Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 40: Nhà tôi

Thời Nhạc bị nhìn chằm chằm cảm giác khó chịu càng ngày càng mạnh, nhưng đối phương chỉ nói mặt cậu nhỏ, cũng không tiện nói gì.

"Tôi không có photoshop."

Thời Nhạc cứng rắn nói, sau đó quay người bỏ đi, để bọn họ dễ nhìn đồ trong cửa hàng.

"Mọi người đến muốn mua cái gì."

Cậu chỉ đồ cổ trên kệ hàng: "Muốn mua mấy cái đó không? Thích hợp với mấy cậu chỉ có đồ cổ, còn có một số lá bùa tôi vẽ."

"Tôi mua đồ cổ."

Chàng trai nhìn chằm chằm Thời Nhạc cười nói: "Tôi có một ít tiền tiêu vặt, có thể mua một món đồ cổ về."

Người bạn bên cạnh nghe cậu ta nói như vậy, lập tức chế nhạo: "Vạn đại thiếu gia, cậu khiêm tốn quá rồi đấy, số tiền tiêu vặt kia của cậu chỉ gọi là một chút sao? Tiền tiêu vặt một tháng của cậu đã bằng một năm của tôi rồi."

Bạn bè nịnh hót khiến Vạn u Tân rất vui vẻ.

Nhà cậu ta giàu nhờ làm bất động sản, khá có tiền, nhìn Thời Nhạc trước mặt còn đẹp hơn so với tưởng tượng của cậu ta, tâm tư lập tức bắt đầu chuyển động, dự định khoe khoang trước mặt Thời Nhạc.

"Nhạc Nhạc."

Từ khi vào cửa, tầm mắt Vạn u Tân chưa từng rời khỏi mặt Thời Nhạc, cậu ta thân mật gọi một tiếng, dịu dàng nói: "Cậu giới thiệu đồ cho tôi một chút đi, tôi nhìn thử xem nên mua món nào."

Thời Nhạc gật đầu, khuôn mặt nhỏ bắt đầu nghiêm túc giới thiệu.

Giới thiệu mấy món liền, Vạn u Tân không vội chọn món nào mà chen vào hỏi vấn đề về cậu.

"Cậu chưa có chồng đúng không?"

"Có rồi." Thời Nhạc kiên định nói: "Bạc Văn Thời."

Vạn u Tân bị cậu chọc cười: "Không tính Bạc Văn Thời."

Bạc Văn Thời là đại lão cấp bậc nào chứ, ngay cả cha cậu ta lúc trước muốn bấu víu quan hệ với vị đại lão này cũng không có cách nào qua lại được.

Những gì Nhạc Nhạc đăng trên Weibo, Bạc Văn Thời là chồng cậu hay gì đó, trong mắt Vạn u Tân cũng giống như con gái hâm mộ gọi idol là chồng vậy, không thể coi là thật.

Thời Nhạc nghe cậu ta nói không tính Bạc Văn Thời, lông mày lập tức nhíu lại, bằng mắt thường cũng có thể thấy cậu rất không vui.

Nhưng dáng dấp cậu đẹp, ngay cả lộ vẻ mặt không vui cũng rất ưa nhìn.

Vạn u Tân không nhắc đến Bạc Văn Thời nữa mà hỏi cậu: "Chút nữa có thể thêm Wechat không?"

"Không thể."

Thời Nhạc nói: "Bạn tốt trên Wechat của tôi đầy rồi, không thêm được nữa."

"Vậy lưu số điện thoại thì sao?"

"Cũng không được, buổi sáng rơi điện thoại hỏng mất rồi."

Vạn u Tân: "..."

Nụ cười trên mặt Vạn u Tân tắt lịm, cậu ta nhìn chằm chằm Thời Nhạc: "Bảng hiệu bên ngoài có ghi, nếu tôi mua đồ trong tiệm cậu, cậu sẽ phục vụ tôi một lần miễn phí."

Thời Nhạc suy tính một chút: "Chuyện này thì tính."

"Được."

Vạn u Tân nhìn về phía đồ cổ: "Bây giờ tôi sẽ chọn một cái, chọn xong thì cậu để lại thông tin liên lạc cho tôi, như vậy là phục vụ tôi."

Thời Nhạc phồng mặt, không muốn cho cậu ta lưu.

