Vài giây sau, Thời Niên đứng dậy, đứng đối mặt với Kiều Ngộ An, nhưng vẫn chưa nắm lấy tay anh ngay, Kiều Ngộ An cũng biết chút ít về Thời Niên, biết hắn vẫn còn băn khoăn, nhưng không phải không muốn, vì thế anh không cho Thời Niên thêm cơ hội từ chối, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay hắn:
"Nghi thức có hơi cũ kỹ, nhưng tôi là thật tình, rất vinh hạnh khi được trở thành bạn của cậu."
Thời Niên nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai, ngây người hồi lâu, đã lâu rồi hắn không tiếp xúc thân mật với ai, nên nháy mắt vừa chạm vào kia có chút cảm giác hơi tê dại, không phải điện, chỉ là sự tê dại, một cảm giác mà Thời Niên cũng không diễn tả được.
Nhưng, cảm giác rất tốt.
Cứ thế từ hôm nay, quan hệ giữa Kiều Ngộ An và Thời Niên trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Tuy Kiều Ngộ An đã về khoa nội trú, thỉnh thoảng trực đêm không thể sang đây, nhưng dù có đến cũng không ở gác xép nữa, anh sẽ xuống lầu hai cùng Thời Niên ở trong phòng làm việc, thỉnh thoảng đọc sách, thỉnh thoảng chợp mắt, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với Thời Niên, tuy không nói gì nhiều nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Triển Đồ cũng đến thường xuyên hơn trước, hầu như ngày nào cũng sẽ tới, theo lời y nói là:
“Trong mắt tôi anh không có chút độ đáng tin nào cả, tôi phải trông chừng anh, xem anh có làm chuyện gian dối gì sau lưng tôi không!”
“Cậu đánh giá cao tôi quá.” Kiều Ngộ An nói: “Là Thời Niên không cầm nổi dao phay? Hay là nắm đấm của cậu không đủ cứng? Sao tôi dám làm gì ở trước mặt hai người được?”
Dù nói vậy, song Kiều Ngộ An cũng hiểu được sự quan tâm của Triển Đồ dành cho Thời Niên nên không có cảm xúc khó chịu gì.
Hôm nay ăn xong, sau khi tiễn Triển Đồ đi, Kiều Ngộ An nằm lười không muốn làm gì nữa, muốn ở đây chờ Khương Tiểu Mễ buổi tối đến luôn, Thời Niên cũng không có ý kiến gì, cất bước lên lầu coi như anh không tồn tại.
Kiều Ngộ An nhắm mắt nằm trên sô pha dưới lầu, nói với Thời Niên:
“Tôi chợp mắt một lát, dậy sẽ nấu cơm cho cậu, làm xong sẽ gọi cậu xuống.”
Thời Niên đáp lại, lúc biến mất ở chỗ rẽ lầu hai thì nói:
“Vất vả.”
Câu ‘vất vả’ của Thời Niên nghe ra rất chân thành, hắn thật sự cảm thấy Kiều Ngộ An vất vả, Kiều Ngộ An nghe thế thì cười, nói khẽ một câu:
“Còn ổn.”
Là thật sự còn ổn, bởi vì từ khi vết thương của Thời Niên lành, Kiều Ngộ An chỉ phụ trách việc nấu ăn, còn Thời Niên đảm nhận công việc rửa chén và thu dọn sau khi ăn xong, nói là: “Vậy mới công bằng.”