App Livestream Thành Tinh

Chương 32: Chỗ Ngồi Trống

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Giang Chước dừng bước quay người lại, híp mắt nhìn hắn một cái.

Triệu Tử Hàng bị cậu nhìn như vậy lập tức căng thẳng, hắn liếʍ liếʍ môi, sửa lại cách xưng hô: “Giang, thầy Giang, em em em còn có một câu hỏi.”

Giang Chước lời ít ý nhiều: “Hỏi đi.”

Triệu Tử Hàng nói: “Ban nãy thầy nói Phan An, Tư Mã Du đều là lấy người con gái quen biết từ nhỏ làm vợ từ năm mười mấy tuổi, tình cảm vô cùng tốt, ý này có phải là khích lệ bọn em cũng nên sớm tìm đối tượng, mới có thể tìm được người tốt không?”

Xung quanh có bạn học bật cười.

Giang Chước nhìn nhóc vô lại này một cái, nói: “Hai người họ ba, bốn mươi tuổi là mất rồi.”

Triệu Tử Hàng: “...”

Lời này suýt chút nữa làm hắn nghẹn chết.

Giang Chước: “Tuổi thọ của người xưa ngắn, vì để nối dõi tông đường dân số đông đúc, đương nhiên cưới vợ sớm. Hơn nữa bọn họ lập nghiệp sớm, lúc thành thân cơ bản đã có thành tựu nhất định rồi, sẽ không chậm trễ việc học tập...”

Ngô Trạch thấy Triệu Tử Hàng bí từ, liền cười cợt nhả tiếp lời: “Chúng em cũng sẽ không làm chậm trễ việc học tập. Thầy xem lần trước thi em đứng nhất lớp, còn có người yêu.”

Lời này của Ngô Trạch căn bản là nói bậy, Giang Chước nhìn tướng mạo “Tình đầu phải sau 35 tuổi” của cậu nhóc xui xẻo này, ý vị sâu xa “À” lên một tiếng, nói: “Vậy chứng tỏ em không đủ yêu bạn ấy.”

Ngô Trạch: “...”

Giang Chước nghiêm chỉnh nói: “Trong lớp ai là bạn trai hoặc bạn gái của Ngô Trạch, thì kiến nghị các em nên chia tay sớm đi. Tuổi còn nhỏ mà gặp phải tra nam, về sau rất dễ để lại bóng ma tâm lí.”

Nói xong cậu cầm lấy túi rồi đi ra khỏi phòng học, cả lớp ngẩn người, sau đó cười ầm lên, mặt của Ngô Trạch nháy mắt đỏ rực.

Các bạn học của lớp 11-7 chưa bao giờ gặp qua một thầy giáo như vậy, đều cảm thấy Giang Chước quả thực là tàn ác chết đi được. Bất luận là nam sinh hay nữ sinh, địch ý ban đầu đều chẳng còn chút nào nữa.

Bọn họ cũng không thèm nể mặt tình cảm bạn học, một đám cười đấm bàn giậm chân, hơn nửa ngày sau mới dừng lại được, làm cho học sinh của các lớp khác đi qua lớp của bọn họ đều phải quay đầu lại nhìn, muốn xem xem lớp này rốt cuộc trúng phải cơn gió nào.

Ngô Trạch thẹn quá hóa giận: “Đừng cười nữa, có gì đáng buồn cười!”

Đáng tiếc là, lần này ngay cả bạn cùng bàn vừa nãy căm phẫn nói phải giáo huấn Giang Chước cũng làm phản: “Tao thấy bài giảng của thầy Giang rất hay, thú vị hơn buổi học bình thường rất nhiều.”

“Thầy Giang nhìn thì rất nghiêm túc, thật ra nói chuyện đùa vui vãi ha ha ha ha ha ha ha! Hơn nữa còn vô cùng đẹp trai, tui thích.”

Tào Lệ Na ngay từ đầu đã nói hộ cho Giang Chước, ngược lại còn bị Ngô Trạch cười nhạo. Cô trước đó có xem qua chương trình thi đấu tìm kiếm người vượt qua, vốn đã có hảo cảm với Giang Chước, qua một tiết học vừa rồi đã hoàn toàn trở thành fan u mê mới của thầy giáo, nghe thấy có người khen thầy, thực sự cảm thấy rất tự hào.