Nhưng mà, nhưng mà cậu không thể không buôn bán.

"Vậy đi."

Thời Nhạc nghĩ thầm, cho dù để lại phương thức liên lạc, cậu cũng có thể cực kỳ lạnh lùng!

Ngoại trừ phục vụ cậu ta một lần miễn phí thì những cái khác cậu đều không để ý.

Ánh mắt của người này nhìn cậu chằm chằm, Thời Nhạc cũng không ngốc, cậu nhận ra đối phương đang có ý đồ xấu gì đó.

Cửa hàng này nhìn vô cùng bình thường, bên trong ngoại trừ có hơi nhiều đồ cổ thì không trang trí quá nhiều thứ khác.

Cho nên, Vạn u Tân rất tự tin, đồ cổ ở đây, không giả thì cũng chẳng có mấy món đáng tiền.

Ánh mắt cậu ta lướt một vòng, lố lăng nói: “Món quý nhất trong tiệm các cậu là món nào? Tôi muốn nó.”

Thời Nhạc nhìn cậu ta.

“Đồ cổ quý nhất, giá rất cao rất cao, cậu vẫn nên chọn một món khác đi.”

Món quý nhất chính là món cậu dọn ra từ điện Diêm Vương, nghe Thôi Phán Quan nói là món trước kia cha cậu thích bày, tuổi đời khá lâu.

Thời Nhạc cũng từng bảo sư phụ sau khi chết tới địa phụ còn chưa đi đầu thai giám định rồi.

Đó là cái giá trên trời.

Vạn u Tân nghe hiểu cậu đang ám chỉ mình không mua nổi món đồ cổ kia, trên mặt có hơi không nhịn được.

“Tôi không cần cái khác, phải là món quý nhất kia.”

Cậu ta khăng khăng muốn món quý nhất, Thời Nhạc thở dài, được thôi, đợi lát nữa bị bẽ mặt cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.

Lấy món đồ cổ quý nhất kia ra, Thời Nhạc đặt lên bàn.

“Bao nhiêu tiền?”

Vạn u Tấn cũng không có hứng thú với đồ cổ, cho nên đồ cổ được lấy ra, cậu ta chỉ nhìn một cái liền trực tiếp móc ví tiền, rút ra một cái thẻ ngân hàng.

“Có máy pos không? Tôi quẹt thẻ”

Thời Nhạc gật đầu, đặt máy pos lên bàn, vươn tay nhận thẻ Vạn u Tân đưa tới.

“Món đồ cổ này thật sự rất đắt, một món đồ cổ chung bộ với nó, ở hai năm trước giá thị trường lên đến 1.2 trăm triệu*, cậu có thể tra thử xem, có người mua về cất giữ. Cái này tôi cũng vẫn để giá 1.2 trăm triệu”

(*~500 tỷ vnđ.)

“Giảm 8% cho cậu, 9600 vạn, rất lời.”

Thời Nhạc nghiêm túc báo giá cho cậu ta, báo giá xong, cậu chợt thấy hai ngón tay cầm thẻ của Vạn u Tân siết chặt lại.

Cậu không rút thẻ ra được.

“Sao vậy?” Cậu nghiêng đầu hỏi.

Yết hầu Vạn u Tân trượt lên trượt xuống, cậu ta nuốt nước miếng: “Cậu vừa nói, món đồ cổ này bao nhiêu tiền?”

“9600 vạn á.”

Thời Nhạc chớp mắt, nhìn về phía chiếc thẻ nắm chặt không buông trong tay cậu ta: “Cậu còn muốn quẹt không?”

“Hơn 9000 vạn, cậu đùa cái gì vậy?!"

Vạn u Tân trừng mắt nhìn món đồ cổ kia, chỉ cảm thấy Thời Nhạc đang ăn vạ: “Thứ đồ trang trí xám xịt vậy mà xứng với giá ngàn vạn? Nhạc Nhạc, cậu chào giá cũng không nên chặt chém như thế”

Thời Nhạc bị cậu ta nói như thế thì nhíu mày.

“Món này giảm giá xong đã rất rẻ rồi, nếu cậu không mua nổi thì có thể không mua, nhưng không được chê nó như thế”

Vạn u Tấn bị câu không mua nổi kia đâm cho.

