Những nhân viên lâu năm nhìn Thời Nhạc bằng ánh mặt ngập tràn sự đồng cảm, đặc biệt là khi nhìn thấy cầu đẩy xe lăn, không biết muốn nói gì với chủ tịch mà áp sát đầu lại găn.
Khoảng cách gần như vậy.......
Mấy nhân viên lâu năm thăm đếm ngược ở trong lòng: Ba, hai, một, hắn muốn ----
Hai chữ “Muốn không” này còn chưa nói xong, những nhân viên lâu năm chợt mở to mắt, trơ mắt nhìn đại chủ tịch mặt lạnh ít khi nói cười của bọn họ ấy thế mà lại giơ tay gõ đầu cậu nhóc kia!
Không tức, cũng không nổi giận, chỉ nhíu mày gõ đầu.
Những nhân viên lâu năm: “...."
Mắt bọn họ bị mù rồi.
Thời Nhạc không hề phát hiện mình đang bị những nhân viên lâu năm nhìn theo cả một đoạn đường.
Cậu ôm đầu, lầm bẩm nói: “Không thể gõ đầu, sẽ trở nên ngốc nghếch.”
Ngày trước ở trên núi, khi cậu đi ra ngoài tìm yêu quái khác để đánh nhau, Thời Hạ đã từng cố ý nhắc nhở cậu.
Thời Hạ nói trong đầu cậu chứa đầy kiến thức nên rất quý giá, không thể bị người ta đánh thành kẻ ngốc được.
Thời Nhạc rất nghe lời Thời Hạ, sau khi được nhắc nhở, có một khoảng thời gian ra ngoài đánh nhau đều đội cho minh một cái mũ.
Đặc biệt là lúc ấy cậu còn chưa thể hóa hình, chỉ có thể duy trì dáng vẻ bản thể là bánh bao nhỏ.
Lông xù xù của bánh bao nhỏ trắng như tuyết, đội chiếc mũ trùm đầu màu sắc rực rỡ do chính tay Thời Hạ đan, giống như một quả đạn pháo nhỏ lao tới trước mặt đối thủ hẹn đánh nhau.
Thường thì chưa bắt đầu ra tay đã có thể khiến cho đối phương cười lăn cười bò.
“Không cần che.”
Bạc Văn Thời ngồi trên xe lăn, liếc nhìn cậu một cái, nhân nhạt trả lời: "Tôi gõ hay không gõ cũng sẽ không ảnh hưởng đến cái đầu quả dưa của cậu.”
Dù sao cái đầu nhỏ này vẫn cứ ngốc nghếch như cũ.
Thời Nhạc cau mày, cứ có cảm giác hắn nói chuyện có gì đó không đúng lắm. Nhưng suy nghĩ một hồi, vẫn không hiểu được ý tử sâu xa trong lời nói của hắn.
Quên đi.
Thời Nhạc không nghĩ ra nên rất nhanh đã bị chuyện khác hấp dẫn sự chú ý.
Cho đến khi lên xe.
Tài xế đang muốn lái xe, Bạc Văn Thời bỗng nhiên gọi anh ta lại.
“Chờ một chút.”
Hãn nhíu mày, giọng nói có chút trầm: “Tôi để quên đồ ở văn phòng rồi.”
Nói xong, hắn định quay lại.
Thời Nhạc thấy thế, lập tức giữ chặt hắn: “Anh ở trên xe đi để tôi đi lấy cho!"
Bạc Văn Thời ngồi trên xe lăn nên không tiện trở về văn phòng, Thời Nhạc không muốn anh tổn sức.
Thấy cậu chủ động muốn đi, Bạc Văn Thời cũng không phản doi.
“Vậy cậu đi đi."
Hắn nói: “Trên bàn có một tấm thẻ, giúp tôi lấy nó là được rồi.”
Thời Nhạc gật đầu, mở cửa xe ra chạy tới văn phòng lấy thẻ.
Chân trước của cậu mới vừa đi, Bạc Văn Thời ở trong xe đã bấm một dãy số.
“Khoảng hai mươi phút.”
“Phòng riêng bên cạnh sân, ừ, món ăn hơi cay và phải là hải sản."
“Đợi lát nữa gặp mặt.”
Chỉ với vài câu nói ngắn gọn, nhà hàng mà người khác ít nhất phải hẹn trước một tuần mới có thể đến, trong nháy mắt cứ như vậy có chỗ trống và tầm nhìn tốt nhất.
