Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 2: Mai phục

An Nhiên vừa ăn vừa tung kỹ năng.

Sau đó, Xích Viêm kinh ngạc phát hiện, không nói tới số lượng kỹ năng , thì năng lượng của cô tựa hồ cũng là vô cùng vô tận. Đánh một hồi lâu, cô vẫn đầy năng lượng để phóng ra kỹ năng.

Thanh Phong đúng lúc nhắc nhở, “trong thần tích thì An Nhiên là một trong số ít người có thể làm đồ ăn hồi năng lượng.”

Xích Viêm thực bực bội, không nói thì có ai bảo ngươi câm đâu?

Khi nạn nhân đầu tiên của công hội xuất hiện, những người khác đều sững sờ, lần lượt dừng lại, bất lực nhìn chủ tịch. Những người chơi khác chỉ cần 1 chọi 3 thì đã được gọi là cao thủ rồi. Mà đây là 1 đấu 20 mà vẫn có thể gϊếŧ chết địch nhân. An Nhiên thực sự là một BOSS hình người ah ah ah!

An Nhiên nhân cơ hội ăn thêm hai phân đồ ăn.

Xích Viêm thiếu chút nữa thổ huyết . Thật vất vả mới đánh tụt hai phần ba máu của An Nhiên, chỉ trong chốc lát đã khôi phục được hơn phân nửa. Anh ta trực tiếp nhìn thấy thanh máu còn ít màu vàng chuyển dần sang xanh và đầy lên.

“Tất cả cùng nhau xông lên đi! Dù là rớt cấp hay tiêu hao trang bị thì công hội sẽ bồi thường số tiền lớn để bù đắp. Nếu ai tự tay tiêu diệt được An Nhiên sẽ có thưởng!” Xích Viêm sắc mặt xanh mét, hạ quyết tâm, nhất định phải tiêu diệt An Nhiên.

Những người khác nghe nói tử vong có bồi thường, đánh chết có khen thưởng, tức khắc ý chí sôi sục anh dũng mà tiến lên đánh về phía An Nhiên.

Nhưng ngay sau đó , bọn họ lại kêu cha gọi mẹ mà lui trở về.

“Lão đại lão đại, xông lên cô ta sẽ vào trạng thái cuồng chiến!! Mỗi lần phát huy kỹ năng sẽ hồi đầy lại cây máu”

“Má ơi, đâu ra nhiều kỹ năng như vậy? Hù chết bảo bảo.”

"Chết tiệt, đánh boss hệ thống còn không khó như vậy! Cô ta chơi trò quái quỷ gì vậy? Vừa mạnh vừa phản khoa học. Không thể là lỗi hệ thống đúng không?"

Xích Viêm mặt xanh đỏ, phun vào mặt cậu em trai bên cạnh, "cuồng chiến cái gì chứ? Người ta ăn đồ hồi máu cấp cao!"

Tiểu đệ ôm chân lão đại nhà mình khóc lóc kể lể, “Cô ta đã cuồng chiến ba lần,mỗi lần như vậy thật sự đánh không lại. Lão đại, không bằng chúng ta trốn chạy đi?”

Xích Viêm thật muốn dẫm chết cái tên làm giao động lòng người này, âm thầm hối hận, sao lại đem theo tên nhát gan này đi cùng chứ.

Lúc này, Thanh Phong lui tới bên cạnh chủ tịch, vẻ mặt trịnh trọng, "lão đại, hơn một nửa anh em đã chết. giờ phải làm sao đây?"

Xích Viêm ngẩn ra, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, phát hiện so với sự đông đúc ban đầu thì bây giờ đã thoáng ra không ít,làm lòng hạnh phát lạnh.

“chỉ còn lại tám người?” Xích Viêm lẩm bẩm tự nói, lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.

Một tia đấu tranh thoáng xuất hiện trên mặt Xích Viêm, hiện tại có nên rút lui?

