Thời Nhạc vừa dứt lời, cái bóng trắng tung bay kia lập tức quay người lại
Quả nhiên là Bạc Nhuy, không hề nhận làm người.
Cô quả thực rất giống với miêu tả của Tô Chu, trên người mặc váy công chúa màu trắng, tóc đuôi ngựa còn thất thêm chiếc nơ hồng phấn hình bướm bướm. Nếu chỉ đơn thuần nhìn đường nét ngũ quan tinh xảo, bỏ qua gương mặt trắng bệch thì cô ta giống như búp bê Tây Dương được trưng bày trong tủ kinh vậy.
"Cậu tới rồi.”
Cô ta cười ngọt ngào nhìn Thời Nhạc, giọng điệu thân mật có
chút nũng nịu: “Lâu rồi tôi không được gặp cậu, cậu chơi với tôi một trò chơi được không?”
Lâu rồi không gặp?
Thời Nhạc cau mày, trong trí nhớ của cậu vốn không hề tồn
tại hình ảnh nữ quỷ này.
“Không chơi. Lãng phí thời gian, quay về với tôi!”
Thời Nhạc không nói nhiều lời vô nghĩa, lấy ra một cái khóa câu hòn thật dài, dứt khoát ném về phía Bạc Nhụy.
Nữ quỷ nhỏ này tuy bề ngoài ngọt ngào đáng yêu, nhưng Thời nhạc biết đằng sau vẻ ngọt ngào đáng yêu đó cô ta biếи ŧɦái tới mức nào.
Những từ đó cậu nghe không hiểu. Thời Nhạc cũng không định lúc này sẽ tim hiểu đến cùng.
Đợi đến lúc bắt được cô ta quay về Địa phủ, muốn tra cái gì
mà chả được.
Khóa câu hồn xé gió bay tới, quất vào người Bạc Nhụy không hề lưu tình.
Bạc Nhuy vẫn giữ nguyên bộ dáng điềm đạm ngọt ngào vô
hại, cô ta trốn tránh khóa câu hồi, âm thanh như trẻ con thanh thủy: “Cậu không đưa tôi đi được đâu.”
"Nhạc Nhạc”
Cô ta thân thiết gọi: “Chơi với tôi đã có được không?”
Thời Nhạc tự động bỏ ngoài tai lời nói của cô ta, ra tay càng tàn nhẫn hơn, rất nhiều lần Bạc Nhuy chật vật chống đỡ củ đánh của cậu.
Đối với quỷ mà nói loại dây câu hồn này có tác dụng áp chế tuyệt đối.
Bạc Nhụy sau vài lần bị cậu đánh trúng, thân thủ cũng chậm chạp hơn.
Thời Nhạc càng quấn lấy cô ta, cảng tiến lại gần.
Một lúc sau.
Vào khoảnh khắc Thời Nhạc bắt lấy Bạc Nhụy, khu rừng vốn yên tĩnh, chợt phát ra vô số tiếng quỷ gào thảm thiết khó nghe.
Mấy âm thanh quỷ gào đó, khiến màng nhĩ của Thời Nhạc đau đớn.
Cậu nhăn mặt, chịu đựng đau đón ở tại, thuận thể dán lá bùa
lên người Bạc Nhuy.
Bạc Nhuy xoay người, muốn tránh xa lá bùa, nhưng cũng không thoát.
"Nhạc Nhạc."
“Trò chơi bắt đầu rồi.”
Bạc Nhuy cười tủm tỉm thì thầm bên tai cậu.
Dứt lời. giây tiếp theo.
Lấy quỷ gio làm dẫn, những bộ xương trắng nối tiếp nhau bỏ ra từ ngóc ngách của khu rừng, có lẽ trước kia nơi này là bãi tha ma gì đó.
Quỷ gào, xương cốt cộng thêm âm khí nặng nề của khu rừng.
Trong nháy mắt Thời Nhạc nhìn thấy mấy thứ này lũ lượt kéo đến tạo thành mẽ trướng.
Nhưng cậu không sợ.
Sở đi dám một mình đuổi theo Bac Nhuy tới đây, nguyên nhân chính là vì cậu không sợ gì cả.
Thời Hạ dạy cậu rất nhiều thứ, Thời Nhạc lại học tất cả mọi thứ từ phòng sách đầy ắp sách.
