App Livestream Thành Tinh

Chương 28: Thần Côn* Login

(*) Thần côn (神棍): Là những người làm nghề đồng cốt, phù thủy, họ thường làm bùa, làm phép, triệu hồn, ếm đối.

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Sau khi trải qua sự việc của Tống Nhã Huyên, vị này ban đầu còn ấp ủ tâm thái cậy già lên mặt cũng không dám xem thường Giang Chước nữa, mấy ngày gần đây nhớ lại biểu hiện của bản thân trong cuộc họp hội đồng quản trị, trong lòng cũng có hơi bất an, lần đi này, một là vì công vụ, hai là cũng muốn thăm dò thử thái độ của Giang Chước.

Vốn hắn còn lo lắng Giang Chước không bằng lòng gặp mình, sau khi điện thoại nối thông, đối phương nói chuyện ngược lại vô cùng khách sáo, bảo Chu Vĩnh Tuấn đến thẳng Cảnh Việt Sơn Trang gặp cậu.

Trong lòng hắn còn bởi vì địa điểm Giang Chước lựa chọn gặp có hơi xui xẻo mà nghĩ thầm, lẽ nào vị ông chủ nhỏ này cũng đang sống trong Cảnh Việt Sơn Trang? Nhà không bán ra được, nên sửa thành tiêu thụ nội bộ?

Nói thật ra, đối với rắc rối lớn trước đó, sợ là có quy thành tiền để các nhân viên trong công ty mình mua lại, bọn họ cũng sẽ không vui vẻ gì đâu.

Mang theo đầy bụng nghi vấn, hắn đến Cảnh Việt Sơn Trang, vì Giang Chước không nói rõ tầng với số nhà, Chu Vĩnh Tuấn còn nghĩ là vào bên trong thì gọi một cuộc hỏi cậu ấy một chút, kết quả vừa tiến vào, hắn phát hiện bản thân lo thừa rồi.

Giang Chước mặc một thân quần áo thể thao màu đen, xắn tay áo và ống quần lên, đang ngồi xổm ở trong vườn hoa, không biết đang làm gì.

Trên người cậu ấy có một loại khí chất đặc biệt giống như tranh thủy mặc núi non, trong sự cao dốc của những ngọn núi pha thêm vài phần thanh bạch ôn nhã, cho dù trên người ăn mặc tùy tiện, nhưng vẫn quá mức sạch sẽ khôi ngô, đứng ở đó thật giống như bức họa.

Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Chước ngẩng đầu lên nhìn Chu Vĩnh Tuấn một cái, khẽ gật đầu với hắn, nói: "Chu tiên sinh tới rồi đấy à. Mời vào bên trong, đi về phía đông, rồi rẽ trái ba bước, sau đó đi thẳng đến trước mặt tôi là được."

Chu Vĩnh Tuấn: "..."

Với tư cách là một người đồng quan điểm ngay từ đầu với Tống Nhã Huyên, muốn loại bỏ nghiệp vụ về huyền học của công ty, hắn luôn giữ thái độ đối kháng với những thứ giả thần giả quỷ này, bây giờ lại càng cảm thấy Giang Chước kì quái, tuổi thì còn trẻ, nhưng lại giống hệt mấy ông thầy bói hay đi lừa người đứng trên cầu vượt, thật sự tiếc cho diện mạo cùng với xuất thân kia.

Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, nếu đã ôm thái độ cầu hòa mà đến, thì cũng phải khách khí một chút mới phải, Chu Vĩnh Tuấn dựa theo lời của Giang Chước nói cẩn thận bước vào trong luống hoa, cũng phát hiện ra một chút khác biệt.

Các loại cây cỏ trước đó ở trong bồn đều đã khô chết, đây là đất đã được xới lại, bên trên bề mặt được đào rất nhiều hố nhỏ để trồng cây. Kì lạ chính là, các hố nhỏ không đào theo hàng lối gì cả, mà là hợp thành một hình vẽ xoắn ốc rất kì quái.