Cô nhìn Ngô Trạch một cái, lắc lắc bím tóc, cố ý nói: “Mình cũng thấy thế. Hơn nữa võ thuật của thầy Giang cũng siêu lợi hại, mình nhớ trong hậu trường của một lần thi đấu, thầy ấy còn dùng một cây quạt chắn thủy tinh bị nổ đột ngột cho một nữ sinh đấy.”

“Hả, thi đấu gì cơ!”

“Lệ Na, cậu có link video không? Mẹ mình nói chủ nhật mình có thể nghịch máy tính một tiếng, lúc đó cậu có thể gửi cho mình xem được không?”

Chủ đề này gợi ra hứng thú của đám học sinh, mồm năm miệng mười hỏi thăm, trong đó không chỉ có nữ sinh, vậy mà còn có không ít nam sinh cũng muốn xem.

Chuyện này làm cho Ngô Trạch tức muốn chết. Thành tích của hắn không tốt lắm, ở trong lớp cũng không giữ chức cán bộ, nhưng lại cứ thích chơi trội làm đại ca. Lần này xúi giục mọi người, lấy danh “Trút giận cho Triệu Tử Hàng” bắt nạt thầy giáo mới, kết quả mới một lần lên lớp đã làm mọi người xung quanh phản bội rồi, chuyện này đối với một tên thủ lĩnh giang hồ mà nói, chẳng phải là vô cùng nhục nhã sao?

Hắn hầm hầm tức giận, lẩm bẩm: “Có bệnh hết rồi, bị bỏ thuốc rồi hả.”

Lớp 11-7 ở tầng một, Ngô Trạch nói xong câu này thì quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Giang Chước đi qua cửa sổ sau khi ra khỏi tòa nhà giảng dạy.

Hắn cực kì tức giận, thật sự không tin tà ma gì cả, hắn cầm một viên bi, qua cửa sổ ném thẳng ra bên ngoài, sau đó lập tức nằm nhoài xuống bàn, giả vờ như chẳng có việc gì.

“Aisss!” Tào Lệ Na tức giận nói: “Con người cậu sao mà đáng ghét thế nhỉ!”

Ngô Trạch không để ý cô ấy, nằm bò xuống bàn không dám nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi: “Đập trúng chưa đập trúng chưa?”

Triệu Tử Hàng nói: “Chưa... Đm!”

Ngô Trạch ném phát kia khá chuẩn, ngắm đúng vào sau lưng Giang Chước mà ném, Triệu Tử Hàng mắt mở trừng trừng nhìn Giang Chước còn chả thèm quay đầu lại, nhưng bàn tay lật một cái, viên bi trong suốt kia đã bị cậu bắt được một cách chuẩn xác, sau đó lập tức trở tay ném ngược trở về.

“Cộc” một cái, Ngô Trạch đang nằm bò trên bàn bị đập trúng.

Không đau, nhưng có hơi vi diệu.

Bạn học xung quanh lại không nhịn được mà cười ha ha, bên trong phòng livestream cũng một mảng “233333333”.

Thật ra nhìn thấy bộ dạng thăm thăm dò dò, vừa sợ lại vừa muốn gây hấn của bọn họ, Giang Chước cũng đã nhịn cười đầy một bụng rồi. Chỉ là vì cậu phải giữ vững hình tượng lạnh lùng của bản thân, không để đám nhóc này đạp lên mặt mũi của mình được, nên cố kìm lại, vừa xoay người đi một cái là buồn cười không chịu được.

“Thầy Giang! Thầy Giang!”

Đằng sau vang lên tiếng gọi, Giang Chước vội nghiêm mặt lại, xoay người nhìn, một nam sinh mặc đồng phục thở hồng hộc chạy về phía cậu. Lúc chạy đến gần mới nhìn rõ là lớp trưởng của lớp 11-7, Trần Kính Phi.

Giang Chước nói: “Có chuyện gì sao?”

