Ngay khi cái tên này được nói ra, cả đám Thời Nhạc đều ngơ ngác.
“Không phải cô ta đã chết rồi sao?
Đạo sĩ gật đầu: “Cô ta đã chết rồi, nhưng cô ta rất lợi hại,
thậm chí còn lợi hại hơn chúng tôi rất nhiều.” Thời Nhạc cố gắng tiêu hóa những thông tin trong lời gã nói,
đồng thời tiếp tục hỏi: “Có người nuôi dưỡng Bạc Nhụy sao?"
Đạo sĩ lắc đầu rồi lại gật đầu.
Thời Nhạc thấy thế, hai móng vuốt cuộn lại thành nắm đấm cứng rắn: “Nói cho rõ ràng.”
Đạo sĩ thấy cậu không kiên nhẫn, cả người run rẩy giải thích: “Cô ta cần được nuôi dưỡng, cho nên về mặt lý thuyết thì cô ta được người khác nuôi dưỡng. Nhưng người nuôi dưỡng rất sợ cô ta nên luôn nghe theo lời cô ta nói.”
“Là ai nuôi dưỡng cô ta?”
"Bạc Hồng.”
Cuối cùng nghe được cải tên quen thuộc, móng vuốt cuộn thành nắm đấm của Thời Nhạc cũng thả lỏng.
“Vậy thì bây giờ Bạc Nhụy đang ở đâu?"
“Không, không biết.”
Đạo sĩ sợ hãi nói: “Lúc nào cô ta muốn xuất hiện thì sẽ xuất hiện, nếu không muốn xuất hiện thì không ai có thể tìm thấy cô ta, bao gồm cả Bạc Hồng.”
Vốn dĩ đạo sĩ không chịu nói ra sự thật gà đang chờ đợi Bạc Nhụy tới.
Bọn họ có một chút ảo tưởng nghĩ rằng nữ quỷ âm tả kia có lẽ sẽ đến để cứu bọn họ......
Nhưng hiện tại đang có một chảo dầu nóng hồi ở bên cạnh.
Đạo sĩ không chịu đựng thêm được nữa, dứt khoát nói ra hết.
“Bạc Nhuy kêu chúng tôi luyện thi quỷ, là là dùng để ăn.” Đạo sĩ nói rõ đầu đuôi ngọn ngành: “Phần lớn thịt của thi quỷ là do cô ta ăn. Còn một ít dùng để kéo dài tuổi thọ cho ông Bạc, nhưng ông ta không ăn nhiều"
“Cô ta làm như vậy có mục đích gian
Làm thế nào Thời Nhạc cũng không hiểu tại sao một cô bé chết yếu lại ác độc như vậy.
Mỗi đạo sĩ run rẩy, đáy mắt tràn ngập sự sợ hãi: “Cô ta đã
từng nói qua mục đích của mình......”
"Cô ta nói, anh trai cô ta không nghe lời. Cho nên, cô ta muốn giở trò với anh trai mình, đế Bạc Hồng cướp đoạt sản nghiệp và để ông Bạc không muốn nhìn thấy anh minh, tóm lại là những việc có thể khiến cho anh trai cô ta cảm thấy không thoải mái thì cô ta đều sẽ làm hết.”
Không nghe lời?
Thời Nhạc nghĩ tới Bạc Văn Thời, cậu nhíu mày lại: “Vì sao cô ta lại cảm thấy anh mình không nghe lời?".
“Bởi vì..bởi vì cô ta muốn anh trai chết cùng mình, nhưng anh trai cô ta không chịu.”
Thời Nhạc: "??
Trong cái đầu nhỏ tròn của Thời Nhạc hiện lên đầy những dấu chấm hỏi lớn.
Suýt chút nữa cậu đã bị nghẹn bởi cái logic thần thánh này, thậm chí còn không muốn nhắc đến nó.
Bạc Văn Thời không chịu chết, vì thế Bạc Nhụy đã bắt đầu thay đổi cách gϊếŧ anh trai mình.
Cái thể loại biếи ŧɦái gì thế này?!
Thời Nhạc hít thở sâu vài lần mới kìm nén được cơn tức giận của mình với tên biếи ŧɦái này.
“Được rồi.”
Sau khi hỏi thêm vài câu nữa, Thời Nhạc gần như đã đoán ra được mọi chuyện.
Sửa đổi số mệnh của Bạc Văn Thời, tạo ra vụ tai nạn xe cộ, để Bạc Văn Thời bị dư luận tấn công......