Cậu ta híp mắt nói: “Nếu nó xứng với cái giá đó, tôi tất nhiên sẽ mua."

“Một món đồ chơi như vậy, cái giá mà cậu báo chặt chém khách quá rõ rồi. Nhạc Nhạc, cậu thấy tôi có ý với cậu, nên xem tôi như dê béo đúng không?”

Thời Nhạc: “...”

Thời Nhạc siết chặt tay.

“Thích thì mua, không mua thì cút." Cậu trừng hai con mắt tròn xoe, đúng là tức chết cậu rồi.

“Còn nói tôi xem cậu như dê béo.” Thời Nhạc hung ác nói: “Một món đồ cổ cũng không mua nổi, cậu cảm thấy cậu béo chỗ nào chứ?”

“Nhạc Nhạc, u Tân, hai người bình tĩnh nói chuyện chút.”

Người bạn bên cạnh đi cùng với Vạn u Tân muốn làm người hòa giải, cậu ta biết Vạn u Tân có ý với Thời Nhạc, lúc trước có từng nhắn tin cho Thời Nhạc trên Weibo.

Chẳng qua…

Có lẽ nội dung tin nhắn không tốt lắm, bị Thời Nhạc kéo vào danh sách đen.

Bây giờ biết địa chỉ của Thời Nhạc nên hôm qua đã kéo cậu ta đến đây để nhìn người.

"Nhạc Nhạc à."

Người bạn tất nhiên cũng đứng về phía Vạn u Tân, cậu ta cũng không biết gì về đồ cổ, giờ phút này nhìn món đồ cổ hơn 9000 vạn kia, chỉ cảm thấy vớ vẩn.

"Chúng tôi đầu là fans của cậu, u Tân cũng rất thích cậu. Cho nên, chúng ta đừng thách đố nhau như thế."

"Những món đồ cổ này của cậu ra giá mấy chục vạn, u Tân chắc chắn sẽ mua —"

"Cậu đừng nói gì."

Thời Nhạc cắt ngang cậu ta: "Nói thêm nữa, tôi sẽ muốn nôn."

Muốn nôn.

Thời Nhạc liên tục không nể mặt mũi, Vạn u Tân cũng không còn nhẫn nại.

Cậu ta nhìn khuôn mặt mê người của Thời Nhạc, châm biếm nói: "Nhạc Nhạc, có phải cậu có vấn đề về đầu óc không?"

"Một món đồ cổ nát mà cậu chào giá hơn 9000 vạn, đại lão tập đoàn Bch thị người ta thì bị cậu nói thành chồng cậu."

"Bệnh tâm thần cậu không nhẹ đâu."

Thời Nhạc cũng không phải người tốt tính gì, nếu trên núi có yêu quái nhỏ chọc tức cậu như vậy thì đã sớm bị cậu xông lên đánh!

Nhưng trước mặt là con người, đánh người là phạm pháp.

Thời Nhạc không muốn để Bạc Văn Thời đến cục cảnh sát vớt mình ra nữa.

Cậu nhẫn nhịn, chỉ vào cửa, tức giận nói: "Cút!"

Vạn u Tân vẫn không cút.

Cậu ta cũng không phải là người chịu được sỉ nhục, Thời Nhạc không nể mặt cậu ta như thế, khiến cậu ta nói chuyện càng ngày càng nặng lời: "Muốn tôi cút? Sao, thấy tôi không nhả tiền nên thẹn quá hóa giận à?"

Cậu ta nói, mỗi câu đều liên tục giẫm vào mấu chốt của Thời Nhạc.

Ngay lúc Thời Nhạc không nhịn được nữa muốn xắn tay áo đánh người thì một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa.

"Nhạc Nhạc, sao lại cho chó không có tố chất vào cửa hàng thế?"

"Mẹ nó, mày dám chửi ông đây mày – –"

Tiếng chửi bậy của Vạn u Tân chưa dứt thì nhìn thấy người đi tới, con ngươi chợt co lại, gương mặt vốn đỏ lên vì tức giận kia trong chớp mắt mặt cắt không còn giọt máu.

"Bạc…"

Là Bạc Văn Thời.

Vạn u Tân choáng váng, ngay cả người bạn của cậu ta cũng khϊếp sợ đến thất thanh.