Trần Kính Phi vẫn hơi thở gấp, lắc đầu nói: “Không, không có chuyện gì ạ. Em đến thay các bạn trong lớp nói với thầy một tiếng xin lỗi, bọn họ bình thường thích đánh thích nháo như vậy đấy, thầy đừng để trong lòng. Thật ra bọn em đều thích nghe thầy giảng bài.”

Có lẽ là mỗi một khóa lại xuất hiện một vài nam sinh như thế này, mặt mũi anh tuấn, dáng người cao ráo, đồng phục mặc trên người sạch sẽ gọn gàng, nụ cười tươi rói sáng lạn, hành sự chững trạc giống như lớn hơn bạn cùng lứa hẳn mấy tuổi. Người như vậy nhất định là rất được hoan nghênh trong lớp học.

Giang Chước xuyên qua hắn giống như nhìn thấy một người khác, thoáng thất thần, mãi đến khi Trần Kính Phi hơi nghi hoặc gọi một tiếng “Thầy”, cậu mới hồi phục lại tinh thần, mỉm cười nói với đối phương: “Tôi biết rồi, cảm ơn em. Quay về lớp học đi.”

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Trần Kính Phi biến mất ở chỗ rẽ lên tầng phòng học, điện thoại của Giang Chước bỗng nhiên rung lên một cái, cậu xoay người đi tới văn phòng của các giáo viên khối 11.

【Hệ thống nhắc nhở: Xin Streamer lập tức tìm tới NPC “Giáo viên chủ nhiệm phiền não”, tìm hiểu hoàn chỉnh tình hình livestream. 】

Vì lần livestream thứ hai là những chuyện xoay quanh Giang Chước, tự mình cậu trải qua nên tất cả đều không cần phải chuẩn bị quá nhiều, nhưng đối với lần livestream thứ ba này mà nói, hoàn cảnh xung quanh khá xa lạ, cậu cần phải thêm một bước tìm hiểu. Hơn nữa vừa nãy lúc lên lớp, Giang Chước quả thực cũng phát hiện ra một điểm khiến lòng cậu nổi lên nghi vấn.

“Thầy Phương.”

Giang Chước vào văn phòng liền gật đầu về phía Phương Cương, chủ nhiệm lớp 11-7. Thầy này dạy môn tiếng anh, cũng vừa mới dạy xong lớp khác trở về.

“A, bên cậu cũng tan lớp rồi à? Ngồi đi.”

Qua cuộc nói chuyện trước khi lên lớp, hai người đã quen thuộc hơn một chút. Trong văn phòng không có giáo viên nào khác, thấy Giang Chước đi vào, Phương Cương đứng dậy rót một cốc nước, mỉm cười hỏi: “Lần đầu lên lớp cảm thấy vẫn ổn chứ? Đó đều là những đứa trẻ ngoan, chỉ là hơi bướng bỉnh một chút. Nếu cậu không quản được bọn chúng thì nói với tôi một tiếng.”

Giang Chước đón lấy cốc nước rồi cảm ơn một tiếng, mỉm cười nói: “Không sao, ngược lại đều rất đáng yêu.”

Phương Cương nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Giang Chước nói: “Có điều vẫn muốn thỉnh giáo thầy Phương một vấn đề. Vừa nãy lúc tôi lên lớp cũng nhìn thấy chỗ ngồi trống trước đó thầy đã nói, dãy thứ ba giữa lớp học, vị trí đó hẳn là cũng không tệ lắm nhỉ, vì sao không thể ngồi?”

“Cậu nói đến cái này à...”

Phương Cương ngược lại cũng không biểu hiện ra sự chống đối, do dự một chút thì nói: “Thật ra trước khi tôi chuyển qua đây thì chỗ ngồi kia đã để trống rồi. Nghe nói học sinh ban đầu ngồi ở đó tên là Đặng Nhất Hàm, về sau bị mất tích.”

Nhân vật mục tiêu xuất hiện, Giang Chước hỏi: “Sao lại mất tích?”

Khác với đám học sinh, Phương Cương biết hoàn cảnh gia đình của Giang Chước, cũng chẳng sợ cậu đồn loạn ra ngoài cái gì, hắn ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nói ra nội tình của chuyện kia.

