"Ách ~ phụ thân ~" Nhạc Tĩnh Xu từ nhỏ đó có dáng vẻ mỹ nhân đa tình , thân mình mảnh khảnh kiều mềm càng khiến người ta càng muốn khi dễ hơn, phàm là khi có nam nhân lại gần người thì tao huyệt phía dưới kia lại trộm nhi chảy dâʍ ŧᏂủy̠, mặc dù cái nam nhân tới gần mình kia chính là phụ thân thân sinh của mình, sau khi nhận thấy được sự cổ quái của thân mình chính mình, mỹ nhân nhi liền luôn trộm xa cách phụ thân, lại không nghĩ đến cách hành sự của chính mình như vậy lại càng là chọc đến phụ thân tức giận, thương tâm.
Sau lại cũng không biết do trời xui đất khiến mà cùng cha Hoan Nhi xuân phong nhất độ, châu thai ám kết, mới khiến cho phụ thân càng thêm thương tâm, vốn dĩ mỹ phụ còn muốn giãy giụa, nhưng khi nghĩ đến điều này, nàng lại có giác thẹn với phụ thân, cũng không dám lại giãy giụa nhiều, chỉ khó nhịn mà ngưỡng khuôn mặt nhỏ kiều diễm kia , không nhịn được mà thở hổn hển, cánh tay như bạch ngọc không tự chủ được mà ôm chặt lấy phụ thân đang mở to miệng uống vào nước sữa của mình .
Lúc trước thời điểm khi cùng nữ nhi thân thiết , mỹ nhân nhi dưới thân luôn là giãy giụa đến lợi hại, lúc này lại ôm chặt đầu mình, nam nhân không nhịn được mà có chút nghi hoặc, chỉ ngẩng đầu lên, thoáng phun ra núʍ ѵú nữ nhi, "Làm sao vậy? Cha cắn bị thương con sao?"
Nhìn nữ nhi bị mình nằm đè ở dưới thân , hai vυ' to mọng không nhịn được kiều kiều loạn run, tóc đen mảnh dài, vài sợi dán ở bên cạnh gương mặt ửng đỏ không thôi của nàng , càng khiến khuôn mặt nhỏ của nữ nhi càng thêm kiều nộn trắng nõn, nam nhân không khỏi có chút hưng phấn mà hôn hôn lên khuôn mặt kiều nộn của nữ nhi, "Làm sao vậy, Tĩnh Nhi?"
Chỉ cần nàng không phản kháng mình, Nhạc Đình liền có thể hoàn toàn mà đau sủng nàng, dáng vẻ giống như phụ thân đau sủng nữ nhi trong khắp thiên hạ, quả thật là sủng, nhưng những người phụ thân khác sẽ không bởi vì nữ nhi dán sát vào mình, căn côn ŧᏂịŧ phía dưới kia liền dựng đến cao cao, chính mình trừ bỏ phương diện này không được tốt , còn bên ngoài thì nam nhân cảm thấy chính mình một chút sai lầm đều không có.
"Ta… Ta…" Có chút mê mang mà nhìn phụ thân, Nhạc Tĩnh Xu chỉ cảm thấy trái tim chính mình nhảy đến thật nhanh, bàn tay non mịn chỉ nhẹ nhàng mà che lại ngực chính mình , mỹ phụ chỉ cảm thấy hạ thân thật sự là vừa ngứa lại nóng , côn ŧᏂịŧ cứng rắn của phụ thân dán lên thân thể càng làm má nàng nóng lên, một hồi lâu nàng mới mềm mại nói: "Phụ thân, dược sắp lạnh rồi ách ~"
Nhưng lời nàng còn chưa nói chưa nói xong, nam nhân lại ngậm đầṳ ѵú một nhũ thịt nàng điên cuồng mà mυ'ŧ vào.
"Cha, cha ~ người, người mau dừng lại ~" ngón tay cha kế đem thuốc viên hướng vào trong tiểu huyệt đẩy vào, miệng huyệt không khỏi càng chặt chẽ mà bao lấy ngón tay nam nhân , Diệp Ngưng Hoan chỉ cảm thấy bên hông một trận lên men, thân mình không khỏi hơi hơi run run một chút, chỉ nghĩ muốn cha kế mau dừng lại, loại cảm giác này thật sự quá cổ quái!
"Hoan Nhi, con làm sao vậy? Cha làm đau con sao?" Nhìn nữ nhi dưới thân kiều kiều nhíu chặt mày gọi chính mình, nam nhân không khỏi sốt ruột hỏi, lại không nghĩ chỗ tiểu huyệt kia bỗng nhiên một trận co rút run rẩy, thế nhưng phun ra từng cổ tao thủy ra , nam nhân đang cúi đầu muốn đem khăn thay nữ nhi lấp kín tao thủy đang không ngừng phun ra tới, không nghĩ tới thế nhưng lại bị một cổ tao thủy mang theo mùi dược của nữ nhi phun lên tới mặt!
Căn bệnh này của nữ nhi ban đầu cũng không quá nghiêm trọng, lại không thể tưởng được khi tiểu cô nương càng là lớn lên, tao thủy phía dưới lại càng nhiều, hiện nay thế nhưng còn có thể phun đến mặt hắn . Nhưng mà tao thủy nữ nhi sạch sẽ mang theo mùi hương của dược còn có mùi tanh ngọt xử nữ, liền cứ như vậy phun mà phun ở trên mặt mình, thậm chí trên môi đều dính một chút, nam nhân không nhịn được mà có chút kinh ngạc.