Yêu Hận Triền Miên

Chương 1: Tam Giác Vàng cho phép chơi xấu

"Mày đi gặp Thủ lĩnh phải cung kính, không được cười, phải quỳ không được đứng, tuyệt đối không được nhìn ngó lung tung.”

Ở Tam Giác Vàng cho phép chơi xấu.

-----

Non đang đánh nhau.

Nàng năm nay mới mười tuổi, đối thủ là hai thằng con trai khoảng mười bốn tuổi tranh nhau một bao mầm trà. Bởi vì đánh không lại nên nàng ôm chặt lấy bao mầm trà trong lòng rồi chạy trốn rất nhanh. Đôi chân nhỏ bé, gầy yếu lấm lem in dấu trên nền đất. Bao mầm trà này vốn dĩ thuộc về nhà nàng, nàng chỉ cố gắng đoạt lại thứ vốn thuộc về mình.

Tam Giác Vàng là trái tim của Đông Nam Á, đó là một nơi dồi dào ánh nắng và sông nước. Những cánh đồng hoa anh túc bạt ngàn không đáng giá chẳng thể nào so sánh được với giá trị của những cây trà ở đây. Dân bản xứ chỉ biết trồng những bó lớn anh túc rồi rang khô thành thuốc phiện để đổi lấy một gốc cây mầm trà dù cho rất ít người dân địa phương biết giá trị thực sự của những lá trà này.

Chỉ cần có người thu mua anh túc thì bọn họ sẽ bán rẻ, hoàn toàn không có cảm giác tội ác.

Non xuyên qua một mảnh ruộng hoa anh túc, sau lưng nàng vẫn là tiếng bước chân của hai thằng con trai kia. Thính giác của nàng trời sinh nhanh nhạy, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe được rõ ràng.

Nàng cứ vậy chạy, chạy không biết mệt, lòng bàn tay trở nên ướt đẫm mồ hôi.

Cũng không biết đã chạy được bao lâu cho đến khi trước mặt nàng là đám dây thép được đan thành lưới chặn lại con đường phía trước, sau lưng là rừng rậm cây cối um tùm. Đó là những loài thực vật thuộc vùng Nam Á, được hưởng nguồn nước mưa dồi dào, ngang ngược, càn rỡ mà trưởng thành.

Không còn con đường nào khác nữa, tiếng bước chân đằng sau ngày càng gần. Nàng gỡ xuống từ trên hông một con dao cắt một góc lên tấm lưới bằng kẽm, một chân đưa vào trước, hóp ngực, thân thể co lại rồi đưa cái chân còn lại bước vào theo. Thân thể gầy gò, nhỏ nhắn của nàng giờ đây là một ưu thế trời sinh.

Nhưng Non không hề biết nàng đã chạy vào khu vực cấm.

Đó là nơi bom, mìn không được đánh dấu.

-----

Nơi đây từng là một khu vực hỗn loạn. Mặc dù hiện tại có sự can thiệp của Chính phủ đã trở nên văn minh hơn nhưng bạo loạn và phân tranh địa bàn vẫn luôn tồn tại cho dù là thế kỷ hai mươi mốt. Thương nhân, những kẻ buôn bán vũ khí, những tay trùm buôn thuốc phiện và cả khách du lịch… đủ các loại người trong xã hội vì một lý do nào đó mà có mặt tại đây.

Chẳng qua có một số kẻ ngốc ở Băng Cốc chỉ nhìn thấy được bề nổi bên ngoài, vừa ngắm mặt trời chiếu rọi vừa cảm thán sự vĩ đại của đế chế lạc hậu kém phát triển. Một số những kẻ khác sống trong bóng tối ở Tam Giác Vàng.

Lương thực, vật tư, vàng, ma túy, vũ khí chỉ dành cho những kẻ mạnh nhất mới xứng đáng có được. Quy luật “cá lớn nuốt cá bé” trong tự nhiên vẫn luôn được áp dụng trong xã hội loài người ở đây.

Tam Giác Vàng là khu vực giao nhau của ba quốc gia, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không cha không mẹ. Ở nơi tận cùng của hỗn loạn, bấp bênh như vậy vẫn có những con người ngoan cường sinh tồn. Và cả những quân đội, lực lượng vũ trang tự phát phô trương quyền lực. Tam Giác Vàng có rất nhiều đội quân vũ trang đủ các quy mô lớn nhỏ, quy mô nhỏ thì không theo kịp quân đội chính quy, như giọt nước so với biển cả, quy mô lớn thì lại lớn đến mức không thể tính toán được.

Mà đại bản doanh của lực lượng vũ trang mạnh nhất đóng ở nơi này.

