Tuyệt Sắc

Chương 26

Mùa đông đến rất nhanh, bữa tối hôm nay vẫn do Mục Thị làm, vì đền bù khuyết điểm bánh ngọt buổi trưa, nàng ở phòng bếp bận rộn thật lâu, có bảy ngươi nhưng nàng làm lượng thức ăn dành cho mười người.

Chờ đồ ăn được đem lên đầy đủ, mọi người bắt đầu vây quanh bàn ăn, bởi vi quá trình nói chuyện phiến trước khi ăn cơm, nên mọi người đều đã quen thuộc, một nữ sinh hớp ngụm canh, cười nói: "Mục Thị, tay nghề của chị thất tốt, hẳn đối với phương diện này rất quen thuộc mới đúng, sao lúc trưa lại sơ suất như thế a?"

Mục Thị nhún vai, trở về: "Có lẽ do phân tâm."

Nam Từ và Mục Thị ngồi cùng một chỗ, nghe nàng nói vậy, cười hỏi: "Nghĩ gì mà phân tâm?"

Mục Thị quay đầu nhìn hắn: "Muốn thắng anh."

Nam Từ cười ngắt, lại nghe nữ sinh bên cạnh hắn ôi một tiếng, chỉ vào thức ăn trên bàn: "Mục Thị, đồ ăn chị làm, rất hợp khẩu vị Hoa lão sư." Nàng nhìn Mục Thị, tựa như đùa giỡn, hỏi một câu: "Không phải hai người quen biết từ trước đó chứ?"

Vốn dĩ lời nói trêu chọc, nghe Hoa Tri Dã nói: "Quen biết." Bầu không khí lập tức bị đẩy lên cao trào.

Trăm miệng một lời 'Oa' một tiếng, phảng phất đang nghe chuyện gì đó rất bất ngờ.

Phương Đàn cười nhìn Mục Thị, lắc đầu: "Thiệt thòi lúc sáng ta giới thiệu hai người với nhau." Sau đó nâng tay gõ gõ đầu Mục Thị: "Dám đùa chị!"

Mục Thị trưng ra dáng vẻ cầu xin nhìn Phương Đàn, lắc đầu: "Cũng chỉ là quen biết, Hoa lão sư là bạn của chị em, từng gặp mặt mấy lần." Nàng nhìn Hoa Tri Dã, rồi nhìn về Phương Đàn: "Không phải rất thân nhưng em ngưỡng mộ đại danh chị ấy đã lâu, chị ấy là thần tượng của em."

Mục Thị lại đưa mắt qua Hoa Tri Dã, giả bộ mười phần thành khẩn: "Cảm tạ tiết mục này tạo cơ hội cho em được gần gũi với thần tượng."

Phương Đàn bật cười.

Sau bữa cơm, trời triệt để tối đen, cũng đến khoảng thời gian tự do sinh hoạt, Mục Thị uống hớp nước, rồi đi dạo một vòng, rốt cuộc sau hậu viện tìm được Hoa Tri Dã, cô ngồi đó một mình, dựa vào ánh sáng ngọn đèn trên dây leo, nghiên cứu cờ tường trên bàn đá.

Mục Thị đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hoa Tri Dã, quay phim của cô lập tức đem ống kính dời đến giữa hai người.

Hoa Tri Dã nhìn Mục Thị một cái, cúi đầu tiếp tục xem.

Mục Thị giơ tay chỉ vào hộp kẹo, hỏi Hoa Tri Dã: "Ăn không?" Hoa Tri Dã lắc đầu: "Không ăn."

Mục Thị nghe vậy mở nắp, lấy hai viên bỏ vào miệng.

Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, Hoa Tri Dã vẫn tập trung giải tàn cuộc, Mục Thị ngồi xuống lâu như thế nhưng thân thể cô không hề động đậy.

Mục Thị nhai kẹo, dư quang liếc nhìn người quay phim cách đó không xa ngáp ngắn ngáp dài. Nàng khẽ cười, ngang nhiên xông qua, đưa tay lấy con xe tiến lên, Hoa Tri Dã thấy thế, đem xe đen bình bốn, ngăn chặn đường của nàng.

Mục Thị ỉu xìu đưa con cờ về chỗ cũ, lại thử lên ngựa, đáng tiếc vẫn bị Hoa Tri Dã phá giải.

