Chuyển ngữ: Juliawaw
“Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt!” Hòa Đồng Trần bị tức cười, anh quay mặt sang, ngạc nhiên nhìn Bích Lạc Trừng: “Cậu là con gái kiểu gì mà khuyết điểm đầy mình. Tham sống sợ chết, thấy tiền là sáng mắt, mở miệng ra là nịnh nọt, đã nói nhiều lại còn dài, ồn ào đau tai người nghe.”
“Hừ, nay có thêm một khuyết điểm là mặt dày hơn tường thành, lại còn tự yêu bản thân quá mức! Cậu đúng là một bông hoa bất thường trong làng giải trí!”
Thậm chí còn rất có thể là lưu manh quỷ kế đa đoan, giăng thiên la địa võng chỉ để muốn ngủ với anh…
“Hơ hơ hơ, giãy chết đúng không. Bị tôi nói trúng tim đen thẹn quá hóa giận chứ gì.”
Bích Lạc Trừng bật chế độ lắm mồm, không còn cảm nhận được cơ thể khô nóng: “Cậu cũng uống thuốc, xem phim con heo nam nữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này lại không có phản ứng. Hừ, cậu đích thị là thích xem phim nam nam. Thêm hai mươi phần trăm khả nghi, cậu một trăm một trăm cong!”
“Cậu mới nói tôi là gì cơ, bất thường? Hờ, cũng đúng, người đẹp tôi đây đúng là bông hoa cao quý. Cảm ơn cậu, cậu khen đúng rồi!”
Cô nghiêng đầu cười tít mắt với Hòa Đồng Trần: “A Trần à, chúng ta cũng xem như hoạn nạn có nhau. Cậu nói thật với chị em đi, cậu có phải cong không?!”
“Ê khoan, đừng nói là cậu định tranh chồng với tôi nên đó giờ không ưa fan bạn gái tôi nhé!”
“Bí mật đã được vén màn! Hòa Đồng Trần, cậu không được thích Tiểu Cố Cố nhà chúng tôi. Tiểu Cố Cố nhà chúng tôi thẳng một trăm phần trăm, cậu đừng hòng dụ dỗ anh ấy. Tôi không đồng ý.”
Hòa Đồng Trần thẳng không thể thẳng hơn hết nhịn nổi.
Anh không xì căng đan vì anh giữ mình trong sạch!
Anh gạch bỏ cảnh hôn và hôn giả vì anh giữ mình trong sạch!
Anh không có phản ứng vì anh có khiếu thẩm mỹ, bộ phim này rất chán được chưa.
Cô gái mặt toàn nhựa đã đành, ngực cũng giả, lại còn giả vờ sung sướиɠ. Anh cứng nổi sao?
Anh cũng chỉ uống hai ngụm nước, thuốc đâu có tác dụng nhanh như cô!
Hòa Đồng Trần nhắm mắt nhẫn nhịn, buông hàng lông mi dài che khuất đôi mắt.
Ngửi hương thơm ngọt ngào của cô thoang thoảng dưới chóp mũi, anh chợt có suy nghĩ khác.
Giỏi lắm, nếu như đây là phép khích tướng, vậy thì Bích Lạc Trừng đã thành công.
Mặc dù chỉ để chứng minh giới tính và lòng tự trọng của anh, anh cũng phải ngủ với con nhỏ nói không ngơi miệng này!
“Xem xong rồi chứ, bắt đầu thôi!” Đạo diễn đi qua tắt máy chiếu: “Cho hai em thêm hai phút đọc kịch bản rồi chúng ta bắt đầu quay.”
Bích Lạc Trừng cảm thấy thuốc bắt đầu có tác dụng.
Nếu cô rút lui, cô đi viện hoặc tắm nước lạnh chắc là còn cứu vãn được nhỉ.
Cô giơ tay hỏi đạo diễn: “Đạo diễn ơi, dì xem xem, có vẻ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam chính chúng ta rất nhỏ, rất ảnh hưởng cảm xúc khi xem phim của đại ca. Hay là dì xin phép đại ca cho chúng cháu về đi ạ.”
“Cô bé chẳng biết gì về đàn ông. To hay nhỏ tôi cũng phải quay!”
Đạo diễn đeo khẩu trang cười ha ha, lắc đầu bí hiểm: “Có khi càng nhỏ chủ tịch Từ lại càng thích. Nhưng như vậy cũng kiểm tra kỹ năng của em, giả vờ sung sướиɠ trên giường là kỹ năng diễn mà phụ nữ phải học cả đời!”
“Cô bé đừng đánh bài chuồn. Hôm nay không quay xong mấy đoạn phim này, đừng hòng ai rời khỏi đây!”
Bích Lạc Trừng: “…”
Có vẻ dì đạo diễn kinh qua rất nhiều biến cố cuộc đời, đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm!
Xem ra hôm nay không trốn được rồi.
Cô sắp phải đóng cảnh giường chiếu với người muốn bẻ cong chồng cô. Nghĩ thôi đã thấy lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.
Mà khoan, mấy đoạn phim?!
Cô thắc mắc hỏi đạo diễn: “Ngoài đoạn phim này còn có đoạn khác phải quay ạ?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Bích Lạc Trừng không còn thiết sống lướt nhanh kịch bản.
Cô khóc ròng, lấy nước súc miệng vị dưa hấu trong chiếc túi xách hàng hiệu đưa cho Hòa Đồng Trần: “Nè, súc miệng đi!”
May mà trước khi vào trong, thư ký chỉ tịch thu di động của bọn cô, vẫn cho giữ túi xách.
Xui quá, biết thế đã không đeo cái túi này đi, khóc chết mất, khóc chết mất!
_
Lời dịch giả: Mình set vàng từ chương sau, giá vàng được tính theo số chữ trong chương. Đừng lo lắng khi giá mua hơi cao, giá cao bởi vì chương đó dài thôi ạ.