Thực lực bọn họ vô cùng mạnh mẽ, đã chịu qua huấn luyện quân sự chuyên nghiệp. Bao năm qua, lực lượng này vẫn luôn giống như quân đội chính quy, mặc quân trang, trang bị đầy đủ vũ khí và giàu kinh nghiệm tác chiến.

Lực lượng này có nhà nước bảo hộ, có quân đội chính quy hiệp trợ, cùng Chính phủ “uống chung một bát canh”. Đại bản doanh nằm trên một khu vực xung quanh đều được rải kín bom, mìn.

Giao thông, thông tin không thuận lợi khiến khu vực này trở nên ngoài tầm tay của Chính phủ ba quốc gia. Thủ lĩnh của lực lượng lâu đời nhất ở đây dựa vào cây anh túc mà làm giàu, mà sinh tồn ở nơi hỗn loạn này.

-----

Một tên người hầu chạy vào báo cáo: “Có người tiến vào khu vực đặt mìn.”

Lúc này Mục đang uống trà, là loại trà thượng đẳng của Trung Quốc pha trong một chiếc ấm tử sa. Hắn nghe vậy thì phất phất tay bảo người hầu lui ra ngoài rồi cất bước đi đến trước ban công phóng tầm mắt, toàn bộ khu rừng rậm rạp thu hết vào trong đôi mắt hắn. Hít một hơi thật sâu khoan khoái, là hương vị của cây xanh, hương vị của bừng bừng sinh trưởng.

Mà dưới sự bừng bừng sinh trưởng ấy chính là cái chết.

Trên thế giới này, ngoại trừ hắn thì không có người thứ hai có thể sống sót bước qua được khu đặt mìn đó.

Mục cười khẽ.

-----

Mí mắt Non nháy liên tục, trực giác nói cho nàng biết nơi này rất nguy hiểm. Xung quanh trừ bỏ cây cối thì không có dấu hiệu nào khác của sự sống. Quá rõ ràng, đây là khu đặt mìn. Nàng cố gắng tìm đường cũ muốn men theo trở về nhưng rừng cây rậm rạp, đường mòn vừa nhỏ vừa quanh co khiến nàng không tìm được con đường vừa đi qua.

Nàng đã từng chính mắt nhìn thấy cha mình bị mìn nổ chết. Oành một tiếng đinh tai nhức óc là tan xương nát thịt chẳng còn lưu lại cái gì, chỉ còn lại khói thuốc nổ chậm rãi từ từ tiêu tán trong không khí.

Nàng không thể di chuyển bừa bãi vì chỉ cần sai một bước thì chính là cái chết. Mìn chôn ngầm sẽ có kíp nổ lộ lên trên mặt đất, có lẽ leo lên ngọn cây kia sẽ giúp nàng nhận ra đường đặt mìn. May mà giờ này vẫn chưa tối, còn đủ ánh sáng để nhìn rõ được.

Nàng cuốn ống quần lên cao tận đùi rồi leo lên cây. Sau khi nhìn rõ được đường chôn mìn thì nhảy xuống dưới. Dù có lợi hại đến đâu thì người ta cũng không có khả năng đặt hai quả mìn trên cùng một mặt phẳng vuông góc.

Nàng không thể đi, chỉ có thể bò trên mặt đất để đôi mắt cách mặt đất gần nhất mới có thể thấy rõ được những kíp nổ nhỏ bé lẫn trong đám cỏ rậm rạp.

-----

“Thủ lĩnh!” Một tên người hầu tiến vào nói nhỏ bên tai hắn. Hiện tại đã là giờ cơm tối, mà hôm nay hắn còn có một vị khách. Hắn nói nhỏ phân phó tên người hầu: “Giúp nó băng bó một chút rồi mang vào đây.”

Tên người hầu nghe lệnh nhanh chóng khom người lui ra ngoài. Đôi mắt hắn trở nên đăm chiêu cẩn thận suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.

Vừa nãy hắn nghe được một tiếng nổ lớn. Thế mà lại không chết?

Vị khách của hắn là tướng quân Ramah ánh mắt chợt lóe lên: “Cái gì thế?”

Hắn cười như không cười: “Một món đồ chơi thú vị.” Sau đó ung dung gắp thức ăn tiếp tục dùng cơm.

Cơm được nấu bằng một loại gạo của Thái Lan, thơm, mềm, ngọt, từng hạt từng hạt trắng muốt. Thức ăn có một đĩa giá đậu tươi trong suốt được bó thành cụm nhỏ rồi cuốn bên ngoài bởi miếng thịt bò thái lát, xối bên trên bởi một loại nước xốt. Đầu sư tử hầm nóng, cơm gạo tẻ, cùng với một đĩa thịt heo dắt mỡ thái mỏng, chan thêm một muỗng canh còn nóng, trong bát còn có đu đủ thái sợi, rau thơm, ăn một miếng vị ngon còn lưu mãi trong miệng. Hắn lại gắp một cái đưa lên miệng không nói lời nào.