Những chuyện nhằm vào Bạc Văn Thời đều do một tay nữ quỷ nhỏ biếи ŧɦái gây ra.
Cậu vỗ cánh tay Phạm Vô Cứu: “Phạm đại ca, anh mau đưa tôi
đi tìm Bạc Văn Thời.”
Cậu phải đi nói những tin tức này cho Bạc Văn Thời ngay lập tức, hơn nữa. phải bắt đầu từ trên người Bạc Hồng để nhanh chóng bắt nữ quỷ nhỏ biếи ŧɦái càng sớm càng tốt.
Nữ quỷ nhỏ này quá ác độc.
Nếu bỏ mặc cô ta thì sớm muộn gì cũng sẽ gây tai họa đến cho nhiều người hơn.
“Thôi Phán Quan.”
Thời Nhạc và Phạm Vô Cứu nói xong, lại chỉ vào những đạo sĩ kia: “Tiếp tục chiến.”
“Xem đã bao nhiêu mạng người bị hại trên tay bọn hắn rồi, một mạng người chiến mười năm.”
“Chiên xong thì đưa vào Lục Súc, chịu khổ trăm năm.”
Thổi Phán Quan gật đầu đồng ý.
Thời Nhạc xử lý những đạo sĩ ác xong, lại căn dặn y: “Tôi luôn cảm thấy Bạc Nhụy không bình thường. Cho dù trên đời này có không ít kẻ biếи ŧɦái, nhưng biếи ŧɦái đến mức độ này thì cứ cảm thấy không thích hợp. Anh hãy nghĩ cách để điều tra toàn bộ lai lịch của cô ta và xem thử kiếp trước cô ta đã làm gi."
“ĐƯỢC”
Thời Nhạc dặn dò xong, lúc này mới thúc giục Phạm Vô Cứu đưa mình trở về nhà họ Bạc.
Cậu phải tìm cho ra Bạc Nhuy
Những chuyện xảy ra trước mắt, một số nguồn gốc của tại họa đều bắt nguồn từ cô ta, chỉ cần bắt cô ta lại thì mọi chuyện mới có thể chấm dứt, ít nhất không thể để cho cô ta làm hại người khác nữa.
Tại nhà cũ nhà họ Bạc.
Khuôn mặt Bạc Văn Thời không chút cảm xúc nhìn Tô Chu đang khóc.
“Thật là đáng sợ.”
"Nữ quỷ nhỏ đó còn muốn ăn thịt tôi, hức, trước kia toàn là tôi ăn người khác.”
Tô Chu đau lòng nói: "Cô ta không chỉ muốn ăn tôi mà còn lừa gạt tình cảm của tôi nữa! Tôi nhìn thấy cô ta ở trong phòng tối, cô ta thắt nơ con bướm, nháy mắt với tôi và nói rằng mình bị gài bẫy, đã thế còn hỏi tôi có muốn cứu cô ta không.”
“Tôi vừa bế cô ta lên, cô ta liền cắn tôi rồi còn muốn ăn tôi.”
Tô Chu nghĩ đến cảnh tượng trong phòng tối vừa rồi, vẫn còn cảm thấy hoảng sợ.
Một cô gái nhỏ nhìn qua trông thật xinh đẹp ngây thơ biết bao vậy mà trong nhảy mắt lại đi ăn thịt quỷ!
Ban đầu hắn nghe đại nhân nói phải cẩn thận nữ quỷ nhỏ này, nhưng vừa rồi hắn vẫn bị mê hoặc......
“Câm miệng.”
Bạc Văn Thời nhìn con quỷ mặt mũi đầy máu khóc lóc không ngừng, lâu lâu còn đỡ lại cổ một chút làm cho cả mất lẫn tại hắn đều không thoải mái.
Hắn lạnh lùng nói: “Còn dám khóc nữa, tôi sẽ tự mình mang cậu đi tìm Bạc Nhụy”
Vừa dứt lời, Tô Chu rất vất vả mới thoát được ngay lập tức ngậm miệng lại
Hắn không khóc nữa, nhưng khuôn mặt đầy máu đấy làm cho Bạc Văn Thời không thể nhìn nổi.
“Cách xa tôi ra một chút.”
Tô Chu nghe ra hắn ghét bỏ minh, lau đi hàng nước mắt đẫm
máu, vẫn còn muốn khóc thêm. Chẳng qua lần này chưa kịp khóc, trong phòng bọn họ có
thêm hai người tới.
