Hầu Môn Diễm Tình

Chương 4: Tiểu huyệt cắn chặt ngón tay cha , hầu gia bất mãn với ái nữ (hơi H)

"Làm sao vậy, Hoan Nhi? Cha làm con đau sao?" Nghe được tiếng kêu kiều kiều mềm mại kia của nữ nhi, Lục Tất Tề tưởng là mình đã làm đau nữ nhi, vội dừng động tác, có chút sốt ruột mà nhìn nàng.

"Ta, ta không có việc gì ~ cha ~" ngón tay thon dài kia của cha kế bẻ ra hai cánh mị thịt, nhẹ nhàng mà khảy kia cánh thịt non mịn, một trận kɧoáı ©ảʍ vô danh từ hạ thể không ngừng mà truyền đến,thân mình kiều mềm kia của tiểu cô nương càng thêm không tự chủ được mà yêu kiều run rẩy, tay non mịn trắng nõn càng thêm mềm mại mà gãi gãi vỏ gối đầu.

Thực kỳ quái ~ vì cái gì khi bị cha chạm vào chỗ đó liền thoải mái như vậy? Nam nhân chậm rãi đem thuốc viên nhét vào trong miệng huyệt chặt chẽ kia của nữ nhi.

Tuy nói cũng không phải là lần đầu tiên bị cha hầu hạ tắc thuốc viên, nhưng hôm nay vẫn cảm thấy cùng những ngày thường lui tới không giống nhau, đôi mắt đầy sương mù mênh mông không tự chủ được mà nhìn về phía nam nhân, môi anh đào đỏ tươi kia hơi hơi đóng mở, sợ hãi mà thở hổn hển, miệng huyệt lại gắt gao mà co rúc lại, mυ'ŧ lấy ngón tay nam nhân .

Theo ngón tay nam nhân cắm vào,tiểu huyệt kiều nộn kia không ngừng ngậm lấy đưa thuốc viên mới vào tới , ngay cả ngón tay cha kế cũng cắn không bỏ, thật sự là quá mắc cỡ, trong đầu không nhịn lại hiện lên hình ảnh khiến người cảm thấy thẹn trong mộng kia , nhìn gương mặt tuấn lãng kia của cha kế , Diệp Ngưng Hoan không nhịn được mà có chút thất thần, lại không nhịn được thanh âm kêu rên , bên hông càng thêm mềm mại, trực tiếp nằm liệt ở trên giường.

"Hoan Nhi…" Lúc trước cũng chưa từng gặp qua bộ dáng như vậy của nữ nhi, nam nhân không nhịn được mà cảm thấy nghi hoặc, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ không thôi kia của nàng , Lục Tất Tề lại nâng tay sờ sờ gương mặt non mịn ửng đỏ của nữ nhi.

"Cha ~"

Tuy rằng Lục Tất Tề đã cùng Nhạc Tĩnh Xu thành hôn 6 năm có thừa, nhưng lại vì phụ mẫu để tang mấy năm, hơn nữa thê tử cũng vì cha Ngưng Hoan mà túc trực bên linh cữu ba năm, nam nhân nhìn như là đã là người thành thân, lại chưa từng lây dính qua nữ sắc.

Hiện nay nhìn dáng vẻ này của nữ nhi , nam nhân tựa như có chút khống chế không được, khuôn mặt nhỏ của nữ nhi lúc này giống như quả táo chín, miệng nhỏ đỏ bừng đóng mở , vẻ mặt mê mang mà nhìn mình ---thật sự là vô cùng đáng yêu, trong khoảng thời gian ngắn chính bản thân thế nhưng cũng có chút mê muội, tay lớn lại nhịn không được mà vuốt ve nữ nhi.

"Nếu không thoải mái, liền nói với cha."

"A ách, cha ~"đôi mắt như chứa sương mù mênh mông nhìn chăm chú vào nam nhân, Diệp Ngưng Hoan chỉ cảm thấy tâm mình như nhảy đến thật nhanh thật nhanh --giống như muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài, trong đầu lại nhớ lại hình ảnh da^ʍ mĩ trong giấc mộng kia, trong giấc mơ cũng có một người cha luôn lấy một cây côn ŧᏂịŧ thô thô dài cắm nữ nhi hắn , người cha kia, chính là cha mình sao?

"Phu nhân, hầu gia hắn vẫn luôn không chịu uống chén thuốc này…" Mới bị Nhạc hầu răn dạy một trận, Anh Đào vô cùng ủy khuất mà bưng chén thuốc đi ra , lại rất là bất an mà nhìn mỹ phụ nhân trước mặt.

"Ngươi đi xuống đi…" Nhìn chén thuốc một ngụm cũng chưa động, Nhạc Tĩnh Xu không khỏi thở dài một tiếng, lại nhìn nhìn tiểu cô nương sắp bị giáo huấn đến khóc , chỉ đành để nàng đi xuống trước .

Những năm gần đây, Nhạc Tĩnh Xu tuy xuất giá nhưng vẫn luôn hướng về nhà mẹ đẻ mà sống, vì thay phụ thân giải ưu sầu, nàng thậm chí đã không dưới mười lần tìm một hai thị nữ tuổi trẻ mạo mỹ đến bên người phụ thân hầu hạ, nhưng mà phụ thân chẳng những chưa từng thương tiếc những tỳ nữ đó, còn luôn răn dạy các nàng, hiện giờ chân cẳng không tiện, tính tình phụ thân càng thêm táo bạo, tâm tình bất định, cũng làm nàng phá lệ kinh hồn táng đảm…

"Có lẽ hầu gia là muốn để phu nhân tự mình hầu hạ…" Thu ma ma Vẫn luôn đi theo hầu hạ Nhạc Tĩnh Xu thấy thế chỉ đành khuyên nàng như vậy.