Bởi vì vào lúc xảy ra sự việc, hắn vẫn còn chưa chuyển qua làm chủ nhiệm của lớp này, vì thế đối với học sinh Đặng Nhất Hàm của lớp 11-7, Phương Cương cũng chỉ nghe tên thôi, chưa gặp người thật.

Hoàn cảnh gia đình của Đặng Nhất Hàm có hơi đặc biệt, bố của hắn vào tù vì tội trộm cắp, sau này mắc bệnh chết ở trong ngục giam, mẹ thì tái giá. Hoàn cảnh gia đình như vậy, cộng thêm đứa trẻ này tính cách nhút nhát hướng nội, thành tích học tập cũng không tốt lắm, vì thế luôn luôn bị các bạn học xa lánh.

Bình thường mà nói, dưới tình huống như vậy, chủ nhiệm lớp nên là người đứng ra phụ trách hòa giải mâu thuẫn giữa các bạn học, nhưng lúc đó chủ nhiệm cũ của lớp 11-7, Vương Thông Mẫn cũng không thích nhóc học sinh bao giờ cũng kéo thành tích của lớp cô ta xuống , vì thế cũng chẳng thèm hỏi han quan tâm đến cảnh ngộ của Đặng Nhất Hàm.

Kết quả sau một lần thi tháng, tiếng anh của Đặng Nhất Hàm không đạt tiêu chuẩn, thành tích tệ nhất lớp, Vương Thông Mẫn giáo huấn nhóc ấy một trận, phạt Đặng Nhất Hàm ra ngoài cửa lớp đứng, lúc nào suy nghĩ kĩ rồi thì lúc ấy mới có thể vào lớp học.

Còn về tiêu chuẩn lúc nào mới được coi là “Suy nghĩ kĩ” thì có lẽ cũng chỉ có trong lòng của cô Vương mới biết rõ.

Đặng Nhất Hàm đứng suốt cả một ngày, sau khi tan học thì lại lặng lẽ rời khỏi trường hệt như mọi ngày, kết quả từ hôm đó về sau, nhóc ấy không đến trường học nữa, liên lạc bằng mọi cách cũng không được.

Cứ thế trôi qua mấy ngày, trong lòng cô Vương cũng hơi sợ rồi, vì thế liền tập hợp mấy người cán bộ lớp, cùng nhau đi đến nhà Đặng Nhất Hàm thăm hỏi, nhưng lại phát hiện trong nhà Đặng Nhất Hàm không có ai.

Bố nhóc đã mất, mẹ thì tái giá, ngày thường nơi này chỉ có một mình đứa trẻ ở, hỏi thăm những hàng xóm xung quanh thì cũng đều tỏ vẻ không biết nhóc ấy đi đâu, cuối cùng không còn cách nào khác, trường học chỉ có thể báo cảnh sát.

Cảnh sát hỏi một lượt toàn bộ các bạn học trong lớp, cộng thêm hỏi thăm dọc theo tuyến đường mà Đặng Nhất Hàm thường về nhà, nhưng cũng không tìm ra nhóc ấy. Những vụ án chưa được giải quyết như vậy thật sự có quá nhiều, cuối cùng cũng chỉ có thể xử lí theo hướng mất tích.

Lúc này cho dù Vương Thông Mẫn có thân thích trong trường thì cũng chẳng làm được gì, chức vụ chủ nhiệm lớp của cô ta bị bãi bỏ, đồng thời bị điều tới bộ phận hậu cần làm tạp vụ, không thể bước vào con đường giảng dạy nữa, chuyện này cũng bị bỏ ngỏ. Sau đó Phương Cương chuyển đến lớp này, trở thành chủ nhiệm lớp.

Giang Chước bình tĩnh nghe hết câu chuyện, hỏi: “Cho nên chỗ ngồi kia không xếp cho ai vào ngồi, là vì muốn kỉ niệm Đặng Nhất Hàm sao?”

