Editor: Lục Tiểu Thất.
***
Từ trước đến giờ Vân Túc Xuyên làm việc đều có hiệu suất rất cao, không bao lâu sau đã gọi điện lại cho Giang Chước, nói cho cậu biết tình hình cụ thể của Trương Vĩnh.
Người này trước giờ vẫn luôn là một tên lừa đảo chơi bời lêu lổng, sinh sống bằng nghề đòi nợ thuê và bảo kê người khác*, chỗ ở cũng không cố định. Mãi đến sau này có một lần, nơi ở của bang phái hắn bị lật thuyền, kéo cả hắn cùng bị thanh toán, bị kết án cố ý gây thương tích vào tù ngồi mấy năm.
(*) Gốc là - 看场子: Kiểu như là ở chốn vui chơi, có một số người vướng vào xã hội đen hay là sòng bạc gì đó, người ta bỏ tiền ra thuê mình để bảo vệ cho người ta.
Một năm rưỡi trước, hắn được thả ra ngoài, ban đầu cũng sống quy củ một khoảng thời gian, làm các loại nghề như shipper, chuyển phát nhanh các thứ, nhưng có lẽ là cảm thấy sống quy củ như này kiếm tiền quá cực khổ, cuối cùng cũng không kiên trì nổi, dấn thân vào một trang web online gọi là “Cho vay Tốc Phát” trên điện thoại, quay lại nghề cũ, đi đòi nợ thuê.
Về sau vì nơi làm việc của trang online cho vay kia bị một sinh viên đại học thiếu nợ phóng hỏa đốt, làm chết mấy người, trang “Cho vay Tốc Phát” kia liền biến mất, chuyện này bị đưa lên báo đài tin tức suốt mấy ngày, kêu gọi những người không có nguồn thu nên tiêu dùng một cách lí trí, Giang Chước cũng từng nghe qua.
Trương Vĩnh vì làm chân chạy việc cho người ta trong thời gian dài ở bên ngoài nên trốn được một kiếp, cứ như thế về sau, rất có khả năng hắn lại tiếp tục tìm đến những chỗ tương tự để làm việc, hơn nữa cuối cùng còn trở thành một phạm nhân cũ vào tù lần hai, có điều còn không đợi mọi chuyện xảy ra tiếp theo, người này không biết đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì hay là đập đầu vào đâu, điên rồi.
Sau chuyện bánh bao bị bỏ độc lần trước, hắn ta bị ép đưa vào bệnh viện tâm thần tiếp nhận điều trị, bây giờ vẫn đang bị nhốt chưa được cho ra.
Vân Túc Xuyên nói: “Cậu nói, có phải Đặng Nhất Hàm cũng đi vay tiền ở trang web đó, cuối cùng vì không trả được, cho nên mới bị bọn họ dẫn người đến gϊếŧ không?”
“Vấn đề này mình cũng đã nghĩ đến.”
Giang Chước nhéo nhéo ấn đường: “Nhưng trước kia lúc Đặng Nhất Hàm vừa mới mất tích, tình hình kinh tế và hoàn cảnh gia đình của Đặng Nhất Hàm cảnh sát đều đã điều tra rồi, nếu thật sự nợ tiền thì không thể nào không tra ra.”
Ngày nay cậu nói chuyện hơi nhiều, giọng đều đã khàn đi, nghe qua điện thoại lại có vẻ như hơi nôn nóng, Vân Túc Xuyên ở đầu bên kia nói: “Cậu đi uống chút nước trước đi, đi ngay bây giờ.”
Bên tay Giang Chước có một cốc nước, cậu tiện tay cầm lên uống một ngụm, nói: “Không sao, mình chỉ nói nhiều thôi.”
Vân Túc Xuyên ôn hòa nói: “Mình biết, cậu cũng đừng nôn nóng, chuyện gì cũng từ từ mà làm.”
Anh nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Trên đời này thứ có thể dẫn con người bộc phát hung tính nhất, thật ra cũng chỉ có rượu sắc tiền hận, với số tuổi và hoàn cảnh sinh sống của Đặng Nhất Hàm, rượu sắc thì bỏ đi, còn lại tiền và hận. Nếu như theo như cậu nói, về mặt tiền tài của Đặng Nhất Hàm không có bất thường gì, lẽ nào là trả thù sao?”
