“Lúc trước cậu có chuyện muốn nói với tôi phải không?” Kiều Ngộ An cười nhìn Thời Niên: “Muốn nói gì?”
Thời Niên dời mắt nhìn thuốc trên bàn trà, trên hộp thuốc đã có chữ viết tay của Kiều Ngộ An, nét chữ rất đẹp.
“Khi trước đúng là tôi không để tâm vết thương của mình, nhưng sau này sẽ không nữa, thuốc anh mang tới tôi cũng sẽ uống, cho nên....”
“Còn muốn đuổi tôi à?” Kiều Ngộ An ngắt lời Thời Niên: “Là cơm không ngon? Hay là phục vụ chưa đủ tốt?”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, không nói chuyện.
Kiều Ngộ An bất đắc dĩ thở dài: “Coi như tôi xin cậu, xin cậu để tôi chăm sóc cho cậu đi, mấy ngày nay tôi tuy không đến đây, nhưng mỗi ngày đều đi loanh quanh bên ngoài nhà cậu vài lần, sợ cậu có khó chịu gì, lo lắng đề phòng không thể ngủ ngon được, trong mơ toàn là về cậu, bây giờ thấy cậu không những không khỏe, còn càng nghiêm trọng hơn, cậu bảo tôi yên tâm kiểu gì được? Nếu cậu không đồng ý nữa, chắc tôi phải ngủ trước cửa nhà cậu rồi.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức không làm phiền cậu, nếu cậu cảm thấy không được tự nhiên, thì không cần phải bật đèn trong nhà, tôi có thể tự mang theo kính nhìn ban đêm, nếu cậu cảm tôi ồn quá, tôi cũng có thể không nói, thời gian tôi đến cũng không nhiều, ban ngày phải đi làm, tối mới về được, nên buổi tối tôi cũng sẽ đến thăm cậu, cho đến khi cậu khỏi hẳn, có thể chứ?”
Thời Niên vẫn không nói chuyện, Kiều Ngộ An yên lặng đợi một lúc rồi cười nói:
“Thời Niên, thật ra cậu không cần phải kháng cự tôi như thế, bởi vì đây không phải lần đầu tiên tôi chăm sóc cậu.”
Câu nói này của Kiều Ngộ An thành công khiến Thời Niên có chút phản ứng khác, nhìn anh với vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Trước kia lúc cậu còn tưởng tôi là quỷ, có một đêm cậu phát sốt, 12 giờ đêm không có đi đưa chuối cho Khương Tiểu Mễ, con bé xuống lầu tìm cậu, thấy cậu không được khỏe thì về nhà gọi tôi.” Kiều Ngộ An nhìn hắn: “Ngày đó, tôi canh cậu cả đêm.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Cái đêm Kiều Ngộ An nói kia, Thời Niên có nhớ mang máng, không phải vì nhìn thấy Kiều Ngộ An, mà là ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thời gian mới phát hiện điều không đúng, từ trước đến nay giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của hắn đảo lộn, lúc người khác đi làm thì là lúc hắn nghỉ ngơi, nhưng ngày đó khi tỉnh dậy lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.