Thời Niên im lặng rất lâu mới gật đầu.
Sau khi ăn xong Kiều Ngộ An và Thời Niên dời sang phòng ngủ cắt chỉ, Kiều Ngộ An nhắc nhở Thời Niên:
“Có thể sẽ hơi đau đấy.”
Thời Niên không nói gì, từ trước đến giờ hắn không sợ đau, Kiều Ngộ An cũng không nói thêm nữa, cẩn thận cắt chỉ.
Vết thương tháo chỉ xong có hơi sưng đỏ, Kiều Ngộ An lại giúp hắn sát trùng một lần: “Gượng thêm ba ngày nữa nhé, mấy ngày nay vẫn không được đυ.ng nước.”
“Ừm.” Thời Niên nâng tay mặc áo choàng tắm vào.
Kiều Ngộ An sau khi thu dọn hộp thuốc xong thì xuống lầu nấu cơm như thường lệ, bình thường Thời Niên đều sẽ xuống sau nửa tiếng, nhưng lần này Thời Niên còn chưa xuống thì biệt thự đã nghênh đón một vị khách không mời khác.
“A ——”
Lúc tiếng hét chói tai vang lên Kiều Ngộ An đang thái rau, tiếng hét bất thình lình này làm anh giật bắn mình, lưỡi dao cắt trúng ngón tay, rạch ra một vết cứa dài, nhưng anh lại không kịp xem, theo bản năng quay đầu nhìn về phía người ở cửa phòng bếp.
Người này Kiều Ngộ An từng gặp, là bạn mà Thời Niên nói.
“Quỷ! Anh là quỷ!” Không ai biết khi Triển Đồ nhìn thấy một người không phải là Thời Niên xuất hiện tại căn biệt thự này đã hoảng sợ đến mức nào, chân y bủn rủn, lúc muốn rời đi lại vấp chân té sõng soài trên đất, nhưng y không thể không chạy, y rất sợ quỷ, thế là chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân bò xuống dưới bàn ăn núp, một bên chui một bên gào:
“Anh gạt tôi, tôi đã gặp anh rồi, lần trước anh nói với tôi anh là người rõ ràng.”
Kiều Ngộ An: “....”
Hiện tại anh có hơi hoài nghi người này rốt cuộc có phải bạn của Thời Niên hay không, tính cách quá khác rồi.
Nhưng dù có phải hay không thì Kiều Ngộ An cũng không có ý hù dọa y, anh đặt dao xuống đi ra khỏi bếp, ngồi xổm xuống nhìn y:
“Tôi không lừa cậu, tôi thật sự không phải quỷ….”
“Đừng tới đây! Đừng tới đây!” Triển Đồ bịt tai hét lên, giọng nói giống như vũ khí sinh hóa kia thực sự khiến Kiều Ngộ An cảm thấy tiến thêm một bước cũng khó, thế nên anh dừng chân, khi đang định lên lầu gọi Thời Niên, Thời Niên cũng đã nghe thấy âm thanh và đang đi xuống cầu thang.
Kiều Ngộ An cho hắn một ánh mắt xin lỗi, rất là bất đắc dĩ:
“Bạn của cậu tới, còn coi tôi thành quỷ.”
Thời Niên nhàn nhạt đáp lại, không nói chuyện, mãi đến khi đi tới đứng trong nhà ăn muốn nói gì đó với Triển Đồ dưới gầm bàn, song ánh mắt thấy ngón tay đang chảy máu của Kiều Ngộ An, máu vẫn chưa ngừng chảy, đang theo đầu ngón tay nhỏ xuống sàn nhà, còn Kiều Ngộ An dường như không hề có cảm giác gì.