-----

Thầy lang đang giúp Non băng bó vết thương. Giây phút đó lúc ở khu đặt mìn, nàng đã chạm phải kíp nổ, chính khoảnh khắc ấy nàng nghĩ rằng mình sẽ chết. Nhưng rốt cuộc kíp nổ kia bị nước mưa ăn mòn nên không thể phát nổ được.

Khi đó nàng đang treo mình trên cây, đầu hướng xuống phía dưới, thấy mảnh đạn bay ra liền đưa tay bảo vệ lấy đôi mắt nên đã bị thương bên tay phải.

Người băng bó nói với nàng: “Mày đi gặp Thủ lĩnh phải cung kính, không được cười, phải quỳ không được đứng, tuyệt đối không được nhìn ngó lung tung.”

Nàng gật đầu.

Nhưng khi đi vào bên trong nàng không nghe lời, đôi mắt tò mò quan sát khắp nơi. Hành lang thật dài, bậc thang làm bằng một loại đá màu xanh, bên ngoài hành lang được đặt một ngọn núi giả và cả thác nước. Giọt nước lành lạnh bắn lên mặt nàng. Nàng tiến về phía trước, cuối cùng nhìn thấy một cánh cửa gỗ dày, nặng đang mở rộng thì bước vào.

Bên trong có hai người đang ngồi bên bàn ăn đoán không được tuổi tác, mà bọn họ lúc này đều đang nhìn nàng. Nàng cũng nhìn lại bọn họ, ánh mắt đồng thời quan sát khắp căn phòng một lượt. Phòng được chia thành hai gian, gian trong và gian ngoài. Gian trong có mấy kệ sách cho thấy chủ nhân căn phòng này xuất thân từ dòng dõi thư hương được học hành.

“Lại đây.” Một trong hai người đàn ông lên tiếng.

Non quay lại nhìn người vừa nói chuyện, trông hắn có vẻ tốt bụng, ôn hòa, đuôi mắt còn khẽ có ý cười. Nàng đi qua chỗ hắn.

“Làm thế nào mà một mình thoát được khu đặt mìn?”

Nàng không nói lời nào. Người có đuôi mắt mang ý cười kia là một thiếu niên có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, không phải Thủ lĩnh, cho nên nàng không cần phải trả lời câu hỏi của hắn ta. Nàng thấy trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, cứ nhìn đi nhìn lại.

“Đói sao?” Người thiếu niên kia lại hỏi nàng.

Nàng cảnh giác lùi lại phía sau nửa bước. Một người lạ tự nhiên đối tốt với ta thường gây nên cảm giác bất an. Mà hắn thì có vẻ đối tốt với nàng.

Người thiếu niên đưa cho nàng một đôi đũa, nở nụ cười vô lại: “Thế ăn đi.”

Cơn đói cồn cào ruột gan cuối cùng cũng chiến thắng nỗi sợ hãi. Nàng đem tay trái đoạt lấy đôi đũa, tiến đến bên cạnh bàn ăn. Hắn gắp cho nàng thức ăn nhưng nàng không chạm vào, chỉ ăn cơm không. Cơm không giống như ở nhà, rất thơm, rất ngọt.

Người đàn ông lớn tuổi hơn hỏi thiếu niên: “Nó thoát ra được khỏi khu đặt mìn?”

“Đúng vậy.”

“Đúng là một con bé lợi hại.”

“Chính xác.”

Hắn hỏi cái gì nàng cũng không nói, miệng ngậm chặt, nhưng hắn cũng không tức giận. “Nói cho chúng ta biết vì sao em lại vào đây?”

Nàng buông đôi đũa, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm túc: “Tôi muốn gặp Thủ lĩnh.”

“Em biết ta?” Trong lòng hắn có chút tán thưởng, ánh mắt còn điểm sáng nhu hòa.

Nàng nhìn người thiếu niên rồi lại nhìn người đàn ông trung niên kia. Hai người ai mới là Thủ lĩnh? Lúc này, chỉ cần nhìn một cái Non đã sáng tỏ. Trong lòng thầm trách chính mình sơ ý, hai đầu gối nàng cong lại, quỳ xuống.

“Ta là Mục, là chủ nhân nơi này.” Ánh sáng nhu hòa trong mắt tiêu tán, đôi mắt thiếu niên lúc này hiện lên sự lạnh lẽo: “Thế nào? Có muốn ở lại đây không?”

“…”

“Ở lại đây làm việc cho ta, sau này sẽ có những ngày tháng tươi đẹp.”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, tròng mắt sáng ngời không chút nào sợ hãi khiến người ta kinh ngạc, hỏi, “Có lá trà sao?”

“Có.”

“Có…vườn trồng trọt sao?”

“Đều có.”

“Được.”

-----Hết chương 1-----