Phương Cương bật cười, lại không nhịn được mà thở dài, lắc lắc đầu nói:

“Đương nhiên là không phải. Nhân duyên của Đặng Nhất Hàm không tốt, đối với đám nhóc mà nói, bạn học bị mất tích kia chẳng qua chỉ là một người bình thường rất ít khi tiếp xúc, hơn nữa có khả năng là Đặng Nhất Hàm không muốn đi học nữa, đến một xứ lạ làm thêm rồi, hoặc là đi nhờ vả bên nhà mẹ... Những đứa nhóc đó nào nghĩ được nhiều như vậy chứ? Không xếp ai vào chỗ đấy, là bởi vì không có ai bằng lòng ngồi.”

Hóa ra là trong mấy ngày Đặng Nhất Hàm bị mất tích, lúc Vương Thông Mẫn lên lớp, lúc nào cũng nhìn thấy chỗ của Đặng Nhất Hàm hình như có người ngồi, mấy lần còn chỉ đích danh bảo Đặng Nhất Hàm không được ngồi ở đó, tiếp tục ra ngoài cửa lớp đứng, mãi cho tới khi được những bạn học khác nhắc nhở, cô ta mới phát hiện ngoài cửa căn bản chẳng có ai.

Sau một vài lần, có người nói tinh thần của cô giáo Vương có vấn đề, cũng có người nói là chuyện tà ma, mấy đứa nghịch ngợm đám Ngô Trạch ban đầu không tin tà ma quỷ quái, còn cười hi hi ha ha thay phiên nhau ngồi vào chỗ đó một lần, kết quả cũng chẳng biết là trùng hợp hay là thế nào, những người từng ngồi vào vị trí ấy trở về đều bị ốm nặng một trận.

Đám học sinh đem chuyện này thêm mắm dặm muối, kể sinh động như thật, lập tức tin đồn gì cũng có. Về sau bên phía nhà trường còn đặc biệt tìm người tới xem xét, nói là chỗ ngồi này không biết là nhiễm âm khí từ chỗ nào, không thể đổi bàn đổi ghế, chỉ có thể đặt ở trong lớp như bình thường, không ai được ngồi, qua mấy năm hun đúc bằng khí thư hương, tự nhiên sẽ được hóa giải.

Có bài học kinh nghiệm từ chỗ đám Ngô Trạch, các học sinh cũng không dám mạo hiểm đi thử, lâu dần liền tạo thành bố cục như vậy.

Giang Chước có chút đăm chiêu, vị thầy trong ngành mà trung học số 8 mời tới kia nói cũng có chút đạo lí, trường học là nơi thư hương, có Thánh Hiền phù hộ, tiếng đọc bài của học sinh có thể so sánh với tiếng niệm kinh của tăng nhân trong chùa, tuy rằng lòng thành kính không đủ, nhưng số người nhiều, số lần đọc cũng nhiều, cho nên có tác dụng thanh tẩy rất lớn đối với âm khí, đây là lí do vì sao có một số trường học xây trên nghĩa địa.

Cậu hỏi tiếp: “Như vậy chỗ ngồi của các học sinh đã qua điều chỉnh đúng không? Bọn họ hẳn là đều không bằng lòng xếp ngồi gần vị trí kì lạ kia chứ nhỉ?”

Phương Cương nói: “Mấy nhóc lớp này toàn là mấy đứa hay sinh sự, tôi vừa chuyển qua không lâu, cũng đã tiếp xúc với bọn họ một kì, chỗ ngồi vẫn như cũ, mỗi tuần đổi trên dưới trái phải một lần, mọi người đều quen rồi, cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên cũng chẳng có ý kiến. Cậu có nhìn thấy bạn cùng bàn của Đặng Nhất Hàm không?”

Giang Chước có chút ấn tượng: “Chính là nam sinh luôn cúi thấp đầu, đeo một cặp mắt kính?”

Phương Cương nói: “Em ấy tên là La Dương, là cháu trai của cô Vương Thông Mẫn. Ban đầu lúc cô Vương làm chủ nhiệm lớp có hơi nghiêm khắc, các học sinh đều không thích cô ấy lắm, kết quả đến khi cô ấy chuyển đi thì cũng chẳng có ai muốn chơi chung với cháu trai La Dương của cô ấy, vì thế La Dương một mình một bàn, dạo gần đây mỗi ngày tôi đều tìm em ấy nói chuyện... Aizz, cái đám nhóc này, thật sự hết cách mà.”

