Chuyển ngữ: Juliawaw
“Ghê quá đi. Hòa Đồng Trần, cái đó của cậu không ngắn vậy đâu nhỉ!”
Bích Lạc Trừng lén lút liếc bên dưới của Hòa Đồng Trần. Áo ngoài rộng chẳng thấy nhô gì hết: “Chẳng lẽ bị anh đen số hai nói đúng? Có vẻ công cụ gây án của cậu nhỏ hơn cả bạn nam kia. Làm sao đây? Có cần bảo đạo diễn nhờ các anh đen mua cho cậu ít thuốc tráng dương không?”
Hòa Đồng Trần điềm tĩnh nghiến răng: “…”
Nhỏ Bích Lạc Trừng lại dùng phép khích tướng với anh đúng không? Xin lỗi, cái đó của anh hai mươi cm được chưa!
Trước đó nói anh không làm được, bây giờ lại nói anh nhỏ. Giỏi lắm, cô cố tình chơi trò chà đạp lòng tự trọng của đàn ông chứ gì.
Bình tĩnh, Hòa Đồng Trần mày phải bình tĩnh. Nhỏ này muốn ăn cơ thể của mày, mày không được mắc mưu…
Thấy Hòa Đồng Trần không có phản ứng, Bích Lạc Trừng tưởng hắn bị cô nói trúng tim đen.
Ánh mắt cô nhìn Hòa Đồng Trần chuyển sang thương hại. Cô giơ tay định gọi đạo diễn mua hộ Hòa Đồng Trần ít thuốc tráng dương, nhưng chưa kịp gọi lại chợt ngộ ra.
Khoan, nếu cái đó của Hòa Đồng Trần nhỏ quá thì làm sao quay được phim khiêu da^ʍ, chẳng phải cô thoát được một kiếp.
“Công cụ gây án của cậu không dùng được thì hay quá còn gì? Lúc đó cậu kéo quần xuống, đạo diễn vừa thấy liền ôi thôi, một cọng nấm kim châm bé nhỏ. Đạo diễn sẽ vỗ đùi, buồn bã nói hỏng bét, quay kiểu gì bây giờ! Và rồi gọi điện cho ông trùm, khả năng rất cao sẽ thả hai chúng ta.”
Bích Lạc Trừng càng nói càng phấn khởi, đắc chí vỗ vai Hòa Đồng Trần: “May mà có cậu đấy A Trần. Cậu đúng là phúc tinh của chúng ta! Đại ân đại đức không thể báo đáp hết, khi nào được thả tôi sẽ mua tặng cậu thuốc tráng dương để cảm ơn nhé!”
Hòa Đồng Trần thêm một lần cạn lời không biết nói gì: “…”
Bích Lạc Trừng nói thật hay đang giả vờ cho anh xem.
Miếng thịt thơm ngon dâng đến tận miệng như anh mà cô không ăn ngấu ăn nghiến?
Hay là cô thật sự nghĩ bên dưới của anh rất nhỏ nên không muốn ngủ với anh?!
Nam thần lạnh lùng bị cô chê bai?!!
Bích Lạc Trừng nhìn tiếp màn hình, người đẹp không chê bẩn hôn nơi đó.
Cái lưỡi hồng ngậm, liếʍ qua liếʍ lại đồ chơi của bạn nam xấu xí, cuối cùng còn mυ'ŧ ra mυ'ŧ vào…
Ọe, Bích Lạc Trừng tiếp tục bị chọc mù mắt.
Miệng mà cũng chạm vào cái thứ bẩn thỉu đó ư. Không được không được, cô sắp nôn.
Đừng nói là cho cô hai triệu tệ, có cho mười triệu tệ, hai mươi triệu tệ, ừm, hai mươi triệu có thể cân nhắc, nhưng cần phải rửa sạch sẽ thơm tho… Ặc, vẫn nên suy nghĩ lại.
Bích Lạc Trừng đè ngực ghê cổ hơi buồn nôn, cúi xuống nôn khan vài tiếng.
May mà đồ chơi của Hòa Đồng Trần không dùng được, không thì… khó mà tưởng tượng, khó mà tưởng tượng…
Cô ngẩng đầu lên, không muốn nhìn hình ảnh ghê tởm trên tường nữa, không còn cách nào khác ngoài nhìn sang Hòa Đồng Trần để rửa mắt.
Gương mặt của cái tên này, hừ, khá nét đấy.
Đường nét sâu rõ, ngũ quan hài hòa, sáng sủa đẹp trai, nhưng mà khí chất thì lại thuộc kiểu lạnh lùng, khó gần.
Khuôn mặt khôi ngô, có chút kiêu ngạo của thiếu niên. Đặc biệt là đôi mắt phượng đẹp kiểu khác biệt và cặp lông mi cong dài rợp mắt kia. Lúc hắn im lặng không nói gì, trông hắn hệt như người trời, rất hợp với nhân vật tiên quân mặc trang phục màu xanh nhạt không vương khói lửa trần gian. Phải gọi là vô cùng vô cùng phù hợp hình tượng vai diễn đó.
Bích Lạc Trừng có là fan bạn gái của Cố Thanh thì cũng phải công nhận thật lòng, nếu chỉ so sánh khuôn mặt, chồng Cố nhà cô thua xa Hòa Đồng Trần…