“Có khả năng.”
Giang Chước cũng có suy nghĩ giống anh: “Mình đã nói với điều tra viên của tổ chuyên án rồi, bọn họ đang điều tra thành viên trước kia của trang cho vay tên Tốc Phát kia, xem có thể phát hiện ra dây thắt nơ màu đỏ trên người bọn họ hay không. Mình sẽ tới bệnh viện tâm thần gặp mặt tên Trương Vĩnh này.”
Cậu quyết định xong cũng không muốn kéo dài nữa, nói: “Được rồi, cứ như thế đã. Tắt máy đây, làm phiền cậu rồi.”
Vân Túc Xuyên không nhịn được mỉm cười: “Người cậu làm phiền là ai? Còn nói ra được câu này, vội đến hồ đồ rồi hả? ... Được rồi, đi mau đi.”
Giang Chước nói đi là đi ngay, ngắt điện thoại xong liền lái xe tới bệnh viện tâm thần chỗ của Trương Vĩnh, dự định tự mình đến gặp người này.
Cậu đăng kí xong, Trương Vĩnh bị trông giữ được đưa ra, ngồi lên sô pha phòng khách.
Lần đầu tiên Giang Chước trông thấy hắn là khi người này bị cảnh sát bắt đưa đi, toàn thân đối phương bẩn thỉu lem luốc, mái tóc rất lâu rồi không được cắt tỉa, bên trên lại còn thắt hai cái nơ màu đỏ, để bộ râu quai nón dày rậm, nhìn không rõ mặt.
Kết quả lần bỏ thuốc độc này của hắn, có lẽ vẫn là gây họa được phúc, vốn là người chạy khắp đường ngang ngõ hẻm không ai quản, lần này bị cảnh sát ép đưa vào bệnh viện tâm thần tiếp nhận trị liệu, tuy rằng không biết tình hình bệnh tình như thế nào, nhưng ít nhất cũng ra dáng con người rồi.
Giang Chước ngồi đối diện với Trương Vĩnh, trông hắn khoảng trên bốn chục tuổi, râu cạo rồi, tóc cũng đã được cắt thành đầu húi cua, dây thắt nơ đỏ ban đầu chuyển xuống cổ tay, vô cùng chói mắt.
Người hộ tống thấy Giang Chước nhìn chằm chằm vào cổ tay Trương Vĩnh, liền nhỏ giọng nói với cậu: “Thứ này không thắt không được, không có là ầm ĩ lên. Có điều gần đây cảm xúc của hắn ta rất ổn định, cũng không có hành vi mang tính công kích gì, chỉ là đầu óc vẫn không rõ ràng, thỉnh thoảng nói ra một số cái tên và một vài câu hoàn chỉnh gì đó, nếu cậu có chuyện gì muốn hỏi hắn thì cứ thử xem.”
Ngoài sợi dây màu đỏ ra, vì Trương Vĩnh là phạm nhân, nên trên tay hắn ta còn đeo thêm một chiếc còng tay. Hình như Trương Vĩnh rất có hứng thú với thứ đồ trắng bạc sáng lóe này, nãy giờ vẫn luôn cúi đầu nghịch thứ đang còng tay mình, thỉnh thoảng tự mình cười vui, căn bản không để ý tới Giang Chước.
Giang Chước chăm chú nhìn hắn một lúc, thấy đối phương không có phản ứng, cậu liền gật gật đầu về phía người hộ tống: “Được, tôi biết rồi, phiền anh để tôi và hắn ở riêng với nhau một lúc.”
Sau khi người hộ tống ra khỏi cửa, Giang Chước nói: “Trương Vĩnh?”
Trương Vĩnh ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, thấy Giang Chước không có gì đủ để hấp dẫn hắn, hắn liền mất hứng thú cúi đầu xuống tiếp.
Xem ra vẫn có phản ứng với tên của bản thân, Giang Chước hỏi: “Vì sao anh lại bỏ thuốc diệt chuột vào nước trong nhà hàng? Anh có biết trong thuốc diệt chuột có độc không?”