Thầy Phương tính tình ôn hòa thành thật, tuy rằng có hơi hiền không quản được, nhưng thực sự là một thầy giáo tốt luôn suy nghĩ cho học sinh, phỏng chừng ở chung thêm một khoảng thời gian, học sinh của lớp 11-7 cũng sẽ dần dần cảm nhận được lòng tốt của vị giáo viên này.

Chỉ có điều, có lẽ họ đều không ngờ rằng, lúc này Đặng Nhất Hàm hẳn là đã chết rồi.

Giang Chước có một loại trực giác, bộ xương trắng hôm đó là của Đặng Nhất Hàm.

Cậu không đơn giản chỉ là vì nhiệm vụ livestream mình nhận được mà đưa ra phán đoán không căn cứ như vậy, Giang Chước chủ yếu dựa vào giấc mơ cậu mơ thấy trước đó.

Trong mơ cậu bị người ta bắt nạt, nghe thấy tiếng các bạn học mắng mình “Bố nó là kẻ trộm”, “Đồ thiểu năng”, những điều này đều rất khớp với lời Phương Cương khi nói về tình huống của Đặng Nhất Hàm. Mà Giang Chước mơ thấy giấc mơ như vậy là do lúc về kí túc xá, Mạnh Chinh có nói với cậu “Trên đường gặp phải cảnh sát phát hiện ra một bộ thi thể.”

Nghề này của bọn họ không phải ai cũng làm được, cũng cần phải có thiên phú, trong đó, điểm quan trọng nhất chính là sinh ra đã có cảm ứng đối với âm khí và linh khí. Ví dụ như em trai của Giang Chước, Giang Duy, về mặt này khá chậm chạp, cho nên rất nhiều pháp thuật đều không thể học được, thể chất của Giang Chước thì lại thiên về thể chất dễ cảm nhiễm.

Cậu sẽ nằm mơ, vì Mạnh Chinh đi qua hiện trường phát hiện thi thể, dính lên người oán niệm khó tiêu tan của người chết, đối với người bình thường mà nói, tia oán niệm cực mỏng này không ảnh hưởng gì cả, nhưng đổi sang Giang Chước thì có thể cảm nhận được rất nhiều tâm tư ở bên trong.

Đối chiếu trước sau như vậy, thân phận của người chết liền hiện ra rõ nét, đương nhiên, kết quả xác định cuối cùng vẫn phải trải qua nghiệm chứng của pháp y. Không thể dựa vào trực giác mà cho rằng đúng là như vậy được, đây là một điều rất quan trọng trong nghề của cậu.

Bên trong phòng livestream đã có rất nhiều khán giả không nhịn được mắng mỏ:

【 Cô giáo kia đùa gì kì vậy, còn có miếng đạo đức nào của giáo viên không! 】

【 Một giáo viên như vậy căn bản vốn không phải là sợ học sinh không học được kiến thức, mà là trong đầu đều nghĩ đến công trạng của cô ta. 】

【 Này cũng là ỷ vào Đặng Nhất Hàm không có phụ huynh làm chỗ dựa, hay là đổi qua cho tui đi, lên trường ầm ĩ liền. 】

【 Hu hu hu đứa nhỏ đáng thương quá, hi vọng Streamer có thể tìm ra bé. 】

【 Điểm sáng thứ hai của livestream】 chính là 【Cởi bỏ bí mật mất tích của Đặng Nhất Hàm. 】

Giang Chước nói cảm ơn với Phương Cương xong liền rời khỏi văn phòng của hắn, cậu không phải giáo viên chính thức của trường, đương nhiên không cần phải trực ban. Sau khi rời khỏi trung học số 8, cậu đi tới tổ chuyên án đặc thù một chuyến, ghi lại tình huống mình gặp trong mơ trước đó để lập án, lúc này mới quay về nhà cũ Giang gia.

Mỗi ngày theo thường lệ cậu tới lớp 11-7 dạy học, cũng dần dần hiểu rõ được tính cách của những đứa trẻ này. Đem ra so sánh thì, các nữ sinh ngọt ngào đáng yêu hơn, cũng vô cùng hợp tác, chỉ là có một bộ phận giống như hơi ngại nói chuyện với cậu.