Mê chướng trước mắt chỉ có chút hài cốt, thêm vài con quỷ chết thảm, mấy loại quỷ đó tuy rằng khiến người ta sợ hãi,
nhưng mấy ngày nay Thời Nhạc đã gặp qua không ít.
Rất nhanh cậu đã không chế được bản thân.
"Bạc Nhụy”
Thời Nhạc nằm chặt dây khóa câu hồn đang quấn lấy Bạc Nhuy, một lần nữa lấy ra lá bùa dán lên người Bạc Nhuy: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không chơi trò chơi với cô!”
Lá bùa sắp dán lên trán Bạc Nhụy.
Trước mắt Thời Nhạc lại bỗng nhiên có chút mơ hồ.
Động tác dán bùa của cậu ngừng lại, trơ mắt nhìn Bạc Nhuy thay đổi hình dạng
Nữ quỷ nhỏ vốn mặc vảy trắng, thắt nơ bướm xinh đẹp bỗng nhiên biến thành yêu quái mặc quần áo cũ nát rách rưới, trên mặt có vết sẹo lớn xấu xí.
Thời Nhạc: “...
Đây là cái kiểu thay đổi trang phục fake gì vậy?
Xấu quả, quá xấu.
Bạc Nhuy hóa trang xong cũng không thèm tránh lá bùa của
cậu nữa, trực tiếp vươn tay, xé quần áo của cậu. Móng tay cô ta sắc nhọn như đạo, hướng thẳng tới trước ngực
Thời Nhạc.
Mẫu đầu tim.
Cô ta muốn máu đầu tim của người này.
Làm quỷ vẫn quá yếu, yếu như vậy cho dù cô ta có gϊếŧ chết
Bạc Văn Thời, cũng không có cách nào ở bên Bạc Văn Thời lâu dài.
Thời Nhạc bất ngờ bị xé quần áo không kịp phòng bị, vẻ mặt
lộ rõ hoảng sợ.
“Cô sàm sỡ tôi!!!!”
Một tay Thời Nhạc nằm chặt quần áo, tay còn lại hung hãng vung về phía Bạc Nhuỵ.
"Nhóc biếи ŧɦái, cô đừng hòng có được thân thể tôi.”
Thời Nhạc danh chính ngôn thuận từ chối cô ta, hơn nữa còn đứng cách cô ta một đoạn thổ lộ với Bạc Văn Thời: “Trong lòng tôi, chỉ có anh trai cô, thân thể tôi cũng chỉ thuộc về anh trai cô.”
Đáy mắt Bạc Nhụy xẹt qua một tia tàn nhẫn.
“Tôi không cho phép!”
Đôi mắt cô ta phiếm hồng, nhìn chằm chằm Thời Nhạc.
Không đúng.
Mê chướng này có tác dụng gây ảo giác, người ở trong mê
chướng, sẽ tưởng tượng ra nỗi sợ hãi lớn nhất của người đó.
Ngoài việc Thời Nhạc trong mắt nhìn thấy rõ vẻ ngoài thực sự của cô ta, thì chỉ còn lại mấy con quỷ máu chảy đầm địa.
Điều cậu sợ nhất, sao có thể chỉ là mấy con quỷ nhỏ có bề ngoài đáng sợ.
Bạc Nhụy nghĩ như thế nào cũng không tìm ra được nguyên
nhân.
Cô ta không tìm được lý do, nếu có La Lễ ở đây có thể sẽ cho cô ta đáp án.
Thời Nhạc được nuôi dưỡng rất tốt, chưa từng trải qua sự việc gì quá đáng sợ, ngoại trừ việc cậu sợ quỹ, không còn nỗi sợ nào khác.
Ngay cả chuyện sợ quỷ này, bây giờ bị ép phải rèn luyện nên cũng không còn quá sợ như trước kia.
Thời Nhạc nghe cô ta nói câu không cho phép kia gào thét như xé giọng, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
“Cô phản đối cũng vô dụng.".
Thời Nhạc nói: “Tôi và anh trai có chắc chắn sẽ hạnh phúc, còn về phần cô, nói không chừng sau này còn phải nhìn tôi và anh trai cô ngọt ngào ân ái."
Trong lúc nói chuyện, Thời Nhạc cũng không buông tay.
Khóa cầu hồn và mấy lá bùa lớn nhiệt tình hướng về phía Bạc Nhuy.
Mê chưởng này mất đi công dụng. Thời Nhạc ra tay căng thêm tàn nhẫn.