Chỉ có Thời Nhạc phản ứng nhanh nhất.

Cậu thả ống tay áo vừa mới xắn lên, chuyển từ trạng thái xù lông sang trạng thái tủi thân trong vài giây.

"Bạc Văn Thời."

Thời Nhạc lạch bạch bước tới, bổ nhào vào trong ngực hắn ngay trước mặt Vạn u Tân, ấm ức cáo trạng.

"Bọn họ bắt nạt em!"

Bạc Văn Thời vươn tay ra vỗ nhẹ lưng cậu, tràn đầy sự an ủi.

Đồng thời.

Bạc Văn Thời ngước mắt, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, sát khí trong đáy mắt khiến người khác không rét mà run.

"Bạc tổng."

Vạn u Tân mấp máy môi, không còn vẻ kiêu ngạo và tùy tiện như vừa rồi nữa.

Cả người cậu ta như nhũn ra, lúc này gần như dựa vào lý trí mới miếng cưỡng đứng vững người.

"Thật sự xin lỗi."

Cậu ta xin tha giống như nhận tội với Bạc Văn Thời, nói: "Tôi sai rồi, tôi không biết Nhạc Nhạc—"

Vừa mới thốt ra cái tên Nhạc Nhạc này, lạnh lẽo nơi đáy mắt của Bạc Văn Thời càng nặng hơn.

Vạn u Tân sửa lời nói: “Tôi, tôi không biết cậu ấy thật sự có quan hệ với ngài.”

“Bạc tổng, tôi thật sự sai rồi, xin ngài, bỏ qua cho tôi lần này”

Vạn u Tân thường xuyên đi theo ba cậu ta buôn bán, cho nên chuyện thương nghiệp cũng biết một chút.

Ví dụ như, ai cũng muốn leo lên người Bạc Văn Thời, ai cũng sợ hãi Bạc Văn Thời.

Danh xưng Diêm Vương sống của hắn cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.

Đắc tội hắn, chắc chắn không có kết cục tốt.

Vạn u Tân xin tha, chịu thua, sợ hãi, đều rơi vào trong mắt Bạc Văn Thời, ngoại trừ càng khiến người ta thêm chán ghét thì cũng không có tác dụng gì.

Thời Nhạc cáo trạng xong, nghe thấy đối phương vội vàng xin lỗi, trong lòng cậu sảng khoái.

“Bây giờ cậu tin chưa, tôi không có nói dối!”

Thời Nhạc ý rằng Bạc Văn Thời không biết chuyện trên Weibo, cố ý nói không rõ khoe khoang với Vạn u Tân.

Vạn u Tân biết ý tứ trong lời nói của cậu.

Bây giờ cậu ta hối hận đến mức xanh ruột, nếu biết sớm thứ Thời Nhạc đăng lên Weibo đều là thật thì đến cả tin nhắn quấy rầy cậu ta cũng không dám gửi!

"Bạc tổng."

Vạn u Tân tiếp tục cầu xin: “Ngài tha cho tôi, tha cho tôi đi.”

Bạc Văn Thời nhìn thấy cậu ta sắp quỳ xuống với hắn, khóe môi gợi lên một nụ cười mỉa mai: “Xin tôi? Tôi đã làm gì đâu, cậu xin tôi làm gì?"

Mỗi Vạn u Tân run rẩy, nhưng lại không nói ra bất cứ lời nào.

“Cút đi.”

Bạc Văn Thời thờ ơ nói: “Sau này tôi không muốn nhìn thấy cậu ở đây nữa.”

Vạn u Tân còn chưa muốn cút đi, cậu ta muốn nghe Bạc Văn Thời chính miệng nói câu không so đo với cậu ta.

Nhưng mà…

Nhưng mà người bạn đi cùng cậu ta đã lôi cậu ta đi.

" u Tân, tớ thấy Bạc Văn Thời không còn kiên nhẫn, cậu không thể ở lại đây nữa."

Sắc mặt của người bạn kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, trước khi đến, cậu ta còn thề son sắt với Vạn u Tân, kiểu nam sinh giống như Thời Nhạc thì chỉ cần ném tiền vào, đoán chừng hôm nay đã có thể lừa lên giường rồi.

Ai mà ngờ được, sau lưng cậu nam sinh này thật sự có tôn thần Bạc Văn Thời kia.

