng lờ mờ xuyên qua màn cửa, nàng thở hắt một hơi.
"Tỉnh?"
Bên phải nàng đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, Mục Thị mạnh mẽ quay đầu, bên cạnh giường có một người, tay cầm tờ giấy, cúi đầu nhìn nàng,
"Hoa Tri Dã." Âm thanh Mục thị có chút khàn khàn: "Sao chị lại ở đây?"
Nàng lại hỏi tiếp: "Làm sao chị biết em ở đây? Chị tới hồi nào? Tới bao lâu rồi?"
Hoa Tri Dã thấy Mục Thị tỉnh lại, giơ tay mở đèn đầu giường, nửa quỳ bên cạnh, xích lại nàng gần hơn.
"Em bệnh, chị tới xem một chút." Hoa Tri Dã nói xong, bỏ tờ giấy hướng dẫn qua một bên, cầm nhiệt kế vừa mua đặt vào tai nàng, bấm một cái, cô nhìn chỉ số trên màn hình, nói: "Có chút sốt."
Lâu như vậy không gặp, Mục Thị nhìn người trước mặt có chút hoảng hốt, nhìn cô đưa tay sờ trán nàng, lên tiếng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hoa Tri Dã đứng lên ngồi xuống mép giường, trả lời: "Năm giờ ba mươi phút."
Ngủ hơn năm tiếng.
Nàng nhắm mắt, lại muốn trốn vào ổ chăn, nhưng bị Hoa Tri Dã gọi: "Cháo có rồi, ăn một chút rồi uống thêm thuốc."
Mục Thị thẳng tắp nhìn Hoa Tri Dã, không nhúc nhích, Hoa Tri Dã cũng mặc kệ nàng, đứng lên, ra bàn ngoài bưng cháo tới, đặt bên giường, mở nắp rồi để bớt nóng.
"Chị tới khi nào?" Mục Thị nhìn một bên mặt Hoa Tri Dã, không chờ cô trả lời, hỏi: "Bay qua sao?"
Hoa Tri Dã quay đầu đối diện ánh mắt nàng, ứng tiếng: "Ân."
"Nhìn thấy em đăng trong vòng bạn bè?"
"Ân."
Mục Thị không nói lời nào, Hoa Tri Dã cũng không nói chuyện, phảng phất Mục Thị không xảy ra chuyện, Hoa Tri Dã liền có thể coi như không phát sinh vấn đề gì, những chuyện lúc trước có thể thoải mái tùy ý cho qua.
Nhưng sao Mục Thị lại chịu như thế.
Nàng ngồi dậy, ngang nhiên xông qua, nói với Hoa Tri Dã: "Hoa Tri Dã, chỉ cần chị nói, chị từ xa tới đây là vì lo lắng cho em, em sẽ tha thứ cho chị."
Hoa Tri Dã nghe xong thấp giọng bật cười, bộ dáng thản nhiên nhìn Mục Thị: "Dựa vào cái gì là em tha thứ cho chị?"
Mục Thị hé miệng, không biểu tình nhìn Hoa Tri Dã, mấy giây sau, đột nhiên nhào lòng Hoa Tri Dã, mềm mại, buồn buồn nói: "Chị Tri Dã, người ta biết sai rồi."
Hoa Tri Dã nhịn không được, cười lớn, trong lòng có một chỗ bị Mục Thị xông vào, bung ra, mềm nhũn.
Hoa Tri Dã nghĩ rốt cuộc thế nào mà cô bị Mục Thị hấp dẫn, nhớ lại tột cùng Mục Thị làm sao khiến cô tức giận, nhưng tức giận rồi lại chịu thua như thế nào. Nha đầu này từng bước từng bước thực hiệm, quả thực là một tiểu yêu tinh.
Mục Thị ôm chặt eo Hoa Tri Dã, ngẩng đầu nhìn cô, cằm cọ cọ bụng cô, nhỏ giọng: "Chị Tri Dã là tốt nhất.
Hoa Tri Dã lại bật cười, cô sờ sờ đầu Mục Thị, nói: "Tốt, ăn cháo trước đi, không đói bụng sao?"
Mục Thị vẫn rút trong ngực Hoa Tri Dã, quệt miệng gật gật đầu: "Đói."
Dưới sự đòi hỏi quấy rầy của Mục Thị, Hoa Tri Dã đút từng muỗng từng muỗng vào miệng nàng, nói khẩu vị không tốt nhưng một chén cháo đầy lại ăn sạch sẽ.
Hoa Tri Dã rút giấy ăn, phục vụ chu đáo lau miệng cho Mục Thị, tiếp theo đứng lên, rót cho nàng ly nước ấm.
"Nước lạnh rồi." Mục Thị thoải mái dựa đầu giường, chỉ vào ly nước nói: "Tiểu Mã nấu hồi trưa."
Hoa Tri Dã lắc đầu, đưa ly nước qua: "Chị nấu lại rồi, là nước ấm."
Mục Thị nhận lấy, miệng nhỏ thử một ngụm, quả nhiên nhiệt độ vừa phải. Nàng nhận thuốc Hoa Tri Dã đưa cho, uống xong thì nghe Hoa Tri Dã nói: "Một hồi cùng chị về nha đi."
Mục Thị nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cô, kiêu ngạo đáp lại: "Vì cái gì?"
Hoa Tri Dã cắn cắn môi, nói: "Chị rất nhớ em."
Mục Thị phì một tiếng, duỗi tay nắm cánh tay Hoa Tri Dã ho khan vài tiếng, đặt ly xuống, hai tay nắm chặt tay cô, giọng nói mang theo ngạc nhiên: "Chị nói cái gì?"
Hoa Tri Dã vẫn nhìn nàng, hỏi: "Muốn cùng chị trở về hay không?"
Mục Thị mừng thầm, nhìn Hoa Tri Dã nói: "Chị nói lại lần nữa, em lập tức đồng ý."
Hoa Tri Dã hỏi vấn đề khác: "Em bệnh, hẳn có thể nghỉ phép phải không?"
"Có thể nghỉ ngơi vài ngày." Mục Thị không từ bỏ ôm chặt Hoa Tri Dã, duỗi một ngón tay lên: "Nói lại lần nữa đi mà."
Hoa Tri Dã thấy thế, có chút buồn cười, cô vỗ vỗ đầu Mục Thị: "Đứng lên đi, chị mua vé rồi, thời gian không sai biệt lắm, giờ phải ra sân bay."
Mục Thị nghe xong, lập tức vén chăn lên, nửa quỳ ôm Hoa Tri Dã trước mặt, hôn xuống hôn cô một cái: "Tốt!"