Không lâu sau
Bạc Nhụy không chống đỡ nổi, vừa oán giận vừa không cam lòng định chạy trốn.
Nhưng Thời Nhạc không để cho cô ta toại nguyện.
"Được rồi, kết thúc công việc!"
Thời Nhạc dùng khóa câu hồn cuốn tên biếи ŧɦái này lại như cái bánh chưng, rồi lại dán thêm một đồng bùa, bây giờ mới cong cong đôi mắt, hài lòng lôi cô ta đi, như dắt cún trở về.
Trên đường.
Thời Nhạc liên tục dạy dỗ cô ta: “Vừa rồi hành vi xé quần áo của cô là cực kỳ sai trái, biết chưa? Lần sau không được phép làm như vậy, ă, chắc cô không có lần sau đâu."
Miệng Bạc Nhuy cũng bị cậu dán bùa, giờ phút này căn bản không có cách nào mở miệng, chỉ có thể nghe cậu nói.
“Tôi cũng không biết cô từng gặp tôi lúc nào, ế, không lẽ cô vừa gặp đã yêu tôi sao? Đáng tiếc, tôi chỉ chung tinh với anh trai cô.”
Thời Nhạc mảng cô ta, cái miệng không ngừng làm nhảm.
Trọng tâm câu nói tất cả đều xoay quanh hai ta không không xứng, tôi với anh trai cô mới là sự kết hợp hoàn hảo.
Cuối cùng Bạc Nhuy nghe xong, ánh mắt nhìn Thời Nhạc giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Trực tiếp dắt Bạc Nhụy đến Địa phủ.
Thôi Ngọc đang chờ cậu ở cửa Địa phủ, nhìn thấy cậu trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời hơi hơi cảm thấy có gì đó không đúng
Tiểu quỷ Bạc Nhụy này, Thôi Ngọc không điều tra được kiếp
trước của cô ta.
Mà kiếp đầu thai này của cô ta là do La Lễ tự minh sắp xếp, trong sổ Sinh Tử chỉ có vài nét bút ít ỏi về cô ta.
Ngày sinh, ngày chết.
Một con tiểu quỷ kỳ quái mà có thể làm ra nhiều chuyện ác như thế.....
Tiểu Diêm Vương của bọn họ lại có thể bắt cô ta trở về một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
“Thôi Phán Quan”
Dắt cún, à không. Thời Nhạc dắt quỷ trở về, giao đoạn xích sắt cho Thái Ngọc.
“Mệt chết tôi rồi.”
Cậu nhãn mặt, lẩm bẩm nói: "Anh dắt giúp tôi một lát đi
Thôi Ngọc nghe thấy vậy, vội nhận lấy xích sắt, miệng cũng nói lời quan tâm: "Đã khiến đại nhân phải vất vả rồi.”
Bạc Nhuy bị cuốn chặt thầm cười lạnh, vất vả? Há, cậu ta
khua môi múa mép chơi đùa nên mới vất vả!
Giam Bạc Nhụy vào phòng đơn, Thời Nhạc đang định thẩm tra cô ta, đột nhiên nghĩ đến việc từ sau khi Bạc Nhuy dẫn cậu đến khu rừng, nói là đã lâu không gặp.
Trong lòng cậu có chút cảm động, trực giác mách bảo nếu tự mình thám vẫn Bạc Nhuy, khả năng rất lớn sẽ phải nghe cô ta nói lung tung việc mình có quan hệ với cô ta.
Bây giờ cậu rất tốt, không muốn phải nghe chuyện gì từ miệng người khác.
“Thôi Phán Quan”
Cậu thay đổi chủ ý: “Anh tới thẩm vấn cô ta đi, loại chuyện này chắc chắn anh có tương đối nhiều kinh nghiệm.”
“Khi nào anh thầm vấn xong rồi nói kết quả cho tôi là được."
Sau khi bàn giao công việc cho Thôi Ngọc, Thời Nhạc xoay người, nhân lúc quay về Địa phủ định đi nhìn thử mạng lưới Internet dưới Địa phủ được lắp đặt như thế nào.
“Đại nhân, công việc của chúng tôi đều hết sức thuận lợi."
Con quỷ tổng quản công trình vui vẻ báo cáo với cậu: “Đợi sang tuần sau, Địa phủ của chúng ta có thể chính thức hòa mạng rồi…
“Đến lúc đó, có Internet, chắc chắn Địa phủ của chúng ta có thể phát triển hơn nữa.”