Ngoài việc này ra, hình dáng bồn hoa gần như cũng có vẻ khác trước, giống như cũng đã trải qua quy hoạch lại lần nữa.

Hắn hỏi: "Đại thiếu gia đây là chuẩn bị quy hoạch lại bố cục của tiểu khu, trồng thêm chút cây cối sao?"

Giang Chước nói: "Chỉ là muốn chỉnh lí lại bồn hoa một chút thôi."

Chu Vĩnh Tuấn khéo léo nói: "Nếu gieo hạt thì lớn chậm lắm, thật ra có thể trồng thẳng một số cây non, thuê thêm ít người trong mấy ngày là có thể hoàn thành. Nào cần phải đích thân cậu ra tay chứ."

Giang Chước nghe ra ý không tán đồng trong lời nói của hắn, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Cũng không hẳn."

Nói xong, cậu móc ra mấy hạt giống hoa từ cái túi bên cạnh, ném vào trong hố đã đào sẵn, sau đó tùy tiện dùng chân đá đá ít đất lấp vào, đắp lên những hạt giống nho nhỏ này một tầng đất mỏng.

Chu Vĩnh Tuấn nhìn cũng chẳng muốn nhìn, hắn tới đây cũng không phải để thảo luận với cậu chuyện hạt giống hoa mọc nhanh hay là cây non mọc nhanh, hắn cau mày lại, đang muốn nói chính sự với cậu, bỗng nhiên tầm mắt như đóng đinh lại.

Chỉ thấy hạt giống hoa vừa bị ném vào trong hố nháy mắt đã vươn ra một mầm xanh nho nhỏ , ngay sau đó là ngọn cây non nhanh chóng đâm cao xòe tán, mọc ra một nụ hoa màu bạc, đong đưa xinh đẹp lộng lẫy dưới ánh mặt trời.

Chu Vĩnh Tuấn trợn mắt há miệng, dụi dụi mắt, gần như tưởng rằng mắt mình xuất hiện ảo giác.

Mà cũng chỉ trong thời gian chớp nhoáng hắn dụi mắt này, nụ hoa kia đã nghênh ánh nắng mặt trời ưu nhã duỗi người. Tầng tầng cánh hoa to rộng xếp chồng lên nhau, đồng loạt nở rộ, sắc bạc toàn thân vô cùng tinh khiết không tạp chất, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tựa như sóng ánh sáng lưu chuyển, chói nhòe mắt người.

Chu Vĩnh Tuấn sống đến từng tuổi này rồi, trước giờ chưa từng thấy cảnh tượng nào kỳ ảo như vậy, lắp bắp nói: "Hoa này... Đất này... Đây, đây, đây là mọc ra thế nào vậy?"

Giang Chước nhỏ giọng nói: "Chu tiên sinh, anh biết trước khi xây chung cư, mảnh đất này là cái gì không?"

Hai người họ đang đứng trên bùn đất bên trong luống hoa, xung quanh quang đãng rộng rãi, ngay cả nửa cái bóng người cũng chẳng thấy, Chu Vĩnh Tuấn không biết vì sao Giang Chước phải hạ thấp giọng, không kìm được cũng nhỏ giọng theo: "Không phải là khu dựng lều lán sao?"

Sau khi Giang gia mua lại mảnh đất này, những người trong khu lều lán cầm tiền bồi thường xong mới chịu dọn đến nơi tốt hơn để sinh sống.

Giang Chước bỗng nhiên xua tay: "Đó không phải là một khu dựng lều lán bình thường thôi đâu."

Bởi vì giọng điệu của cậu, Chu Vĩnh Tuấn bỗng nhiên hơi kinh sợ một chút, lại nghe đối phương nói: "Khi đó có một ông lão nhặt ve chai sống ở đây, chính là Tinh Quân trên trời, đang hạ phàm lịch kiếp. Là ông nội tôi nhìn ra chân thân của ông ấy, biết nơi này có tiên nhân từng ở, nhất định linh khí dồi dào, xuất sắc phi thường, cho nên tôi mới xây Cảnh Việt Sơn Trang ở đây."