Nếu hiện tại rút lui, không nói chết mất mười hai cái huynh đệ, không thu được trang bị gì , mà còn đắc tội An Nhiên, ngày sau khẳng định sẽ bị cô mãnh liệt trả thù.

Nhưng nếu không rút lui, vạn nhất An Nhiên đem tám người còn lại cũng chém như rau dưa thì làm sao đây? Chẳng phải lãng phí tám mạng người hay sao?

Xích Viêm do dự.

Thanh Phong bỗng nhiên mở miệng “Lão đại, cô giống như sắp chịu đựng không nổi. Thanh máu đã biến thành màu vàng rất lâu, lại không thấy cô lại ăn thêm đồ hồi máu. Ta đoán, cô đã dùng hết đồ ăn trên người rồi.”

Xích Viêm tập trung, phát hiện An Nhiên thật sự không có tiếp tục ra đồ ăn. Cô thậm chí còn dùng thanh mana màu xanh tiêu hao đến mức sắp bằng không.

Xích Viêm vui mừng ra mặt , rống lên “Các huynh đệ cố gắng nỗ lực, cô ta sắp không cầm cự được rồi!”

Vì thế, sĩ khí mọi người lại lên cao xông lên tấn công giành lấy phần thưởng tiêu diệt An Nhiên .

An Nhiên nhếch khóe miệng lên trào phúng, chậm rãi phun ra bốn chữ “ Đóng băng ngàn dặm.”

Nháy mắt, lấy An Nhiên làm trung tâm, từng làn băng sương bay nhanh về hướng bốn phía lan ra.

Xích Viêm cảm thấy muốn điên, vừa trốn chạy vừa kêu gào “Cô không phải pháp sư hệ thủy sao! sao lại có thể sử dụng kỹ năng hệ băng? Đóng băng ngàn dặm không phải chỉ khi muốn tự bạo mới dùng để tự sát cùng kẻ địch sao!!”

Nhưng mà, không ai trả lời hắn cả. Tất cả mọi người đang liều mạng thoát khỏi An Nhiên, rũ bỏ lớp băng đang đuổi theo mình .

An Nhiên cười vui sướиɠ. Cô đã ăn đồ ăn có thể sử dụng kỹ năng hệ băng từ đầu, chỉ chờ chờ những người khác tới gần,liền dùng đóng băng ngàn dặm cùng bọn họ đồng quy vu tận.

Nhìn ánh sáng trắng tượng trưng cho cái chết, An Nhiên tràn đầy ác ý, cố ý lớn tiếng nói: "Đồ ngốc! Thần khí là vật phẩm trói buộc linh hồn, khi chết sẽ không nổ!"

Chẳng bao lâu sau, tám thành viên duy nhất còn lại của công hội "truyền kì" biến thành ánh sáng trắng, chết rồi sống lại. Đương nhiên, hoa máu của An Nhiên cũng được đưa vào trong ánh sáng trắng liên tục tỏa sáng.

Một lúc sau, xung quanh không còn ai, sự bình tĩnh mới hoàn toàn khôi phục.

Xích Viêm sau khi sống lại, ôm lấy phó hội trưởng khóc lóc thảm thiết “là thần khí trói buộc linh hồn! Ta thật ngu ngốc - tại sao lại không nghe cô nói xong trước khi chiến đấu?"

Thanh Phong cau mày, không để í Xích Viêm lăn lộn.

Hắn ở bên tự hỏi một vấn đề. Vì cái gì hắn âm thầm thêm An Nhiên vào danh sách bạn bè để xin tha, hệ thống lại nói cho hắn không tìm được người này?

Tác giả có chuyện muốn nói: . Có rất nhiều ý tưởng trong đầu tôi, và cuối cùng tôi quyết định viết một ý tưởng võng du. Nữ chính sẽ xuyên không và trở thành thủ lĩnh của bộ tộc, dẫn dắt cả bộ tộc ăn no mặc ấm và sống một cuộc đời hạnh phúc nho nhỏ