Thấy người Vạn u Tân run rẩy, người bạn an ủi cậu ta nói: "Cậu cũng đừng lo lắng quá, Bạc Văn Thời không quen biết cậu, sẽ không xuống tay với cậu đâu."

"Hơn nữa, vừa rồi tớ thấy anh ta cũng không tức giận lắm, nhìn rất bình tĩnh."

Người bạn còn đang lải nhải an ủi, nhưng Vạn u Tân lại không tiếp thu được gì.

Trong mắt cậu ta tràn đầy tuyệt vọng.

Xong đời.

Cậu ta biết, bản thân mình xong rồi.

Mơ ước đến người của Diêm Vương sống, còn gửi nhiều tin nhắn khó coi như vậy, thậm chí còn có cả ảnh chụp.

Nếu như bị phát hiện, cậu ta nhắm mắt lại, chắc chắn sẽ bị trả thù.

Trong cửa hàng.

Thời Nhạc ôm Bạc Văn Thời không buông, đôi mắt tròn xoe của cậu đảo quanh, giống như một con hồ ly nhỏ.

“Bạc Văn Thời, anh tới đây làm gì vậy? Là cố ý tới tìm tôi ư?”

Bạc Văn Thời cụp mắt, hắn giơ tay, gỡ cậu nhóc đang cosplay bánh dẻo treo ở trên người mình xuống, trầm giọng nói: "Sinh nhật của mẹ đối tác làm ăn, cho nên muốn chọn một món đồ cổ đưa qua."

Chọn lý do này không có vấn đề gì.

Sau khi Thời Nhạc bị hắn gỡ ra, đứng trước mặt hắn, lẩm bẩm câu: "Được thôi."

Cậu còn nghĩ rằng là nhớ cậu, cho nên mới đến đây đó.

"Chọn quà cho đối tác, không cần đưa quà quá đắt tiền." Thời Nhạc nhìn đồ cổ trên tủ, lên kế hoạch như quản gia thực thụ cho Bạc Văn Thời nói: "Nếu đưa đồ cổ quá đắt tiền, cao hơn so với lợi nhuận vốn làm ăn, vậy thì anh sẽ lỗ."

Cậu giúp Bạc Văn Thời chọn món đồ cổ không quá đắt tiền, mà Bạc Văn Thời lại nhìn về phía món ở trên bàn.

Vừa rồi hắn ở bên ngoài nghe ngóng, biết rõ cái tên dùng ánh mắt da^ʍ tà nhìn chằm chằm Thời Nhạc không mua được món đồ cổ này nên mới tức giận.

"Nhạc Nhạc."

Bạc Văn Thời chỉ món đồ cổ kia: "Gói nó lại cho tôi đi."

Thời Nhạc nhíu mày: "Cái này rất quý, nhà chúng ta không thiếu cái này, không cần mua nữa đâu."

Nhà chúng ta.

Ba chẽ này khiến tim Bạc Văn Thời như bị thứ gì đó làm nóng lên một chút.

Hắn vuốt ngón tay, đó là động tác nhỏ hắn hay làm khi tâm trạng vui vẻ.

"Không sao."

Hắn cũng đưa một tấm thẻ, giọng điệu thờ ơ như mua cải trắng ở chợ bán thức ăn, thản nhiên nói: “Tôi có tiền.”

Thời Nhạc: "..."

Không biết sao, chanh như đang bao quanh cậu.

Thời Nhạc bị chanh chua lòm vây quanh, cầm lấy thẻ, nhưng không quẹt hơn 9000 vạn.

Cậu quẹt 520 vạn (*). Quẹt xong, đưa thẻ lại cho Bạc Văn Thời.

(*~178 tỷ vnđ, quan trọng là 520 đồng âm với anh/em yêu em/anh.)

“Món đồ cổ này thật ra không dễ bán lắm, để trong tiệm cũng không bán được.”

Thời Nhạc nói: "Nếu anh muốn mua, tôi sẽ bán giá hữu nghị cho anh."

Giá hữu nghị, nói trắng ra là giá tình yêu.

Thời Nhạc cũng không phải thứ ngu muội khi yêu gì hết, đắt tiền như vậy, mà Bạc Văn Thời lại không thiếu đồ cổ, nếu hắn muốn mua, chắc chắn là nể mặt cậu.