Là Phạm Vô Cứu và Thời Nhạc.
Thời Nhạc không muốn bị Bạc Văn Thời nhìn thấy dáng vẻ bánh bao nhỏ của mình, cho nên trước khi trở về đã cố gắng hết sức hóa thành hình người.
Bản thể của cậu nhỏ nhắn, lỏng thì mềm như nhung, không có chút oai phong nào cả.
Thời Nhạc rất để ý hình tượng của minh, kể từ khi có thể biến
hình, hầu hết toàn duy trì hình dạng con người.
“Bạc Văn Thời!”
Thời Nhạc vừa đáp xuống đất, đã lon ton chạy đến trước mặt Bạc Văn Thời.
Sau khi ở địa phủ biết được Bạc Nhụy có trăm phương ngàn kể muốn gϊếŧ chết Bạc Văn Thời, Thời Nhạc vẫn cứ lo lắng cho hắn mãi.
Bây giờ nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên xe lăn lành lặn không xảy ra chuyện gì, Thời Nhạc hơi yên tâm.
Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Bạc Văn Thời nhìn hắn đầy mong đợi, gương mặt hoàn hảo này đã chọc trúng gu thẩm mỹ của Thời Nhạc, cậu càng nhìn càng cảm thấy thích.
“Bạc Nhuy quá tệ, sau này tôi sẽ theo dõi anh nhiều hơn một
Với những lời nói này, Bạc Văn Thời luôn lắng nghe câu nói cho nên rất nhanh hắn đã có phản ứng.
“Lại có tin tức mới về cô ta sao?”
Thời Nhạc gật đầu: “Có.”
Những chuyện vị đạo sĩ khai ra cậu đều kể hết cho Bạc Văn Thời nghe.
Nói xong thề son sắt: "Anh yên tâm, tôi và Phạm đại ca rất nhanh sẽ bắt Bạc Nhuy về.”
Sau khi Bạc Văn Thời nghe cậu nói xong, nhíu mày giống như
đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sau một lúc lâu.
Hắn rũ mắt, lãnh đạm mở miệng: “Mấy đạo sĩ kia bị cậu mang đi, Tô Chu ở trong phòng tối cũng bị phát hiện."
“Bạc Nhuy không ngu, lúc này muốn đi tìm cô ta không chừng đã trễ rồi.”
Những động tĩnh trong nhà không qua được mắt Bạc Nhuy.
Thời Nhạc không tin là thật nên muốn đi tìm thử, nhưng giống như những lời Bạc Văn Thời dự liệu từ trước.
Trong phòng tối của Bạc Hồng trống rỗng, không có gì cả.
Cũng không được coi là không có gì, mặt đất, vách tường, còn có cả một số cống phẩm đặt trên bản đều loang lổ vết máu.
Thậm chí lúc nhìn qua, dường như màu máu đã có từ lâu lâm rði.
Vừa nghĩ đến nữ quỷ nhỏ đã từng ở trong nhà cũ, Thời Nhạc chọc vào mu bàn tay Bạc Văn Thời, sợ hãi nói: “May mà anh dọn ra ngoài sớm.
"Ừm."
Bạc Văn Thời nhìn vào ngón tay cậu đang chọc vào mu bản tay mình, ngước mắt làm bộ không chú ý tới.
Trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đương nhiên không thể ở lại được nữa.
Không chừng Bạc Hồng và Bạc Đôn Vĩnh đang ở cùng với Bạc Nhuy, tất cả đều đã rời đi trước khi Thời Nhạc trở về.
Bọn họ trực tiếp rời khỏi nhà từ đường mà không chào hỏi ông nội Bạc vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Phạm Vô Cứu vẫn ở lại nhà cũ để tiếp tục điều tra.
Thời Nhạc thì đi về nhà cùng Bạc Văn Thời.
Ở trên xe.
Hiếm khi cậu không nghĩ cách để trêu chọc Bạc Văn Thời, mà đang rầu rĩ muốn bắt được Bạc Nhuy.
Trong lúc cậu thất thần, không phát hiện ra ánh mắt Bạc Văn Thời dừng lại trên mặt cậu rất nhiều lần.
“Đang suy nghĩ gì vậy?".
“Nghĩ về Bạc Nhuy
Thời Nhạc ủ rũ trả lời: “Tôi cảm thấy mình khá vô dụng, ngay cả tiểu quỷ cũng không bắt được.”
Nếu đổi lại là cha Diêm Vương của cậu, chắc chắn đã sớm giải quyết xong việc này.
