Có Bệnh

Chương 11

"Có rất nhiều yếu tố, một số là do di truyền, các thành viên trong gia đình có những tính cách như nghi ngờ và ghen tị, cũng có thể là yếu tố bệnh lý, cả yếu tố tâm lý và liên quan đến các sự kiện và môi trường đặc biệt đã trải qua, ở trong trạng thái căng thẳng kéo dài, bị ảnh hưởng bởi văn hóa xã hội." Kiều Bình Sinh nhìn Kiều Ngộ An: "Về điều trị thường là dựa vào thuốc tâm thần, tâm lý trị liệu chỉ là phụ trợ."

Kiều Bình Sinh dừng một chút nhìn Kiều Ngộ An:

"Kiểu người này rất khó hòa đồng, lòng phòng bị rất nặng, hơn nữa đa số còn có xu hướng tự sát và gây tổn thương cho người khác."

"Tự sát?" Kiều Ngộ An giật mình: "Sao còn sẽ tự sát?"

"Bất cứ ai sống trong một môi trường sợ hãi không cách nào giải quyết trong một thời gian dài, trạng thái tinh thần cũng sẽ không thể tốt lên nổi, có động cơ như vậy cũng là điều bình thường."

Kiều Ngộ An nghe vậy im lặng hồi lâu, anh nhớ tới Thời Niên cầm kéo phẫu thuật nằm dưới gầm giường bệnh sớm hôm nay, thay vì nói là muốn làm hại người khác không bằng nói là chuẩn bị tự vệ bất cứ lúc nào, nhớ tới Thời Niên run rẩy trong chăn, nhớ tới hắn vừa chạm mắt anh thì hốt hoảng tránh đi, cũng nhớ đến con dao phay khi cuối kia.

Tất cả những điều này khiến Kiều Ngộ An bồn chồn không yên, anh lập tức đứng dậy:

"Ba, con phải đi xem mới được."

"Ba với con...."

"Không cần đâu ạ." Kiều Ngộ An ngăn Kiều Bình Sinh lại, anh không chắc Thời Niên có phản cảm khi lại thấy thêm một người hoàn toàn xa lạ hay không: "Có chuyện gì con sẽ gọi cho ba."

Nghĩ đến chứng bệnh của người đó, Kiều Bình Sinh cũng không kiên trì, dặn dò Kiều Ngộ An cẩn thận.

Căn cứ vào những chuyện trước đó, Kiều Ngộ An không thể tự ý trèo lên cái cây đó nữa, nhưng anh đã đứng trước cửa căn biệt thự số 4 gõ cửa năm phút cũng không có người ra mở.

Câu nói "hơn nữa đa số còn có xu hướng tự sát và gây tổn thương cho người khác" của Kiều Bình Sinh cứ văng vẳng trong đầu anh, giờ gõ cửa lâu như vậy vẫn không có người ra mở, Kiều Ngộ An không tự chủ được mà nghĩ đến hướng tệ nhất, khi anh gõ cửa lần cuối nhưng cũng không có đáp lại như cũ, anh không chút do dự chạy đến bên cây tùng, leo lên một cách trôi chảy.

Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, việc đầu tiên mà một người bình thường sẽ làm khi về đến nhà có lẽ là đóng kín cửa sổ trên gác xép, nhưng Thời Niên không biết là quên hay không để ý mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, Kiều Ngộ An lại lần nữa đi vào căn nhà này.