“Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi ngoan… Con là cốt nhục của cha , là tiểu kiều kiều của cha , chỉ có thể cả đời ở bên người cha , biết không?!” Thoáng buông môi lưỡi nữ nhi ra , nam nhân cũng không có dừng lại động tác cắm huyệt, mà còn thật sâu mà cắm vào kiều huyệt của nữ nhi , thanh âm khàn khàn mà dán bên tai nàng nàng, thâm tình không thôi mà cùng nàng nói chuyện .
“Phụ thân ~ ta, ta không được a ha ~ không, không cần, thực ..thực sâu~ sẽ hư rớt, cha, cha không cần a ách ~”
Côn ŧᏂịŧ lớn màu đỏ thẫm kia của nam nhân không ngừng ở kiều huyệt ướŧ áŧ kia của mỹ phụ không ngừng ra ra vào vào, mỹ nhân chỉ có thể không ngừng nói lời cự tuyệt, nhưng thân thể cũng thật sự thành thật, không bao lâu bị nam nhân thao cắm mà hoàn toàn mềm xuống.
Hai vυ' trắng nõn kia càng là không ngừng lung tung run rẩy, không ngừng mà phun ra sữa nước ngọt lành, hai cánh mị thịt kia càng giống như cái miệng nhỏ cơ khát , tham lam mà mυ'ŧ lấy đại dươиɠ ѵậŧ của phụ thân.
Nàng biết, chính mình trốn không thoát, cả đời đều trốn không thoát, thế nhưng bị phụ thân thân sinh của mình thao ra nhiều tao thủy như vậy… Cái này khiến nàng làm làm như thế nào cho phải đây?
Mờ mịt mà từ trong mộng tỉnh lại, Diệp Ngưng Hoan chỉ cảm thấy cả người thật sự mỏi mệt, khuôn mặt nhỏ kiều diễm kia cũng đỏ bừng, thế nhưng lại nằm mơ thấy giấc mộng như vậy, thực mắc cỡ !
Có chút bất an mà trộm duỗi tay sờ sờ qυầи ɭóŧ chính mình ! thế nhưng lại ướt! Tiểu cô nương chỉ ngượng ngùng tao tao mà bắt lấy chăn gấm, tay nhỏ non mịn vén màn giường lên , mềm mại mà nhẹ giọng gọi thị nữ : “Xuân Miên, ngươi mau giúp ta đem qυầи ɭóŧ lấy tới đây.”
Lúc này Xuân Miên đang ở mép giường ngủ gật nghỉ trưa, nghe cô nương nhà mình phân phó như vậy, vội đứng dậy gọi bọn thị nữ tiến vào giúp đỡ cô nương rửa mặt chải đầu thay quần áo, lại vội vội vàng vàng mà kéo màn giường ra. “Tỷ nhi, ngài tỉnh… Sau giờ cơm trưa, mới vừa rồi ma ma lại đây truyền lời bảo ngài chờ lát nữa đến thỉnh an hầu gia.”
“Nga ừm…” Được thị nữ nâng lên, dáng vẻ thập phần lười biếng mà đứng dậy, mới nằm mơ một hồi mộng xuân, hơi thở kiều nhân nhi còn có chút không xong, chỉ không ngừng ôm ngực kiều kiều mà thở hổn hển.
Xuân Miên cũng thập phần thông minh mà giúp đỡ cô nương nhà mình đem qυầи ɭóŧ đã hoàn toàn bị làm ướt ở đũng quần cởi ra.
Có chút không xong mà đỡ cây cột giường , nhìn qυầи ɭóŧ ướt lộc cộc, tiểu cô nương có chút vô lực, run run một cái , không ngờ lại chảy ra chút tao thủy, nhưng điều này lại đem nàng làm cho sợ hãi. “Sao, sao lại ra nhiều như vậy ~” có chút sốt ruột mà nhìn Xuân Miên, tiểu cô nương quả thực là bị sự da^ʍ tao của mình mà bị dọa sắp khóc.
Nhìn tình trạng này của cô nương nhà mình, Xuân Miên cũng có chút hoảng, vội để người lấy khăn lại đây muốn lau một chút, lúc này, gian ngoài lại truyền đến thanh âm của nam nhân: “Hoan Nhi tỉnh chưa?”
“Cha, cha ~ Hoan Nhi tỉnh ~ cha ngài ,đem thuốc viên đến sao?” Ngượng không thôi mà che lại hạ thân của chính mình , tiểu cô nương chỉ cảm thấy sợ hãi cực kỳ, lại nghĩ ---cha hẳn là lại đây đưa dược cho mình , vội kéo váy dài, xuống kiều kiều mềm mại mà gọi nam nhân một tiếng, lại có chút sốt ruột mà hướng về phía rèm châu đi đến.
Lúc này nam nhân xuyên thấu qua rèm châu cũng nhìn thấy nữ nhi vội tách ra rèm châu đi đến, thấy sắc mặt nữ nhi hồng đến có chút dị thường, nam nhân vội vàng ôm nàng lại. “Hoan Nhi, lại nằm mơ?”
“Vâng… Cha ~ Hoan Nhi lại chảy chút nước ~ Hoan Nhi sợ quá sợ quá ~”
Mỗi lần nằm mơ thấy những giấc mộng kỳ quái đó, tiểu bức phía dưới liền sẽ chảy ra chút tao thủy ấm áp, loại tình hình này đã đã hơn một năm.
Nhưng dù như vậy, tiểu cô nương vẫn sợ hãi vô cùng, lúc này cha kế tới, mỹ nhân nhi lại nhịn không được mà mềm mại ỷ vào trong l*иg ngực ấm áp lại khiến người ta cảm thấy kiên định kia của cha kế.
Khuôn mặt nhỏ không ngừng cọ lên ngực nam nhân, chính là chỉ cọ như vậy một chút, mị huyệt phía dưới lại dâng lên một trận co rút, càng nhiều tao thủy liền cứ như vậy trào ra!