Giao lưu cùng dạng người này, nhất định là không thể trông ngóng vào năng lực tư duy lo-gic của hắn rồi, Giang Chước cố ý nhấn mạnh vào hai chữ quan trọng là “Thuốc diệt chuột” và “Độc”, nhằm để quan sát xem hắn có phản ứng gì hay không.
Quả nhiên Trương Vĩnh bị kích động lên, lẩm bẩm nói: “Độc chết bọn họ... Độc chết bọn họ...”
Hắn vừa nói, vừa nắm chặt nắm đấm dâng lên trước ngực lắc lắc, dáng vẻ vô cùng kiên định.
Giang Chước nói: “Độc chết ai?”
Trương Vĩnh trừng mắt nhìn Giang Chước một lúc, đột nhiên duỗi tay điểm lên mũi cậu, lớn tiếng nói: “Độc chết mày đó, ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Giang Chước nhìn ngón tay của hắn gần như sắp đâm vào mũi cậu, sắc mặt bình tĩnh nói: “Độc chết tôi? Tôi là ai?”
Trương Vĩnh vung tay nói: “Mẹ nó ai quan tâm mày là ai, dù sao thì đám bọn mày đều phải chết! Thằng nhãi con, đồ chó đẻ, bọn mày mẹ nó dựa vào cái gì vẫn còn sống!”
Tuy rằng câu trả lời của hắn lộn xộn không có trình tự, nhưng ngược lại Giang Chước nghe ra một manh mối. Trong miệng Trương Vĩnh lúc này tràn đầy oán khí, lại nói là “Bọn mày”, hiển nhiên hắn đầu độc không có nhắm vào mục tiêu chính xác nào đó, chỉ vì muốn báo thù xã hội.
Cho nên, vì sao hắn phải báo thù xã hội?
“Bọn mày dựa vào cái gì vẫn còn sống”, cũng chính là đã có người chết rồi... Người chết là ai? Có liên quan gì tới cái chết của Đặng Nhất Hàm?
Trương Vĩnh chưa hẳn đã là thủ phạm chính của cái chết Đặng Nhất Hàm, nhưng ít nhất cũng là tòng phạm. Trước đó Giang Chước từng nghi ngờ Đặng Nhất Hàm thiếu nợ nên mới bị những người kia bắt đi, bây giờ lại không khỏi suy nghĩ theo hướng trả thù.
Lẽ nào là kẻ thù của bố mẹ Đặng Nhất Hàm, cho nên mới sai đối phương báo thù lên người đứa nhỏ?
Đáng tiếc Trương Vĩnh nói chuyện lộn xộn bừa bãi, hỏi thêm cũng không nói ra được nguyên do gì, Giang Chước lấy ra một tấm ảnh của Đặng Nhất Hàm cho hắn xem, hỏi Trương Vĩnh có quen người này không, Trương Vĩnh nhìn một cái, liền hì hì xe tấm ảnh nát vụn thành mảnh nhỏ, ném lên mặt Giang Chước.
Giang Chước muốn đá hắn một cước, còn không đợi cậu biến ý nghĩ này thành hành động thật thì điện thoại của cậu vang lên, tên hiển thị trên màn hình là Hoắc Nham.
Giang Chước bắt máy “A lô” một tiếng, Hoắc Nham ở đầu bên kia đã nói thẳng: “Sư huynh, chuyện dây thắt nơ màu đỏ có manh mối rồi.”
Hắn không đợi Giang Chước nói chuyện, lập tức kể lại: “Em không tra ra những vụ án liên quan, có điều gặp được một ông cụ, nói nhà cũ ở quê của ông ấy nằm cạnh chợ huyện G, người bên đó thích ăn thịt chó, nhưng lại cảm thấy chó có linh tính, gϊếŧ là tạo nghiệp, cho nên mỗi lần gϊếŧ chó đều phải buộc móng vuốt của nó lại bằng dây màu đỏ, thắt thành nơ con bướm, nói làm như vậy, chó chết xong sẽ không oán hận, không thể quay lại báo thù.”