Trong văn phòng.
Thời Nhạc kéo bàn ra nhưng sững sờ vì không tìm được thẻ.
Cậu phồng má rồi gọi điện thoại cho Bạc Văn Thời.
"Trên bàn không có, có phải anh để ở chỗ khác hay không?"
Bạc Văn Thời nghe vậy, dùng một chút.
“Tìm được rồi, ở trong ví tiền.”
Thời Nhạc: “..."
Lúc Thời Nhạc lên xe một lần nữa, vẻ mặt vẫn hùng hồ.
“Tôi cảm thấy hình như anh cố ý để tôi làm chân chạy việc!”
Thời Nhạc sắc bản phân tích: “Chẳng lẽ hôm nay anh cảm thấy bị tôi hôn, không vui nên muốn trêu đùa tôi sao?"
Bạc Văn Thời lạnh lùng nhìn cậu: “Tôi là loại người có dã tâm trả thù mạnh mẽ đến thế sao?"
Hai mắt Thời Nhạc tròn xoe nhìn hắn: "Cái đó thì tôi cũng không biết được."
Hai người mặt đối mặt một lúc.
Sắc mặt Bạc Văn Thời nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn ra ý muốn trả thủ người khác.
Thời Nhạc nhìn chằm chằm, không đủ tự tin
“Được rồi.”
Cậu sợ mình hiểu lầm Bạc Văn Thời khiến Bạc Văn Thời không muốn để ý đến cậu nữa. Vì thế có được dẫn được nói: “Tôi có thể trả lời lại một lần nữa."
“Anh không phải là loại người có lòng trả thù mạnh mẽ
Cậu trả lời lại xong, mông còn không quên nhích lại gần bên cạnh Bac Văn Thời,
Tài xế lái xe ra ngoài.
Ở hàng ghế sau, Thời Nhạc vừa mới tức giận bây giờ đã nói chuyện lại với Bạc Văn Thời.
Gương mặt trắng nõn, đôi mắt cong giống trăng lưỡi liềm của cậu đang kể chuyện cười cho Bạc Văn Thời nghe.
Chuyện cười cũng không thể nào làm lay động Bạc Văn Thời.
Nhưng nụ cười không tìm không phối trên khuôn mặt của cậu nhóc lại khiến cho khóe môi của Bạc Văn Thời hơi cong lên.
Rất nhanh.
Xe đã đến nhà hàng.
Bây giờ là khoảng thời gian ăn trưa, da mặt của Thời Nhạc dày, cố ý không đi, ăn chực một bữa cơm miễn phí của Bạc Văn Thời.
Cơm nước xong.
Cậu lấy giấy ăn lau miệng, cầm chai sữa bò trên bàn, tranh thủ thời gian hút hết.
“Tôi ăn xong rồi.”
Thời Nhạc cắn ống hút, mơ hồ nói: "Anh ăn thêm một chút đi, tôi ra ngoài tìm Liễu Diệu.
Bây giờ chỉ có Liễu Duệ là cô gái học cấp ba còn sống.
Thời Nhạc muốn tìm đương nhiên phải đi tìm cô.
Bạc Văn Thời không có gì lý do gì để đi tìm với cậu, nghe vậy chỉ gật đầu.
Thời Nhạc xoay người đi ra ngoài, Bạc Văn Thời cũng không động đũa.
Đi bộ một lúc lâu ở bên ngoài, cuối cùng Thời Nhạc cũng tìm ra được nơi Liễu Diệu đang ở.
Nơi này nhìn rất bình thường, ở phía dưới nơi này còn có một bãi đất trống để hoạt động có diện tích khoảng mấy chục mét vuông, bên trong lắp đặt các thiết bị để rèn luyện sức khỏe.
Thời Nhạc bước đến vài bước, chiếm một cái xích đu.
Bên cạnh xích đu có mấy ông cụ đang rèn luyện cánh tay.
"Ông ơi, mỗi ngày ông đều tập thể dục ở đây sao?"
Thời Nhạc chào hỏi bọn họ, miệng cậu ngọt, biết dỗ dành người khác, mở miệng nịnh nọt khen ngợi mấy ông cụ, còn khen bọn họ tập luyện cánh tay rất rắn chắc, không bao lâu đã thuận lợi lấy được đủ độ hảo cảm.
