“Cái gì mà…. Có thể ở cạnh Thời Niên, còn có thể ngủ một lát?”
Khương Chanh có đôi khi quá xót anh mà nghĩ vấn đề không vẹn toàn, nhưng Kiều Ngộ An lại không thể không nghĩ xa hơn chút, Thời Niên đồng ý cho Khương Tiểu Mễ tới đã là giúp bọn họ một ân lớn, Kiều Ngộ An không thể lại đi kiếm chuyện quấy nhiễu Thời Niên thêm được, cho nên cũng không đi xuống, cũng không đề cập yêu cầu gì, nhưng hôm nay anh thật sự quá chán, nên muốn mượn một quyển sách để đọc.
Thời Niên có hơi bất ngờ nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An mỉm cười:
“Nếu không tiện cũng không sao, tôi cũng không bức thiết muốn đọc lắm.”
Thời Niên buông đĩa đựng trái cây đứng lên, nói với Kiều Ngộ An:
“Anh đi xuống với tôi.”
Kiều Ngộ An chưa bao giờ nghĩ sẽ đi xuống, bởi vì từ lúc đầu Khương Tiểu Mễ đã không có đồng ý, thậm chí là phản kháng, nhưng lúc này Kiều Ngộ An nhìn qua, Khương Tiểu Mễ hình như cũng không có bất cứ cảm xúc không vui nào, thậm chí đôi mắt cô bé nhìn Kiều Ngộ An còn sáng rỡ.
Khương Tiểu Mễ đồng ý, Kiều Ngộ An cũng không kiên trì nữa, dẫu sao cũng là anh mượn sách, còn để Thời Niên đi đưa cho anh thì không hay lắm.
Kiều Ngộ An vẫn cứ ngỡ rằng Thời Niên sẽ đi đưa đồ ăn cho Khương Tiểu Mễ, chỉ vì nửa đêm thức giấc hoặc là đang chuẩn bị đi ngủ, song chưa từng nghĩ tới hắn cũng đang bận rộn trong thư phòng, máy tính không lắp cáp mạng đang mở, màn hình phát ra ánh sáng lờ mờ.
“Vẫn nên bật đèn thì tốt hơn.” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên ngồi vào lại trước máy tính nói: “Về lâu dài sẽ không tốt cho mắt của cậu đâu.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An một cái, không nói gì.
Kiều Ngộ An mỉm cười không nói gì thêm, anh chỉ góp ý thôi, có nghe hay không vẫn do Thời Niên quyết định, mỗi người trên thế giới này thật ra đều rõ chuyện gì là tốt cho chính mình, chuyện gì không, nhưng ai vẫn có thể duy trì làm chuyện tốt cho bản thân mãi chứ?
Lướt điện thoại hại mắt, thức đêm không tốt, có thể bỏ được sao?
Dù sao Kiều Ngộ An cảm thấy bản thân anh không thể được, cho nên khi Thời Niên không có đáp lại đề nghị của anh Kiều Ngộ An cũng không cảm thấy gì, đi thẳng đến giá sách:
“Có cuốn tôi không thể xem không? Không có thì tôi chọn đại nhé.”
“Không có.” Thời Niên nói.
Kiều Ngộ An cười cười không nói gì nữa, chọn sách.
Thật ra cũng không hoàn toàn coi là chọn, bởi vì mục đích của anh rất rõ ràng, chỉ muốn xem cuốn tiểu thuyết 《 Tôi là kẻ gϊếŧ người 》mới nhất kia của Vu Nhạc thôi, lần trước là anh tự mình sửa sang lại giá sách, anh biết đặt ở đâu, nhưng lần này lúc tìm lại phát hiện không có ở vị trí đó.