Giang Chước theo ý thức liếc cái nơ con bướm màu đỏ trên tay Trương Vĩnh một cái. Cậu phản ứng rất nhanh, lập tức nghĩ tới ý nghĩa của manh mối này, hỏi: “Vậy cậu có điều tra được thành viên của trang cho vay Tốc Phát kia không? Trong đó có ai là người huyện G không?”
Hoắc Nham nói: “Tra rồi. Trong đó có một người tên là Lí Đại Mộc, là người cầm đầu chỗ đó, bình thường được người ta gọi là anh Mộc, trước kia nhà hắn sinh sống bằng nghề gϊếŧ thịt chó ở huyện G. Có điều...”
Hoắc Nham hơi do dự một chút: “Tên của hắn ta có trên danh sách tử vong trong trận lửa lớn kia, nói cách khác, người này một năm rưỡi trước đã bị lửa thiêu chết rồi, không thể nào hơn nửa năm trước gϊếŧ chết Đặng Nhất Hàm.”
Nghe đến đây, dường như manh mối lại bị đứt rồi, nhưng Giang Chước chỉ suy nghĩ hai giây rồi kiên quyết nói: “Không thể nào.”
Cậu nói: “Chúng ta tra đến bước này, tất cả manh mối đều chỉ về phía Lí Đại Mộc, so với việc tin hắn ta bị chết cháy trong lửa lớn, anh bằng lòng tin tưởng những chứng cứ từng bước từng bước đào ra hơn. Như này đi, anh thử hỏi Trương Vĩnh đã.”
“Ờ, được.” Hoắc Nham hơi ngẩn người: “Nhưng chẳng phải hắn ta điên rồi sao? Anh muốn hỏi thế nào...”
Hoắc Nham còn chưa nói xong, Giang Chước ở đầu bên kia điện thoại đã cúp ngang.
“Trương Vĩnh, mày nhớ anh Mộc không?” Ngắt điện thoại xong, Giang Chước thuận tay ném điện thoại lên mặt bàn, nhìn chằm chằm Trương Vĩnh hỏi: “Lí Đại Mộc, có quen người này không?”
Trương Vĩnh ngẩn ra, thì thào nói: “Anh Mộc? Anh Mộc... Mày, mày là anh Mộc!”
Không sợ hắn câu trước không ăn khớp với câu sau, chỉ cần nghe thấy tên có phản ứng là được, Giang Chước vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn: “Đúng, tao chính là Lí Đại Mộc, sợi dây đỏ này là tao đưa cho mày, bây giờ tao đến rồi, mày cũng nên trả vật lại cho chủ cũ rồi.”
Trương Vĩnh mờ mịt nhìn cậu, Giang Chước lại trực tiếp nâng tay lên, nắm lấy một đầu dây nơ con bướm, sau đó giật xuống.
Sợi dây đỏ bị cậu kéo rơi xuống, Trương Vĩnh vừa nãy còn có thể xem là bình tĩnh, bây giờ như lập tức biến thành con mèo bị ai giẫm phải đuôi, kêu “A” lớn lên một tiếng, nhảy ra khỏi sô pha, bổ người lên, một tay túm chặt lấy cổ áo Giang Chước, suýt chút nữa đè cả người cậu ngã xuống sô pha.
“Mày trả cho tao, trả lại cho tao!” Trương Vĩnh hoảng hốt sợ hãi duỗi tay về phía Giang Chước, muốn cướp sợi dây đỏ từ trong tay cậu về: “Quỷ đến rồi, quỷ tới muốn đòi mạng rồi!”