Sau khi nhận được đó hảo cảm, cậu đi vào vấn đề.
“Các ông có biết Liễu Diệu không ạ? Cháu là bạn học của cô ây."
Thời Nhạc đã sớm tốt nghiệp đại học xong thông qua Internet, nhưng cậu ỷ vào khuôn mặt trẻ trung mà giả bộ mình là học sinh cấp ba.
Ông cụ không có tâm phòng bị đối với cậu, nghe thấy câu hỏi này, trả lời một cách tự nhiên: “Biết chứ, thành tích của Diệu Diệu rất tốt, là đứa trẻ học tốt nhất ở đây, nghe nói xếp hạng ở trường của con bé cũng rất cao.”
Thời Nhạc phụ họa theo: “Đúng vậy, cậu ấy học rất giỏi.”
“Nhưng trong khoảng thời gian này, hình như tình trạng của Liễu Diệu không ổn lắm." Vẻ mặt Thời Nhạc buồn rầu: “Thật ra hôm nay cháu cố ý đến tìm cậu ấy, nhưng cháu vẫn chưa tìm thấy cậu ấy ở đâu.”
“Tìm con bé?”
Giọng nói của ông cụ dường như dừng lại một chút rồi mới hỏi.
Thời Nhạc “Vâng” một tiếng chắc nịch, nghiêm túc nói: “Cháu muốn khuyên bảo cô ấy, sắp phải thi đại học mà cậu ấy cử tiếp tục như vậy, cháu sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cậu ấy”.
Các ông cụ đã lớn tuổi, sẽ luôn luôn có sự đánh giá rất cao với những đứa trẻ học tập tốt.
Cho nên, nghe thấy Thời Nhạc nói sẽ ảnh hưởng đến thành tích, có một ông cụ do dự nói: “Hôm nay Diệu Diệu không đi học, lúc này đang ở nhà.”
“Ban ngày ba mẹ con bé phải ra ngoài làm việc nên trong nhà
chỉ có một minh con bé.”
Ông cụ hỏi cậu: “Nếu như cháu muốn tìm con bé thì ông dẫn cháu đến đó nhé?”
Thời Nhạc gật đầu.
Có người quen đi theo, khả năng cậu có thể thuận lợi tìm được Liễu Diệu hơn một chút.
Lúc dẫn Thời Nhạc đi tìm Liễu Diệu, ông cụ kia có ý nói thêm vài câu với cậu.
“Bây giờ học cấp ba rất quan trọng, phải thi đậu trường đại học tốt thì sau này mới có thể dễ tìm việc làm."
“Cháu khuyên nhủ Diệu Diệu nhiều vào, bảo con bé có chỗ nào không thoái mái thì phải lập tức đi khám bệnh, đừng trì hoãn."
“Vâng ạ.”
Lúc đi tới cửa, ông cụ kéo Thời Nhạc lại như không muốn cho cậu đi vào.
“Nhạc Nhạc à."
Ông cụ chần chừ nói: “Hay là hôm khác cháu lại đến nhé?”
“Gần đây sức khỏe của Diệu Diệu không tốt lắm.”
Thời Nhạc lắc đầu: “Cháu muốn đi gặp cô ấy ngay bây giờ.” Mắt thấy Thời Nhạc muốn gõ cửa, ông cụ cắn răng kéo cậu sang bên cạnh.
“Ông nói thật với cháu.”
Ông cụ để thấp giọng nói: “Diệu Diệu có hơi kỳ lạ, tính tinh không giống với trước kia nữa?"
Thời Nhạc chính là đang chờ lời này của ông cụ.
"Sao lại không giống ạ?"
Trên mặt cậu không giống kiểu giả vờ không biết gì, như thế thật sự không hiểu lời ông cụ nói, bổ sung một câu: "Là tâm trạng không tốt làm hay sao ạ?”
Sắc mặt của ông cụ cứng lại, dứt khoát nói thẳng chuyện kỳ lạ của Diệu Diệu với cậu: “Trước kia, con bé Diệu Diệu này rất hướng nội. gặp ai cũng sẽ cười ngại ngùng, vô cùng dịu dàng ít nói.”
“Bây giờ, bây giờ lại cực kỳ hoạt bát, gặp ai cũng phải nói chuyện mà nói chuyện còn rất kỳ lạ.”
“Lần trước trời lạnh, ông bảo con bé mặc nhiều một chút, ai biết......”