Bạc Văn Thời không thiếu đồ cổ.

Thời Nhạc cũng không thiếu đồ cổ để bán lấy tiền.

Hai người này nhìn như đang giao dịch, thật ra là anh và em đang quan tâm lẫn nhau, không có gì khác.

Đóng gói đồ cổ Bạc Văn Thời đã chọn xong, Thời Nhạc kiếm được rất nhiều tiền, trực tiếp đóng cửa hàng. Trên cửa cửa hàng còn dán bảng đang nghỉ ngơi.

“Tôi bán đồ cổ đều bao phí ship.”

Thời Nhạc ôm đồ cổ, ngồi trên xe Bạc Văn Thời, dựa vào cánh tay của hắn nói: “Chỉ có đơn của anh là ông chủ tự tiễn ra tới cửa thôi đấy!”

Bạc Văn Thời “Ừ” một tiếng, hơi ngửa người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn luôn có thói quen này khi ở trên xe.

Thời Nhạc cẩn thận đặt đồ cổ bên chân, nghiêng đầu nhìn Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời vẫn mặc vest như cũ, vest của hắn tất cả đều được đặt may, giá cả rất cao, cắt may cũng xứng với giá tiền, mặc lên người càng giúp khí chất cao quý của hắn bức người hơn.

Thời Nhạc nhìn một chút, không nhịn được mà ngây ngốc.

Thật kỳ lạ mà.

Cậu nghĩ, trước kia cậu thật sự chưa từng đoán được, mình sẽ nhất kiến chung tình với một người nào đó.

Nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạc Văn Thời, khuôn mặt đã từng xuất hiện trong giấc mơ.

Chỉ liếc nhìn một cái.

Thời Nhạc cảm thấy, cậu thua rồi.

Bạc Văn Thời có thể nhận ra ánh mắt đang dừng trên người mình, tên nhóc lưu manh nào đó lại đang nhìn hắn chằm chằm.

Nhưng hắn không nhúc nhích, mặc cho nhóc lưu manh nhìn.

Không biết qua bao lâu.

Một hồi tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Thời Nhạc đẩy đẩy cánh tay Bạc Văn Thời, nhắc nhở hắn nói: "Là điện thoại của anh đó."

Bạc Văn Thời nhíu mày, sau khi lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi trên màn hình.

Là Lý Văn.

"Văn Thời!"

Giọng nói Lý Văn tràn đầy nôn nóng còn có vội vàng: "Tôi gặp chuyện rồi! Mẹ nó, cậu có quen chủ cửa hàng lần trước cậu chia sẻ trong nhóm không?"

"Lần trước tôi tìm cậu ta mua đồ cổ, cậu ta xem tướng cho tôi, sau khi xem xong nói với tôi là qua một thời gian nữa tôi sẽ gặp phiền phức, bây giờ đúng là cmn linh thật!"

Bạc Văn Thời nhìn Thời Nhạc đang dựng lỗ tai muốn nghe lén ở bên cạnh, vươn một bàn tay ra, trực tiếp bịt kín lỗ tai cậu lại.

"Có chuyện gì thì nói thẳng, cậu tìm tôi làm gì?" Bạc Văn Thời thờ ơ nói.

Giọng nói của Lý Văn không chỉ có bực bội mà còn nóng nảy, bên phía anh ta còn vang lên tiếng đập đồ.

"Nếu cậu thật sự biết ông chủ kia thì tiết lộ cho tôi đi."

"Tiết lộ cái gì?"

"Cậu thành thật nói với tôi đi, việc này sao có thể trùng hợp như vậy?"

Giọng Lý Văn thâm trầm: "Chắc cậu cũng biết, tôi vốn dĩ không tin phong kiến mê tín."

"Người chủ kia, có phải cậu ta cố ý tính kế tôi không?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Bạc Văn Thời chợt lạnh xuống, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý lạnh mà Lý Văn có thể nghe ra.

"Lý Văn."

Hắn thậm chí còn gọi tên đầy đủ của Lý Văn, nghe giọng nói bình tĩnh khiến sắc mặt Lý Văn chợt căng thẳng.

"Nhóc con nhà tôi bán mấy món đồ cho vui, cậu cảm thấy, cậu có gì đáng để em ấy tính kế?"