Chuyển ngữ: Juliawaw
Bích Lạc Trừng vừa xem phim con heo vừa đau mắt.
Lại nhìn Hòa Đồng Trần đẹp trai như thần tiên bên cạnh để rửa mắt, nhìn qua nhìn lại rồi cũng tâm lặng như nước.
Sau khi người đẹp ngậm hết đồ chơi của bạn nam xấu xí, đồ chơi chỉ bảy, tám cm cứng, chọc vào trong bông hoa bên dưới bắt đầu vận động ra vào theo nhịp. Bạn gái tiếp tục hướng miệng lên hôn bạn nam, thêm một nụ hôn quấn lưỡi nóng hừng hực, ướŧ áŧ.
Khá khen, theo tính chất bắc cầu thì chẳng phải bạn nam xấu xí đang hôn… nơi đó của mình.
Tình tiết cạn lời làm trí tưởng tượng của người xem bay xa, cô xem tiếp trong tâm thế ghê tởm.
Người đẹp da trắng như tuyết, người xấu da đen như than.
Quấn nhau giao hợp, lăn qua lộn lại, đánh mạnh vào thị giác.
Người đẹp bị bạn nam bóp mông mềm, đồng thời bị bóp eo đưa đẩy dữ dội. Hai bầu ngực to lắc qua lắc lại cứ đập thẳng vào mắt, trông có vẻ rất kịch liệt, nghe tiếng va chạm cũng thấy kịch liệt…
Bạn nam rất tự tin, vừa va chạm vừa hít thở nặng nề hỏi bạn gái: “Côn ŧᏂịŧ của anh lo lắm phải không? Cứng lắm phải không? Thô lắm phải không… Cô bé dâʍ đãиɠ của anh thích lắm nhỉ, vặn vẹo tiếp cái mông dâʍ đãиɠ nào… Dâʍ đãиɠ nhiều nước thật, lỗ da^ʍ mυ'ŧ rất chặt… Chơi chết em, dâʍ đãиɠ…”
Bích Lạc Trừng xấu hổ nóng hết cả mặt.
Ặc, hình như lời thoại của Hòa Đồng Trần còn thô thiển và bỉ ổi hơn trong phim. Thật sự là cô khó mà tưởng tượng một Hòa Đồng Trần trong giao diện tiên quân lạnh lùng cấm dục, không vương khói lửa trần gian lại đọc lời thoại tục tĩu đáng sợ thế này…
“Côn ŧᏂịŧ của anh rất to, a a a, không được… Lỗ da^ʍ của em sắp bị côn ŧᏂịŧ của anh chơi sưng. Anh thương em đi, nhanh hơn đi anh…”
Người đẹp bị chơi rên không ngừng, liên tục rên a a a: “A a a… Chọc dễ chịu quá, nhanh hơn chút nữa, cứ chơi em đi đừng dừng…”
Đến phiên nghe người đẹp rên nỉ làm nũng, và cả tiếng cơ thể đập vào nhau “phạch phạch”…
Bích Lạc Trừng bắt đầu nóng lên, như có đống lửa nhỏ cháy trong người, nóng bỏng sắp thiêu rụi.
Ngọn lửa cháy ngày một to, đốt cháy tay chân cô làm nó nhũn ra, tan chảy dòng sông băng giá, khe suối ngày xuân bị chặn đường không biết chảy đi đâu.
Ừm, cốc nước nãy uống có tác dụng nhanh vậy à?
Nóng quá, hơi có cảm giác lửa tình thiêu đốt…
Cô quạt tay phe phẩy trước mặt tạo gió, muốn nói gì đó để chuyển hướng chú ý.
Nhìn Hòa Đồng Trần bên cạnh xem phim mà mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhớ ra nãy mình kích động nhất thời, lỡ miệng nhấn mạnh mấy lần hắn nhỏ này kia, chắc đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn…
“Ờ, ừm, A Trần, cậu đừng nản chí… Mặc dù chúng ta, chúng ta hơi nhỏ…” Bích Lạc Trừng vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nặn ra vế sau: “Nhưng mà chúng ta có thể tìm một người đàn ông to hơn một chút. Đúng không! Đúng không!”
“Chúng ta trai xinh gái đẹp thế này, kiểu gì cũng có rất nhiều chàng trai mạnh mẽ để ý, thích vẻ ngoài tiên quân của cậu!”
“Này, cậu không cong thật chứ!”
Hòa Đồng Trần thẳng: “…”
Mạch não gì vậy?! Ai là chúng ta với cô!
Đang được đà đánh thức người bạn khỏi cơn mơ, Bích Lạc Trừng càng nghĩ càng thấy có lý, phần hồn bà tám bốc cháy hừng hực, kích động sán lại gần Hòa Đồng Trần.
Cô đếm ngón tay liệt kê các điểm khả nghi: “Nghe nói kể từ ra mắt, cậu chưa từng có xì căng đan với bất cứ cô gái nào. Cậu từ chối tất cả cảnh hôn trong phim của chúng ta, cảnh duy nhất không bỏ được cậu vẫn đòi diễn giả.”
“Tôi không hề tự tâng bốc đâu nhá, nhưng dù gì tôi cũng xinh xắn hoa gặp hoa nở, người gặp người thích. Nam sinh theo đuổi tôi từ nhỏ đến lớn đếm không xuể, thế mà cậu không muốn diễn cảnh hôn với tôi. Dám chắc đến tám mươi phần trăm cậu cong như nhang muỗi…”
Hòa Đồng Trần: “…”
Rốt cuộc Bích Lạc Trừng này là bông hoa bất thường nào?