Trong đám nam sinh thì chia thành hai phe, một bên là “Học sinh loại ưu” lấy lớp trưởng Trần Kính Phi làm trung tâm, bên còn lại là Ngô Trạch, Triệu Tử Hàng và một nhóm “Giang hồ hào kiệt”. Có điều bởi vì Trần Kính Phi tính cách ôn hòa, giúp người làm niềm vui, đồng thời cũng không thích đâm thọc mách lẻo với giáo viên, cho nên bất kể là bên nào cũng đều cho hắn thể diện.

Ngô Trạch nhiều lần bại dưới tay Giang Chước, nhưng để xoay chuyển nguy cơ lung lay vị trí đại ca giang hồ, hắn càng làm càng hăng, kiên trì dẫn các tiểu đệ gây hấn với Giang Chước từ mọi góc độ, đáng tiếc lần nào cũng không thành công, đám anh em gần như còn làm phản hết cả.

Ngô Trạch mỗi ngày đều tức đến đấm ngực giậm chân, ăn cơm cũng hung tợn như đang cắn người.

Khiến người ta giận nhất chính là, sau khi hắn trút giận xong, ngay cả bản thân hắn khi đối mặt với Giang Chước cũng càng ngày càng ngoan ngoãn, theo ý thức ghi nhớ những lời đối phương giảng qua vào trong lòng, cuối cùng lại bị các bạn học chế nhạo một phen.

Nỗi lòng khúc chiết ngoằn ngoèo của thiếu nam như hắn Giang Chước không cảm nhận được chút nào, cho dù là biết đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không để ở trong lòng. Hai ngày sau, bên kiểm nghiệm pháp y đưa ra kết quả, chứng minh bộ hài cốt được phát hiện kia đích thực là của Đặng Nhất Hàm.

Tin tức là do Vân Túc Xuyên đem về cho Giang Chước. Sau khi anh bận xong việc của công ty, tiện đường đi lấy bản sao báo cáo xét nghiệm, công khai đàng hoàng chạy đến nhà Giang Chước cọ cơm.

Dì Tiêu bảo mẫu mở cổng cho anh rồi đi làm cơm, Vân Túc Xuyên đổi dép ở huyền quan, mỉm cười với Giang Chước đang ngồi trên sô pha: “Sao lại dùng ánh mắt kia nhìn mình, nhớ mình à?”

Giang Chước nói: “Mình đang nghĩ đôi dép cậu đang đeo kia, sao trước đó mình chưa từng nhìn thấy trong nhà nhỉ. Bên trên vẽ cái gì kia... Pikachu béo à?”

Vân Túc Xuyên nói như lẽ đương nhiên: “Lần trước mình tới nhà cậu mua đấy, dù sao thì sau này cũng thường xuyên tới, đặt một đôi ở đây cho tiện... Đừng thấy có ít màu vàng mà là Pikachu, nó đã rất béo rồi, đây chỉ là con vịt vàng bình thường thôi, huynh đệ à.”

Giang Chước cũng chả hiểu một người đàn ông to cao như anh, đeo dép vịt thì tự hào hơn pikachu ở chỗ nào chứ, cậu duỗi tay về phía anh, Vân Túc Xuyên đưa túi công văn trong tay cho Giang Chước, cậu mở ra lật lật, lấy bản sao xét nghiệm ra.

Vân Túc Xuyên nói: “Bản gốc không dễ lấy nên photo ra, xem xong nhớ đưa về tiêu hủy, đây là thay lời của bên kiểm nghiệm pháp y.

Giang Chước nói: “Được, mình biết quy củ rồi.”

Giang Chước chỉ lật lật mấy cái, nhìn thấy bên trên viết ba chữ “Đặng Nhất Hàm” thì đặt giấy xuống, nói: “Biết rồi.”

Cậu hỏi Vân Túc Xuyên: “Bên đó nói thế nào, vụ án này điều tra lại sao?”