Người xem trong phòng livestream đều đang đợi xem Giang Chước có thể lôi được hung thủ ra không, không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, nhất thời đờ mờ tràn màn hình:
【 Má má má má má! Tên lưu manh thối kia buông chồng tui ra! 】
【 Xong rồi, Streamer thế mà lại bị đẩy ngã, tư thế gay go quá (*ω*)】
【 Có thể là tui quá mất nết rồi, tui lại muốn nhìn vẻ mặt của anh Xuyên khi nhìn thấy một màn này... 】
【 F*ck, đừng có chú ý lung tung thế nữa, nghe nói lực của người điên rất mạnh, Streamer liệu có bị hắn bóp chết không??? 】
Cái này nhìn ra điểm khác biệt rõ rệt, nhìn thấy Giang Chước bị tập kích, khán giả thâm niên đa số đều ra vẻ ghen tị cộng thêm trêu chọc, mà lo lắng cho Giang Chước gần như toàn là fans mới trong phòng livestream. Bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy chàng trai tuấn tú yếu ớt này ra tay bao giờ.
Trương Vĩnh phản ứng kịch liệt như vậy cũng vượt qua dự liệu của Giang Chước. Cậu bị Trương Vĩnh đè nửa người, cậu cong gối lên, đầu gối thụi vào bụng dưới của đối phương, thừa dịp hắn chịu đau hơi tránh đi, cậu vọt lên, lật lại túm lấy cổ áo của đối phương.
Trong phòng vang lên binh binh bang bang một trận, trong lúc hỗn loạn, Trương Vĩnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó cả người hắn bị đạp bay ra ngoài, trượt nửa mét trên mặt đất, sau lưng va phải mặt tường.
Giang Chước đi tới, một tay xách cổ áo hắn, đẩy cả người Trương Vĩnh vào mặt tường, lạnh giọng nói: “Nói tao biết, anh Mộc ở đâu?”
Mặc dù Trương Vĩnh là một bệnh nhân tâm thần, nhưng Giang Chước cũng không thèm nương tay, xương cốt toàn thân Trương Vĩnh đau đớn, rơi cả nước mắt, hắn kêu lớn lên mấy tiếng.
Bên ngoài có người nghe thấy tiếng động, chạy tới gõ cửa muốn đi vào, Giang Chước đá vào cái ghế bên cạnh một cước, cái ghế trượt qua đó, chặn ở cửa, bên ngoài rất nhanh đã yên lặng.
“Sẹo, chỗ này không có sẹo, mày không phải anh Mộc!”
Hắn hoảng sợ nhìn Giang Chước, duỗi tay chỉ vào bên mặt trái của cậu: “Mày trả lại sợi dây cho tao... A!”
Ngón tay đặt trên cổ Trương Vĩnh đột nhiên xiết chặt, tay của Giang Chước giống như chiếc kìm sắt vậy, khiến cho Trương Vĩnh không thể nào giãy ra được, hắn mới phát ra tiếng kêu nháy mắt sau đã bị cắt đứt.
Bộ dạng của Trương Vĩnh vừa thê thảm vừa đáng thương, Giang Chước không thèm để ý, nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi: “Mày biết anh Mộc căn bản không chết, hắn ta ở chỗ nào? Sau trận lửa kia các người đã cùng nhau làm cái gì? Nói cho tao!”
Tốc độ nói của cậu rất nhanh, mấy câu hỏi liên tiếp với nhau, không cho đối phương thời gian thở dốc. Vì thông qua cuộc nói chuyện vừa nãy, Giang Chước đã nhìn ra, tuy rằng tinh thần Trương Vĩnh không bình thường, nói chuyện lộn xộn bừa bãi, nhưng thật ra hắn ta vẫn còn nhớ rất nhiều chuyện, cũng có thể nghe hiểu một vài lời người khác nói.
Dưới loại tình huống này, nắm lấy nhược điểm tâm lí hắn, truy vấn tận cùng đánh mạnh ép cung hắn, cho dù chỉ lấy được một chút tin tức nhưng cũng đủ để phân tích ra rất nhiều nội dung.
Cho dù dưới khoảng cách gần như vậy, đôi mắt của Giang Chước vẫn xinh đẹp không thể bắt bẻ như cũ, nhưng từ trong ánh mắt lộ ra bên dưới lông mi dài mảnh kia lại mang theo một loại đe dọa lạnh lẽo, loại cảm giác này được mang tới do ưu thế áp đảo của vũ lực thuần túy.