Chu Vĩnh Tuấn: "... Vậy ông lão nhặt ve chai kia đâu?"

Giang Chước hơi hơi đánh mắt lên trên, hơi nhích gần về phía Chu Vĩnh Tuấn một chút, nhỏ giọng nói: "Quy vị rồi, về trời làm thần tiên rồi."

Chu Vĩnh Tuấn: "..."

Các khán giả trong phòng livestream xem rất chăm chú, cứ tưởng rằng vị streamer vừa đẹp trai vừa thông minh này sẽ phát huy tài hùng biện, tiến hành một cuộc diễn thuyết đặc sắc, không ngờ Giang Chước mặt đầy đứng đắn kể ra câu chuyện này, mọi người đều phụt cười.

【Ha ha ha ha ha ha tui nhìn mặt của cậu ấy còn tưởng là một người đứng đắn, cười chếc tui rồi. 】

【Kiểu tương phản này của streamer hấp dẫn quá à, muốn bị Thần Côn như anh ấy lừa tiền. 】

【Vẻ mặt sau khi nghe xong câu này của Chu Vĩnh Tuấn có thể khiến tui cười suốt một năm 23333333】

Giang Chước nói: "Thế nhưng mảnh đất này đã dưỡng ra linh khí rồi. Cộng thêm giống hoa Đèn Bạc này cũng không phải phàm vật bình thường, cho nên trồng xuống sẽ có thể nở hoa ngay lập tức, người thường ngắm hoa, hít mùi hương hoa, sẽ giúp cho thân thể khỏe mạnh, an tâm dưỡng thần."

Cậu vừa nói, vừa tiện tay tùy ý rải hạt hoa xuống hố, lần này thậm chí còn chẳng cần lấp đất, chỉ thấy từng điểm từng điểm sáng bạc lóe lên, sau khi rơi xuống đất tự động mọc rễ đâm chồi, hoa ánh bạc nối đuôi nhau nảy mầm nở rộ, trong phút chốc đã nở thành một vùng sáng bạc, đua nhau nở trong luống hoa.

Đứng trong vùng sáng đẹp như mộng ấy, Chu Vĩnh Tuấn chỉ cảm thấy quanh thân mình giống như có một luồng khí mát lạnh vờn quanh, trong phút chốc toàn thân thư thái.

Nếu đổi sang một tình cảnh khác, có người nói với hắn mấy lời xằng bậy như là "Đại thần quy vị", "Thiên tiên hạ phàm" gì đó, Chu Vĩnh Tuấn sẽ xác định tình huống, bình tĩnh quay số gọi cho cục cảnh sát và một vé cho bệnh viện tâm thần, nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy và cảm nhận, tự dưng lại thấy khác biệt.

Trong lòng hắn vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc. Ý tưởng lúc trước khi tới đây vốn là muốn khuyên Giang Chước dỡ nhà bán với giá thấp bay sạch không còn chút gì. Nếu như quay lại quá trình nở hoa này thành video thả ra ngoài, nhất định sẽ là bài quảng cáo tốt nhất trên đời này! Đến lúc đó căn hộ ở đây chỉ sợ là cung không đủ cầu.

Chu Vĩnh Tuấn kích động nói: "Căn hộ ở đây, tôi có thể mua mấy căn không?"

Giang Chước: "... Dù sao thì cứ đưa tiền là mua được."

Thật hiếm thấy cậu ấy chủ động mở miệng nói đùa, Chu Vĩnh Tuấn cũng nể mặt nở nụ cười, biết câu hỏi của mình có hơi ngốc.

Nhưng bất kể là nói thế nào đi chăng nữa, chuyến này quả thực là đến không uổng. Mặc kệ Giang Chước nói thật hay giả, tối thiểu là Chu Vĩnh Tuấn hiểu được bản lĩnh của cậu, cũng gần như có thể dự kiến được cảnh tượng bán chung cư, một khi đã như vậy, hắn cần gì phải ôm những suy nghĩ linh tinh khác chứ?