Ông cụ nói đến đây thì ánh mắt có chút sợ hãi: "Ai biết, Diệu Diệu cười tủm tỉm trả lời ông rằng con bé không lạnh, lúc con bé chết thì thời tiết lạnh hơn bây giờ rất nhiều.”
Thời Nhạc: “..."
Thời Nhạc có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Một cô gái đã biết từ lâu, một giây trước còn nói chuyện với bạn, một giây sau đã cười nói rằng cô ấy chết vào lúc trời lạnh.
Chẳng trách ông cụ lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, cảm thấy Liễu Diệu kỳ lạ.
Thời Nhạc nghe vậy thì hơi run rẩy.
“Chuyện như vậy đã xảy ra không chỉ một lần."
Ông cụ nói tiếp: “Có vài lần, mọi người đang nói chuyện với con bé thì con bé đột nhiên nói ra vài câu dọa người, cái gì mà con bé nằm trong mộ không thoải mái, còn có lúc chết trên người con bé rất đau, sau khi chết nằm trong mộ vẫn còn đau.....”
Thời Nhạc nghe ông cụ miêu tả xong, trên cánh tay đã nổi da gà.
Cậu hơi kinh hãi.
Nhưng kinh hãi là phản ứng bản năng của cơ thể nên không ảnh hưởng đến việc Thời Nhạc quyết định đi xem Liễu Diệu.
Ông cụ nói tất cả những chuyện mình biết với cậu xong, cuối cùng kéo cậu đi ra ngoài.
“Tốt nhất là cháu đừng nên gặp, trở về trường rồi học tập thật tốt đi.”
Thời Nhạc không làm trái ý tốt của công cụ, ngoan ngoãn đi theo ông ra ngoài.
Nhưng sau khi đi ra ngoài, lại nhân lúc ông cụ không chú ý lên quay ngược trở lại.
“Cộc cộc cộc."
Sau khi quay trở lại Thời Nhạc ra sức đập mạnh cánh cửa lớn trước mặt.
Đập tới khi lòng bàn tay đỏ lên thì cuối cùng bên trong mới
“Ai đấy?”
Thời Nhạc không trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu sợ nếu nói ra thân phận thì người bên trong sẽ không mở cửa.
Suy nghĩ một hồi.
Thời Nhạc khéo léo nói: “Tôi đến để thu tiền điện!"
Người bên trong: "....."
Đáy mắt của người bên trong trầm xuống.
Ngay khi Thời Nhạc cho rằng cô sẽ không mở cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.
Một nữ sinh còn mặc đồng phục học sinh cấp ba nhìn thẳng về phía cậu.
“Thu tiền điện?"
Thời Nhạc vươn tay chống cửa, phòng ngừa cô lại đóng cửa lại.
Lúc ra ngoài Thời Nhạc không mang theo quần áo Vô Thường, nếu như bị nhốt ở ngoài cửa thì chỉ có thể đợi lát nữa trèo cửa sổ mới có thể đi vào.
Cậu nghiêng đầu, nở một nụ cười với nữ sinh cấp ba không biết là Liễu Diệu hay Liễu Thị trước mắt này.
“Nói sai rồi.”
Cậu sửa lại cho đúng: “Tôi không phải đến thu tiền điện mà tôi đến để làm dịch vụ tận nhà."
"Làm dịch vụ tận nhà?"
"Đúng rồi."
Thời Nhạc cong mắt, nhiệt tình nói: “Thân mến, khách của cửa hàng nhỏ vạn năng của địa phủ, Nhạc Nhạc tự mình tới cửa để thực hiện dịch vụ miễn phí cho quý khách."
Nữ sinh nghe được lời này, bước chân lui về phía sau một chút.
Cô lùi thì Thời Nhạc lại tiến lên.
Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần.
Thời Nhạc tinh tế đánh giá cô, một đôi mắt tròn xoe đẹp mắt, lộ ra vẻ thăm dò.
Khi vẻ mặt của nữ sinh đang lùi ra sau thay đổi thì Thời Nhạc lại lên tiếng lần nữa
Lần này, cậu hỏi thắng: “Bây giờ cô là Liễu Diệu hay là Liễu Thi vừa chết vậy?".
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay....
Bánh bao nhỏ có hẹn mà còn đội một cái mũ trùm đầu.
Viết truyện ma vào đêm khuya luôn làm tôi thấy sợ hãi.