“Quá sức.” Vân Túc Xuyên nói: “Vừa rồi mình cũng biết một chút tình hình, Đặng Nhất Hàm kia rõ ràng là bị người mưu sát rồi vứt xác, thời gian trôi qua lâu quá rồi, rất nhiều manh mối không thể nào tìm được. Nghe ý của bên Cục thì quả thực cũng đã tận lực rồi, dù sao thì sức lực của cảnh sát cũng có hạn.”

Giang Chước gật gật đầu. Một đứa nhỏ như Đặng Nhất Hàm, những chuyện có khả năng gặp phải rất nhiều, cũng chẳng có năng lực gì tự bảo vệ bản thân, cho nên vụ án này dùng phương pháp bình thường không khác gì mò kim đáy bể, chưa chắc đã không tra ra, nhưng sẽ vô cùng lâu và vụn vặt. Mỗi ngày đều có rất nhiều vụ án lớn cần điều tra, phải phân rõ bên nặng bên nhẹ, cảnh sát cũng rất bất đắc dĩ.

Huống chi, Đặng Nhất Hàm ngay cả một người nhà đến chất vấn cảnh sát vì sao án chưa phá được cũng không có.

Vân Túc Xuyên thấy cậu có chút đăm chiêu, liền nói: “Nếu cậu muốn điều tra, hay là tối nay ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau đi tới nhà Đặng Nhất Hàm xem thử được không? Mình vừa mới hỏi qua rồi, từ sau khi đứa nhỏ ấy xảy ra chuyện, nhà của bọn họ vẫn luôn bỏ trống, có lẽ sẽ có chút manh mối lưu lại.”

Giang Chước lấy làm lạ nói: “Sao cậu biết mình muốn đi, nhìn thấu lòng người như thế à?”

Vân Túc Xuyên “Xì” một tiếng: “Mình đây là am hiểu lòng người! Này Giang Chước, cậu phải tìm lấy một cuốn sổ ghi lại lòng tốt bao la trời bể của mình vào ấy nhé, sau này đừng quên trả ơn mình là được.”

Giang Chước nghĩ một lúc, nói: “Hay là cậu đi xuống tầng hầm nhà mình chọn lấy một pháp khí đi, muốn cái gì cho cái đó, chọn thoải mái.”

Vân Túc Xuyên vốn dĩ chỉ thuận miệng nói đùa thế thôi, kết quả lại thấy Giang Chước thật sự nghiêm túc suy nghĩ như vậy, trong lòng anh cảm thấy vô cùng đáng yêu, cười xùy một tiếng: “Mình cần người chứ không cần tiền, pháp khí thì dẹp đi, hay là cậu...”

Vân Túc Xuyên miệng chó không mọc ra được ngà voi, không cần nói hết lời, Giang Chước đã đứng dậy đạp anh một phát, Vân Túc Xuyên đã có chuẩn bị từ trước, mỉm cười nhảy lên rồi chạy, Giang Chước vòng tay từ đằng sau ôm lấy cổ anh, muốn đem Vân Túc Xuyên ấn xuống chiếc sô pha bên cạnh.

Dì Tiêu nấu cơm xong, đúng lúc bưng đồ từ nhà bếp đi ra, thấy thế vừa tức vừa cười: “Đều lớn hết cả với nhau rồi còn đùa nghịch y như lúc nhỏ, mau đi rửa tay ăn cơm, chốc nữa sẽ nguội đó.”

Lúc Giang Chước còn nhỏ bà đã ở trong Giang gia, đã gần hai mươi năm rồi mà ngữ khí vẫn không thay đổi chút nào, Vân Túc Xuyên cũng nghe quen rồi. Một hồi ức nào đó bất ngờ bị gợi lên, những năm tháng ngây ngô tung tăng lướt qua trong nháy mắt, tình sinh ý động, sự dịu dàng chạm nhẹ vào đáy lòng, chỉ cảm thấy nơi đây vô cùng an tâm.

Anh bất giác nở nụ cười, véo mặt Giang Chước một cái: “Nghe thấy chưa, dì Tiêu nói cậu đấy, tiểu tử ngốc, còn không mau đi ăn cơm.”

Hai người ăn cơm xong, đợi trời tối hẳn xuống một chút, liền dựa theo địa chỉ cùng nhau đi tới nhà Đặng Nhất Hàm một mình cư trú.