"Đừng gấp như vậy." Hoa Tri Dã ngẩng đầu nhìn Mục Thị một cái lại cúi đầu xuống: "Nghĩ thêm hậu chiêu của đối thủ."

Mục Thị ồ một tiếng, lúc này mới chống đầu nhìn kỹ bàn cờ.

Thời gian dần trôi qua, thanh âm bên người phảng phất không nghe thấy, trong mắt Mục Thị chỉ có bàn cờ trước mặt, nghĩ tới nghĩ lui, theo thói quen thổi kẹo cao su trong miệng, băng một tiếng, vang dội mười phần.

Mục Thị lập tức bịt miệng lại, ngượng ngùng nhìn Hoa Tri Dã, đúng lúc Hoa Tri Dã cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Bởi vì hai người đều đổi quần áo, cho nên không mang theo mic, thợ quay phim cũng đang buồn ngủ, Mục Thị bị chính mình quấy rầy như thế, dứt khoát bỏ cuộc, dựa vào bàn thoáng thở dài, nói: "Trước đây có một lần ở trước công chúng, em cũng không chú ý thổi kẹo cao su như thế này."

Hoa Tri Dã nghe cái này, đưa ánh mắt đặt trên môi nàng, tiếp theo giương mắt nhìn nàng, ra hiệu nàng tiếp tục.

Mục Thị cười cười: "Khi đó bên cạnh em có một nữ sinh rất ỏn ẻn, ghét bỏ nhìn em một chút." Mục Thị ho khan một cái, lên tiếng: "Ai nha, ngươi này làm sao a, đây là trường hợp công chúng ta, có biết lễ phép hay không?"

Mục Thị nói xong cười cười tự giễu.

Hoa Tri Dã nghe rồi hỏi một câu: "Em châm chọc cô ta?"

Mục Thị cười, lắc đầu: "Em tự châm chọc em."

Hoa Tri Dã hơi nhướng mày, nói: "Em, đây là châm chọc em?"

Mục Thị không nhịn được cười ha ha vài tiếng, cúi đầu đem ngựa bỏ vào vị trí bên phải, Hoa Tri Dã di chuyển pháo tiến lại gần, Mục Thị lại đẩy xe lên, Hoa Tri Dã phi ngựa, Mục Thị lại cười cười, nâng thượng binh.

"Xong." Mục Thị đắc ý nhìn Hoa Tri Dã.

Hoa Tri Dã nhìn nàng: "Rất lợi hại!"

Mục Thị nhún vai: "Chị đã sớm biết đường đi này?"

Hoa Tri Dã cười cười, xem như ngầm thừa nhận, hai người cùng nhau thu dọn bàn cờ, sau đó trở về phòng.

Mục Thị ở cùng hai nữ sinh, Hoa Tri Dã thì ở cùng Phương Đàn, mới hơn mười giờ, ba người phải lên giường, Mục Thị mở ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, đắp chăn lên người, lúc này nghe nữ sinh nằm sát vách hỏi nàng: "Mục Thị, chị bao lớn?"

Mục Thị trả lời: "21 tuổi."

Nữ sinh cười cười: "Cùng tụi em không sai biệt lắm."

Một nữ sinh khác nói: "Mục Thị, trước đó tụi em có xem quảng cáo chị đóng với Tạ Vũ Diệp." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Nghe nói có phần tiếp theo."

Mục Thị gật đầu: "Đúng."

Mục Thị đáp lời xong, nữ sinh kia cười chọc nữ sinh sát vách: "Cậu ngại ngùng như thế làm gì?" Sau đó nói với Mục Thị: "Cậu ấu rất thích chị, lần trước Hoa lão sư nói dẫn tụi em đi cùng, hai chúng ta lập tức bắt tay tìm hiểu tài liệu mấy ngày, kết quả cậu ấy liền trầm mê chị." Cười cười sửa lại cho đúng: "Trầm mê sắc đẹp của chị."

"Ha ha ha" Nữ sinh bị vạch trần xấu hổ cười vài tiếng: "Cậu ấy nói rất đúng."

Xác nhận xong, nàng a một tiếng, nói tiếp: "Mục Thị, lúc nãy em có họa dáng vẻ khi chị nấu ăn, vốn dĩ muốn đưa cho chị nhưng hiện tại em đổi ý." Nàng thăm dò hỏi câu: "Chị ký tên cho em đi."

Mục Thị cười cười: "Tốt."