Cho dù trạng thái tinh thần hiện giờ của Trương Vĩnh không bình thường, nhưng loại bản năng ẩn giấu trong xương cốt vấn khiến hắn cảm thấy sợ hãi, cổ họng hắn miễn cưỡng phát ra âm thanh khàn khàn: “Sửa, sửa xe... Báo thù...”
Giang Chước hơi thả lỏng lực trên tay, hỏi: “Sau trận lửa lớn, anh Mộc đi sửa xe, sau đó hai người lên kế hoạch gϊếŧ người báo thù, có phải không?”
Hai chữ “Gϊếŧ người” này không biết làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến sợi dây thần kinh nào của Trương Vĩnh, mắt hắn sáng lên, bắt đầu vẫy vẫy hai tay: “Gϊếŧ chết bọn họ! Gϊếŧ chết bọn họ!”
Giang Chước vừa buông tay ra, Trương Vĩnh liền trôi từ trên tường xuống đất, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm câu nói kia.
Giang Chước vẫn đứng ở chỗ cũ, từ trên cao nhìn xuống hắn một lúc, mãi đến khi đối phương nhận ra điểm bất thường, ngậm miệng lại hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn cậu, lúc này Giang Chước mới cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
【 Đĩ mọe, streamer men vãi! 】
【 Bản mặt của Streamer dọa người thật đấy, vừa nãy đến cả bình luận tui cũng không dám gửi... 】
【 Đủ đàn ông, tui thích!!! Giang Chước ơi anh có suy nghĩ đến việc cong khum, cho em một cơ hội với nhaaaa?! 】
【 Fans nam lầu trên xuất sắc! 】
Người tình nghi gϊếŧ chết Đặng Nhất Hàm đã rõ như ban ngày, họ tên Lí Đại Mộc, bên mặt trái có vết sẹo, phần lớn có thể là bị bỏng, người huyện G, hiện tại đang làm việc ở một chỗ sửa xe. Có những tin tức này rồi, tìm người không còn là việc khó nữa.
Tổ chuyên án đặc thù liên hệ với cục cảnh sát cùng đi tìm người, bắt đầu tra từ những nơi Trương Vĩnh thường xuyên qua lại. Ngược lại, Giang Chước gào với bệnh nhân tâm thần cả nửa ngày, lúc ra ngoài cảm thấy mình cũng sắp điên rồi, trong đầu lộn xộn hết cả lên.
Cậu vào một cửa hàng ở trước cổng tổ chuyên án mua một cốc cà phê đá, giật thẳng nắp ra uống hai ngụm lớn cho tỉnh táo, sau đó cứ cầm như vậy mà bước vào tòa lầu lớn.
Mặt trời chói chang của mùa hè bị chặn lại ở bên ngoài, giữa điều hòa tản ra từng trận hơi lạnh. Giang Chước dọc đường chào hỏi với mọi người, khi đẩy cánh cửa phòng trong cùng ra, liền nhìn thấy Vân Túc Xuyên đang ngồi trên ghế xoay, trên màn hình trước mặt là hình ảnh trong phòng thẩm vấn trước đó.
Anh quay đầu nhìn thấy Giang Chước, cười híp mắt nói: “Cuối cùng cũng quay về rồi, nghe nói cậu thu hoạch không ít.”
Cái lão này thật sự thoải mái quá rồi, Giang Chước không nhịn được đá vào ghế của Vân Túc Xuyên một cái, ghen tị nói: “Tui mệt sắp biến thành con rùa rồi, ngược lại anh lại nhàn nhã gớm.”
Ghế của Vân Túc Xuyên bị cậu đá xoay nhẹ một cái, anh tự xoay lại, ngẩng mặt mỉm cười với Giang Chước, vỗ bẹp bẹp vào đùi của mình, nói: “Nào ngồi đây, ca ca ôm em.”
Giang Chước đến cả chữ “Cút” cũng lười nói, ném thẳng cốc cà phê cầm trong tay qua, Vân Túc Xuyên hơi nghiêng người, giơ tay chuẩn xác bắt lấy cốc giấy nắm vào trong tay, anh tiện tay đặt lên trên bàn, cười nói: “Gấp cái gì, không ôm nữa là được chứ gì.”
Giang Chước nói: “Cậu thật nhàm chán.”
