Trở về kí túc xá, Nguyệt Dực bảo cậu đi ngủ một chút, chiều nay được nghỉ học. Nguyệt Dực túm cậu lại, hỏi "Hạ Vũ? Quần em bị bẩn, có vết gì màu đỏ như máu ấy?"
Hạ Vũ giật mình, cậu đến tháng, kì của cậu đến không báo trước, cậu bối rối gật đầu, cầm lấy balo và quần chạy vào phòng tắm đóng cửa. Nguyệt Dực cảm thấy thứ đó rất giống máu, không lẽ Hạ Vũ dấu diếm anh điều gì đó? Hạ Vũ cởi quần vệ sinh, mang băng cẩn thận, cậu sợ hết hồn, nhỡ như để Nguyệt Dực biết được, anh sẽ chán ghét cậu thì sao? Hạ Vũ ngồi trong phòng tắm lan man suy nghĩ. Một lúc sau, cậu bước ra khỏi cửa, ngay lập tức gặp Nguyệt Dực đứng chờ.
"Hạ Vũ, em có chuyện gì giấu anh? Em không thích hợp để nói dối. Anh hi vọng em có thể thành thật với anh, anh sẽ cùng em giải quyết."
Hạ Vũ bị đả kích nghiêm trọng, bỗng im lặng, trong phòng trầm mặc lúng túng. Nguyệt Dực thấy cậu tái mặt, nghĩ ngợi, nói: "Thôi vậy, em không muốn nói anh cũng không ép em. Chắc là do anh không đáng tin." Hạ Vũ tim như bị bóp một cái, vội vàng kéo anh lại, ấm úng muốn nói "Em...anh.....nghe xong có thể đừng chán ghét em không?" Nguyệt Dực là người bạn đầu tiên cậu quen, cậu rất trân trọng anh.
Nguyệt Dực nheo mắt "Được." Tay anh nắm chặt lấy Hạ Vũ, không có ý định buông.
Hạ Vũ lấy hết dũng khí "Em là người song tính, em có hai bộ phận sinh dục, hôm nay em đến tháng." Hạ Vũ đứng ngây ra như bị chôn chân tại chỗ, cơ thể căng cứng sợ hãi chờ Nguyệt Dực trả lời.
Nguyệt Dực ôm lấy cậu “Không sao, dù em có như thế nào, em luôn là người quan trọng của anh, anh sẽ không bao giờ chán ghét em." Thanh âm của anh hơi khàn, giống như ác ma đến từ vực sâu thì thầm. Anh dán vào thân thể của cậu, trong nháy mắt thân hình bọn họ dán vào nhau, nghe cậu nói như vậy, có một sự thỏa mãn như dung nham bọc anh từ đầu tới đuôi, nóng đến thiêu đốt lí trí. Tim anh đập nhanh từ sớm, đập nhanh như muốn nổ tung, đôi mắt khép hờ tầm nhìn trở nên mê ly, suy nghĩ dần xa xôi. Anh chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày thức tỉnh.
Hạ Vũ thấy anh không chán ghét mình, vui mừng đến mức cười không khép miệng được, quẫn bách tới độ tay chân cũng không biết đặt ở đâu, mặt đỏ ửng, ngay cả cổ cũng đỏ, hai tay cũng ôm lấy anh. Nguyệt Dực không ngừng hít lấy mùi cơ thể cậu, Hạ Vũ được anh hơi buông ra, sau đó bị hôn bất ngờ. Cái miệng nhỏ bị lưỡi dài lấp đầy, đầu lưỡi đỏ hồng ấm nóng của cậu bị mυ'ŧ đến vang ra tiếng “chụt chụt”. Hạ Vũ liền bắt đầu phát run và vẫn luôn run rẩy ở mức độ nhỏ, cậu thấy hơi sợ hãi, đây là lần đầu tiên cậu bị cưỡng chế hôn môi, hơi thở nóng rực phả lên mặt cậu. Tay Nguyệt Dực mò xuống sờ mông cậu, Hạ Vũ đáng thương mà phát ra tiếng "ưʍ...ưm". Nước mắt Hạ Vũ trào ra, Nguyệt Dực hơi bình tĩnh lại mà tha cho cậu. Hạ Vũ nức nở "Anh..."