Bạc Văn Thời nhìn khuôn mặt nhỏ buồn bã ỉu xìu của cậu, không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.
Hãn đưa tay tới: “Đừng nghĩ nữa, lại đây xem tướng tay cho tôi.”
Thời Nhạc: “Hả?”
Cậu hơi ngây người.
“Có xem hay không?" Bạc Văn Thời lạnh nhạt hỏi, bàn tay đang vươn ra dường như có thể rút lại bất cứ lúc nào.
Thời Nhạc lấy lại được tinh thần, nhìn vào bàn Bạc Văn Thời,
rồi lại ngước lên nhìn mặt hắn.
Giây tiếp theo, đôi mắt cậu tỏa sáng, cậu năm chặt bàn tay
đang vươn ra.
Trước nay Thời Nhạc chỉ cho rằng mình là người cuồng nhan sắc và cuồng dáng người.
Nhưng khi nhìn thấy Bạc Văn Thời, cậu mới phát hiện ra bản thân mình quá nông cạn.
Mặt, cơ bụng, giọng nói, ngay cả tay......
Mọi thứ của Bạc Văn Thời đều hoàn mỹ có thể thỏa mãn tất cả, đưa Thời Nhạc - một quỷ yêu độc thân chưa hiểu sự đời luôn ở nhà đọc truyện tranh 18+, biến thành ngũ mê tam muôi(*)
(*) Ngũ mê tam muội - fijk —2: ngũ mê làm 5 thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của con người bao gồm của cải - tìиɧ ɖu͙© - danh vọng - thức ăn và giác ngủ, nếu con người chìm đắm trong ngũ mê thì sẽ đọa vào ba đường ác là súc sinh - nga quỷ - địa ngục.
Mỗi ngày hắn đều ngồi trên xe lăn, nhưng lần trước lúc Thời Nhạc chui vào ổ chăn của hắn có lên sở qua cơ bụng, cậu còn sắc bén chú ý không chỉ dừng lại ở cơ bụng mà dâng người hắn cũng rất đẹp.
Hai cái chân cũng dài và thẳng, không hề bị teo lại, nhìn còn
rắn chắc hơn so với chân Thời Nhạc.
“Lần trước tôi đã phân tích tướng tay cho anh rồi.”
Thời Nhạc vuốt tay hắn, làm nhằm nói: “Lần này tôi sẽ xem đường nhân duyên cho anh.”
"Đường tình yêu của anh rất tốt, có nghĩa là người bạn đời
sau này rất tốt.”
“Nếu anh muốn cuộc sống sau này hạnh phúc hơn thì anh phải chủ động và quyết định bạn đời sớm một chút.......
Thời Nhạc nói đến miệng khô khốc.
Cậu ra sức tẩy não Bạc Văn Thời, nói cho hắn về những lợi ích của việc có bạn đời tốt, cuối cùng chốt hạ không kém phần chói lại nói: “Bạn đời của anh chính là tôi.”
Bạc Văn Thời nhìn cậu làm nhằm một hồi, sự uể oải trên khuôn mặt nhỏ được thay bằng sự phấn khích, khỏe môi không thể khép lại được.
Như vậy mới đúng.
Vẻ mặt uể oải không phù hợp với cậu.
Cậu nên tràn trề sức sống như vậy, nhìn thôi cũng làm người khác thấy thoải mái
Chiếc xe lăn bánh chạy đều.
Lúc về đến nhà, Bạc Văn Thời mới nhớ tới chuyện điện thoại.
“Ba của cậu goi video cho cậu."
Thời Nhạc nhíu mày: “Anh có chắc là chỉ gọi video mà không gửi tiền không?
Bạc Văn Thời: “
Bạc Văn Thời rút tay về: “Ừm, không gửi tiền.”
Thời Nhạc chơi đùa tay hắn cả một đoạn đường, mặc dù có chút luyến tiếc nhưng mà không nên được voi đòi tiên.
Cậu thở dài.
“Quên đi, không gửi thì thôi vậy, có thể ông ấy không có thời gian dé y."
Thời Nhạc hit mũi, nói với Bạc Văn Thời: “Cha tôi bị bệnh nan
y, chắc là ba tôi đang bận chăm sóc ông ấy."
Bạc Văn Thời lạnh lùng nheo mắt lại.
“Diêm Vương gia bị bệnh nan y?".
Tác giả có lời muốn nói
Bạc đại lão: Đứa nhỏ ngốc.