Vân Túc Xuyên cười không ngừng, từ nhỏ anh đã thích đùa Giang Chước. Càng đùa Giang Chước càng thích, đùa Giang Chước mãi thành nghiện, dẫu sao vẻ xù lông của Giang Chước trông rất đáng yêu.
Vân Túc Xuyên đứng dậy, cười nắm lấy cổ tay của Giang Chước, nói: “Đừng nháo nữa, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”
Phòng làm việc vừa mới xử lí vụ đánh lộn của hai con heo tinh, vì thế hơi lộn xộn, anh đi dọn ghế, còn Giang Chước ngồi thế vào chỗ của Vân Túc Xuyên, cậu liếc qua hình ảnh trên màn hình một cái, hỏi: “Vương Thông Mẫn đi rồi?”
“Ừ.” Vân Túc Xuyên nói: “Lúc cô ta mắng mỏ nhục mạ xử oan học sinh không thèm chớp mắt lấy một cái, kết quả chuyện rơi xuống đầu rồi thì lại làm ầm ồn ào hết cả lên, phiền kinh khủng, phải bị quỷ dọa một cái mới có thể nói chuyện đàng hoàng.”
Giang Chước hỏi: “Bọn họ bảo cậu dùng quỷ giúp dọa người ấy hả?”
Vân Túc Xuyên “Ừ” một tiếng, Giang Chước nói: “Mình cũng vậy.”
Hai người không nhịn được bật cười, Vân Túc Xuyên nói: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, Vương Thông Mẫn này hỏi tới hỏi lui, mình cảm thấy cô ta là người thiếu đạo đức, tính cách cũng nóng nảy, nhưng chuyện vụ án, hẳn là thật sự không có liên quan gì đến cô ta. Ngược lại là bạn học Trần Kính Phi này, xì... Thủ đoạn như cục than tổ ong vậy, đáng sợ nha.”
Bây giờ tuy rằng đã khóa được người tình nghi phạm tội gϊếŧ chết Đặng Nhất Hàm rồi, nhưng trên thực tế, bên trong còn có rất nhiều chi tiết vẫn chưa rõ ràng. Đám người Vương Thông Mẫn cũng không thể hoàn toàn được chứng minh là vô tội.
Bây giờ Giang Chước hi vọng nhất chính là Lí Đại Mộc có thể thuận lợi quy án, nói cho mọi người biết lí do hắn gϊếŧ chết Đặng Nhất Hàm.
Cậu nghe Vân Túc Xuyên nói như vậy, liền nói: “Đừng khiêm nhường quá, lúc nhỏ thủ đoạn cậu cũng không ít. Chuyện ác độc nham hiểm xảo quyệt hạ lưu gì đó chả kém ai, cho nên đoán xem, Trần Kính Phi nói thật không?”
Vân Túc Xuyên “Xí” cậu một tiếng, nói: “Nghe thì giống thật đấy, nhưng chưa điều tra đến phút cuối cùng, mình vẫn sẽ giữ lại tất cả ý kiến với người và vật.”
Giang Chước biết Vân Túc Xuyên nhìn thì tùy tiện cẩu thả, thật ra tính vô cùng đa nghi, anh ấy cho ra đáp án như vậy không làm người ta cảm thấy bất ngờ tẹo nào, cậu gật gật đầu đang muốn nói chuyện, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng quát cuồng loạn:
“Tao mẹ nó ở đây nghe mày nói vớ vẩn à!”
“...”
Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước, nói: “Mình không nói vớ vẩn.”
Giang Chước nói: “Cũng chẳng phải là mình nói, mặc dù trong lòng mình cũng nghĩ như vậy. Dưới lầu đang đánh nhau à?”
Cậu đi tới cửa sổ nhìn xuống bên dưới, phát hiện vậy mà lại là Vương Thông Mẫn dắt theo La Dương và mẹ Trần dắt theo Trần Kính Phi lúc ra cửa tình cờ đυ.ng phải nhau, hai bên không biết vì sao xảy ra tranh chấp.