Nguyệt Dực không kịp nghĩ gì, lý trí đã mất một nửa, cúi người một tay ôm cậu, một tay kia nhẹ nhàng lau nước mắt, từ sau lưng hôn vành tai cậu, giọng khàn khàn: " Đừng khóc, xin lỗi, anh sai rồi..."
Nước mắt của Hạ Vũ càng không ngừng rơi, cậu quay người vươn tay ôm lấy cổ anh, mắt đã đỏ ngầu. Nguyệt Dực đau lòng hôn mắt cậu, kéo cậu vào trong lòng nhẹ nhàng trấn an, miệng thì không ngừng giải thích.
Mắt Hạ Vũ đã sưng lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nghe vậy cậu lắc đầu nguầy nguậy "Tại sao lại hôn em?" Còn dọa em sợ muốn chết.
Nguyệt Dực kề trán lên trán cậu, nhẹ nhàng nói "Vì anh yêu em. Xin lỗi, vừa nãy hơi xúc động mà hôn em. Tha thứ cho anh được không? Về sau..." anh cũng không chắc rằng mình có thể kiềm chế mà không làm những việc quá đáng đó.
Hạ Vũ thấy tim mình đập cực nhanh, người cậu thích cũng thích cậu... "Em cũng yêu anh." Nghe được câu nói thổ lộ của Hạ Vũ, Nguyệt Dực không biết khắp hai tròng mắt của chính mình đều là kích động, huyệt Thái Dương của anh điên cuồng nhảy lên, đem thần kinh trong não lôi kéo đến trình độ muốn đứt đoạn. Thật vất vả hắn mới tìm về hô hấp của chính mình, khi thở ra mang theo hơi nóng rực, anh há miệng thở dốc, cổ họng lại nghẹn ngào đến không phát ra được tiếng động. Hôm nay được biết bí mật của Hạ Vũ đã khiến anh sung sướng mất tự chủ, hiện tại được nghe cậu nói yêu anh....
“A” Nguyệt Dực bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, vì cười mà thân thể anh không ngừng run rẩy. Hai mắt đỏ lừ, ôm lấy cậu "Sóc con, em thực sự muốn bức điên anh mà." Hạ Vũ chưa kịp nói chuyện lại bị anh hôn lấy.
Hạ Vũ mơ mơ màng màng chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của Nguyệt Dực, rất phối hợp mà ôm lấy cổ anh.
Nguyệt Dực thâm tình nhìn vào mắt cậu, nói ra những lời mà anh muốn " Anh yêu em, yêu em, Hạ Vũ, anh sẽ bảo về em cả đời, sẽ khiến em hạnh phúc." Tình yêu chất chứa của Nguyệt Dực hóa thành nụ hôn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng dừng ở đôi mắt, chóp mũi, khóe môi Hạ Vũ. Anh cảm thấy cho dù có hôn bao nhiêu lần cũng mãi không đủ.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, nghe tiếng hít thở của đối phương, cảm thấy thì ra thế giới này có sự yên lặng tốt đẹp đến vậy. Hạ Vũ bỗng thấy bụng đau dữ dội hơn, khổ sở: " Anh, em đau bụng." Nguyệt Dực buông cậu ra, anh đau lòng muốn chết. Anh đi rót cốc nước ấm, cầm đến đưa cho Hạ Vũ. Cậu ngoan ngoãn cầm cốc chậm rãi uống. Anh bảo cậu nằm trên giường nghỉ ngơi, khi nào đi học sẽ gọi cậu dậy.
"Em ngủ ở trong, anh xoa bụng cho em." Hạ Vũ mỉm cười, cười đầy hạnh phúc và thỏa mãn. Cậu nghe lời nằm dịch vào trong, Nguyệt Dực dán sát sau lưng, một tay xuyên qua cổ cho cậu gối, một tay đặt lên bụng cậu, cả người từ đầu đến chân đều dán vào cậu, hai người thân mật không chút khoảng cách. Hơi ấm xuyên thấu qua vải dệt thật mỏng truyền đến da cậu, người cậu ấm lên, như được ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi. Cậu thoải mái ngủ thϊếp đi.
Dần dà cơn đau bụng không dữ dội nữa, cơn buồn ngủ kéo đến, Hạ Vũ nhắm mắt.