Thời Nhạc nghe được tin tức này, đôi mắt lập tức sáng lập
lánh.
“Được rồi! Vất vả cho các ngươi rồi.”
“Nhưng các ngươi phải nhớ, Internet của Địa phủ, ngàn vạn lần không thể nhầm lẫn với Internet của dương gian.”
Thời Nhạc dặn dò nói: "Sinh tử khác nhau, nếu để cho quỷ và người sống cùng sử dụng một không gian mạng, không biết sẽ loạn đến mức nào.”
Con quỷ phụ trách tổng công trình gật đầu, đảm bảo với cậu: "Cái này tôi sẽ chú ý nhiều hơn.
Kiểm tra xong tiến độ của bọn họ, lúc này ở dương gian đã khá muộn.
Thời Nhạc không tiếp tục tri hoãn nữa, rời khỏi Địa phủ đi về
nhà.
Phòng Bạc Văn Thời sáng đèn, Thời Nhạc rối rắm giữa việc lựa chọn quay về phòng cho khách của mình hay phòng của Bạc Văn Thời.
Cậu bắt được Bạc Nhuy.
Dựa theo thỏa thuận lưu manh ăn vạ mờ ám, lúc này Bạc Văn Thời nên cho cậu hôn một cái.
Nhưng đã quá nửa đêm rồi, nếu đánh thức Bạc Văn Thời đòi hỏi một nụ hôn, hình như có chút không tốt lắm.
Thời Nhạc bối rối đứng ngoài cửa.
Trong phòng ngủ.
Bạc Văn Thời ngồi ở đầu giường, thông qua hệ thống giám sát biệt thư, yên lặng nhìn cậu bối bối.
Không biết qua bao lâu.
Đứng giữa suy nghĩ muốn được hôn cùng với muốn Bạc Văn Thời được ngủ yên, cuối cùng Thời Nhạc gian nạn chọn cái sau.
“Mình muốn trở thành đại mãnh 1, là đại mãnh 1 phải biết
thương xót người khác."
Cậu giơ tay xoa xoa mặt, suy nghĩ quay đầu đi ra phòng bếp.
Tủ lạnh trong phòng bếp có sữa bò.
Cậu một hơi xử lý hai chai lớn, nấc một cái đầy vị sữa, thỏa
mãn nói: “Trước khi ngủ uống sữa bò, sẽ mau cao lớn.”
Đợi đến khi cậu cao hơn thì sẽ có thể trở thành đại mãnh 1!
Uống sữa bò xong. Thời Nhạc lau miệng, thành thật quay trở về phòng ngủ của mình.
Tâm rửa xong, thay áo ba lỗ quần cộc.
Thời Nhạc ôm chăn, không tim không phổi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ cậu đã hôn được Bạc Văn Thời, Bạc Văn Thời giống như tưởng tượng của cậu, hôn cực kỳ tốt.
Bạc Văn Thời trong phòng theo dõi, nhìn cậu dần chìm vào giấc ngủ, cũng không có chút dấu hiệu muốn bò lên giường, chân mày bỗng dưng nhíu lại.
Sao lại thế này?
Nhóc lưu manh này hoàn lương rồi sao?
Ngày tiếp theo.
Thời Nhạc hơn nửa đêm phải áp chế bản tỉnh, không có chút ý nghĩ muốn hoàn lương nào.
Cậu thay áo ba lỗ quần cộc, thành áo sơ mi trắng quần dài.
Đứng đối diện với gương.
Thời Nhạc hải lòng nói: “Quả nhiên là minh!
Cho dù là lựa chọn khiêu chiến thanh thuần hay đẹp trai lạnh lùng, cậu cũng không sợ.
Chỉnh trang xong, Thời Nhạc mở cửa, cực kỳ tự tin đi gõ cửa phòng cách vách.
“Bạc Văn Thời!”
Đầu tiên cậu gõ cửa sau đó đẩy cửa, cửa bị khóa trái.
Loại tình huống này có lẽ Bạc Văn Thời vẫn còn ở trong phòng ngủ.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra trong lát nữa, đáy mắt Thời Nhạc
tràn ngập mong đợi.
Cậu hãng giọng một cái, vừa hồi hộp vừa lớn tiếng thông báo: “Tôi tới để hôn!”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Thân ái!!!
Chiumi (Diễn tả khó quá, dùng hình ảnh cho sinh động he)