Giang Chước liếc qua một cái liền thu ánh mắt về, quay lại xem video lúc đó thẩm vấn Vương Thông Mẫn, ngược lại, Vân Túc Xuyên ngó ra cửa sổ xem náo nhiệt, cảm thán nói: “Thú vị thật!”
Theo lời của anh, cây đại thụ ở trước cổng tổ chuyên án dùng lá cây vỗ tay “Bộp bộp bộp”, đồng thanh phụ họa nói: “Đúng đấy đúng đấy!”
Đám chim sẻ kích động vẫy vẫy cánh nhỏ, nhảy nhót trên tán cây, người khác thì nghe bọn nó đang kêu chích chích, còn Giang Chước thì biết bọn nó đang nói: “Cố lên! Cố lên! Đội đỏ ngàn lần đừng có thua nha, tui cược mười con sâu róm!”
Ngay cả hoa hồng trong vườn hoa cũng tạm thời buông bỏ điệu múa cỏ biển, xem rất tập trung, một trận đại chiến căng thẳng bị nhiều loài động vật khác nhau như vậy vây xem, vậy mà lại khiến người ta dâng lên một loại ảo giác “Rất có phong cách”.
Trong bầu không khí vui vẻ này, Giang Chước nhìn ra cửa sổ một cái, thấy bóng lưng Vân Túc Xuyên vui vẻ xem cuộc chiến, cậu hơi muốn cười: “Mình kiến nghị cậu gia nhập một chút, ba bên nam nữ đánh nhau lẫn lộn, nói không chừng ngày mai còn được lên đầu báo đấy.”
Vân Túc Xuyên xua tay: “Mình không đi đâu, sợ lắm.”
Hai người nói được mấy câu, cửa phòng làm việc đã bị người khác đẩy ra rồi, Giang Chước và Vân Túc Xuyên cùng quay đầu lại nhìn, là Hoắc Nham mang bộ mặt ủ rũ đi vào.
Vân Túc Xuyên quay đầu nhìn Hoắc Nham từ trên xuống dưới, “Ơ” lên một tiếng: “Cậu lên đây cũng nhanh đấy.”
Hoắc Nham buồn bực cài lại hai cái cúc áo trên ngực vừa bị kéo bung ra: “Vừa nãy nhẽ ra em không nên đi xuống, hai bên đối mặt, một bên nói con trai của người kia xấu tính, bắt nạt cháu mình. Bên còn lại nói thân làm giáo viên mà không dạy được học sinh, không phải tấm gương cho học sinh noi theo, tình hình chiến đấu phải gọi là thảm khốc. Em lên là bị ăn đòn đấy.”
Giang Chước nói: “Tạm thời không nhắc đến việc khác. Bất kể cô ta có liên quan tới vụ án hay không, anh đoán chừng công việc của vị giáo viên này cũng làm không nổi nữa rồi.”
Chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài, không có phụ huynh nào bằng lòng đưa con mình đến học tập tại một ngôi trường có giáo viên như vậy. Đương nhiên, mặc dù sự tồn tại của một giáo viên như vậy khiến người khác không an lòng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là số ít mà thôi, phần lớn vẫn là giáo viên giống như Phương Cương, bước lên chức vị giáo viên là nhiệt tình yêu thương học sinh của mình.
Bản thân Vương Thông Mẫn nhất định cũng biết được điểm này, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, lại cộng thêm lúc ra cửa gặp phải mẹ Trần nói chuyện móc mỉa, khiến cho cô ta lập tức mất khống chế.
Hai người lớn lao vào đánh nhau túi bụi, La Dương và Trần Kính Phi cũng không cản nổi, mỗi người tự mình đứng ở một bên, không nhìn nhau lấy một cái.
Cả người Trần Kính Phi đều dại ra, trong lòng tràn đầy suy nghĩ sau khi trở về còn có thể đi học nữa không, rồi làm thế nào để đối diện với ánh mắt của mọi người.
Dù sao những chuyện này đều liên quan tới vụ án, sớm muộn cũng bị truyền ra ngoài, chuyện này đối với một người luôn giữ gìn hình tượng tốt đẹp trước mặt người khác như Trần Kính Phi mà nói, không khác gì tai ương ngập đầu.