Ò

Nữ sinh vui vẻ lấy chăn che miệng lại, cười trộm.

Mục Thị nghiêng người đối mặt với hai nữ sinh hỏi: "Nghe nói đây là lần đầu tiên Hoa lão sư tham gia Tống Nghệ?"

Bên kia: "Đúng a."

Mục Thị nhướng mày: "Hai người biết tại sao Hoa lão sư muốn tham gia hay không?"

Nữ sinh sát vát ngồi dậy nói chuyện phiếm, nàng đè bả vai nữ sinh phía trước, nói: "Chủ quản nói vì để tụi em nổi tiếng, thuận lợi tháng sáu tham gia cuộc tranh tài quốc tế."

Mục Thị nắm tay các nàng:"Cố lên a."

Hai nữ sinh cười vui vẻ.

Mục Thị lại hỏi: "Cuộc thi này có phải rất mệt mỏi hay không? Ngày ngày phải suy tư tính toán."

"Vẫn còn tốt. Nữ sinh phía trước đáp lời: "Mỗi một dự án đều rất vất vả, em cảm thấy chủ yếu vẫn là thiên phú, chị nhìn Hoa lão sư ấy, lão sư rất lợi hại, năm nay vẫn chưa tới hỏi nàng.

Rốt cuộc nàng thích cái gì ở Hoa Tri Dã?

Hình như, tất cả, nàng thích tất cả.

Loại thích này, giống với những lần thích trước đây nhưng lại hình như không giống, nó cứ phảng phất như lông vũ chạm vào tim khiến nàng ngứa ngáy khó nhịn, mà Hoa Tri Da chính là cọng lông vũ đó, không chỉ đảo qua mà thực sự mọc rễ trong đó.

Động tâm a!

Thật sự động tâm.

Hành trình của Hoa Tri Dã ngắn hơn bình thường một chút, ngày hôm sau, Mục Thị còn chưa kịp làm điểm tâm thì các nàng đã rời đi.

Đã có cái cớ thần tượng, Mục Thị lôi kéo Nam Từ đưa đoàn người Hoa Tri Dã đến cửa thôn, phía sau chỉ có một thợ quay phim, nàng thừa kịp nhân viên công tác thay pin, lặng lẽ đến bên cạnh Hoa Tri Dã, ở điểm mù tầm mắt của mọi người câu lấy ngón út cô.

Hoa Tri Dã cảm giác khác thường, cúi đầu xuống, ngẩng đầu lập tức đối diện với khuôn mặt Mục Thị tươi cười vô hại.

Hoa Tri Dã vô thức liếc mắt nhìn mọi người và thợ quay phim, nhỏ giọng hỏi một câu: "Thế nào?"

Mục Thị tới gần Hoa Tri Dã, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe: "Mấy ngày nay nhớ em không?"

Mới nghiêm chỉnh một ngày, đột nhiên trêu chọc như thế, Hoa Tri Dã không nhịn được bật cười, cô rút ngón tay khỏi tay Mục Thị, cũng nhỏ giọng trả lời:"Không có."

Mặt mày Mục Thị cong cong nhìn Hoa Tri Dã, thoáng mân mê miệng, dáng vẻ ủy khuất, từng chữ từng chữ nói: "Vậy được rồi, chị đi đi"

Hoa Tri Dã lui về sau một bước, thợ quay phim cũng đã thay pin xong, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mục Thị, khách khí lễ phép nói: "Đi đây, hẹn gặp lại."

Mục Thị cùng Nam Từ đưa mắt nhìn xe rời đi, đợi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hai người mới nhấc chân quay trở về.

"Nhìn em rất thích Hoa lão sư a." Trên đường Nam Từ hỏi.

Mục Thị hào phóng trả lời: "Em thể hiện rõ ràng như vậy sao?" Nàng lại bồi thêm một câu: "Khi chị em cho em xem tác phẩm của chị ấy, em chỉ là một tay ngàng nhưng cũng thấy rung động, lại trùng hợp xuất hiện cùng một tiết mục, cơ hội khó có được này đương nhiên phải thể hiện tốt một chút."

Bánh hoa đào xốp giòn không bỏ đường, thất bại nhưng lại thắng được một phiếu của Hoa Tri Dã, Mục Thị cảm thấy, uống ly chanh chua kia cũng đáng.

Nhưng Hoa Tri Dã không cho nàng cơ hội đó.