Giang gia không hổ là Giang gia, quả nhiên về phương diện huyền học, mỗi một thế hệ đều không phải dạng vừa, trước đây ý tưởng thay đổi nghiệp vụ công ty của bọn họ đã là sai từ gốc rễ rồi, bây giờ thứ cần nghĩ đến, hẳn là phải kiếm tiêu thụ thế nào, rồi tung quảng cáo này ra ngoài mới đúng.

Cuối cùng, lúc Chu Vĩnh Tuấn rời khỏi Cảnh Việt Sơn Trang, toàn thân đều lơ mơ hốt hoảng, hắn quyết định về nhà phải kể lại kĩ càng những gì hôm nay hắn chứng kiến với vợ mới được, sau đó thì về công ty một chuyến, lập tức sửa đổi những phương án liên quan rồi tới bàn bạc lại với Giang Chước!

Sau khi Chu Vĩnh Tuấn rời đi không lâu thì Vân Túc Xuyên đi ra từ sau một gốc cây ở đầu bên kia, cười cười nói với Giang Chước: "Thần Côn ca ca, cảm giác bịp người già vui không?"

Giang Chước nói: "Vui hơn ngồi giải thích những lời vô nghĩa với hắn nhiều."

Dẫu sao thì Giang Chước có ngồi giải thích cho Chu Vĩnh Tuấn cái gì mà trận pháp phong thủy, linh khí sinh vật gì đó thì đối phương cũng không hiểu, cuối cùng không chừng hiệu quả còn không tốt. Suy cho cùng, hắn ta vẫn là một thương nhân lấy lợi ích làm trọng, chỉ cần để Chu Vĩnh Tuấn nhìn thấy cơ hội làm ăn, thì cái gì cũng dễ nói.

Vân Túc Xuyên đi vào luống hoa, cẩn thận tránh hoa bạc đầy dưới đất, lách đến trước mặt Giang Chước: "Hai chúng ta đã mượn hồ nước và hòn non bộ bố trí ra trận pháp phong thủy trong khắp tiểu khu này rồi, không cần lo những bông hoa này không lớn được. Bây giờ việc đã làm xong rồi, sao cậu còn chưa đi?"

Giang Chước cúi người xuống nhìn sát vào một đóa hoa Đèn Bạc trước mặt: "Mình chỉ là cảm thấy thế giới thật thần kì, không ngờ thật sự có loại hoa này."

Vân Túc Xuyên tay chống cằm, cũng cúi xuống mặt đối mặt với cậu, nói: "Vậy thì chuyện thần kì còn nhiều lắm."

Anh duỗi tay nâng cằm Giang Chước lên, quay về hướng bầu trời, ý bảo cậu nhìn mặt trời: "Chẳng hạn như bây giờ đã giữa trưa rồi, sao Tiểu Chước của chúng ta không cảm thấy đói nhỉ?"

Giang Chước đánh vào tay Vân Túc Xuyên vào cái, chính mình cũng bật cười.

Vân Túc Xuyên nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Giang Chước nhìn thấy một đóa hoa Đèn Bạc nhỏ trước mặt mình vẫn chưa bung nở hoàn toàn, liền dùng tay phủ lên cánh hoa, dùng linh lực bản thân thúc nở. Cậu nói với Vân Túc Xuyên: "Cậu đi trước đi, trận pháp này của mình thiết kế không được tốt lắm, có một số bông hoa không hấp thụ được linh lực, không có cách nào bung nở hoàn toàn được, mình vẫn muốn nghiên cứu thêm chút nữa."

Vân Túc Xuyên lắc lắc đầu: "Cậu vừa nghiên cứu là lại mất cả nửa ngày, cũng không thể quên ăn quên ngủ chứ."

Giang Chước không nhịn được xua xua tay, không để ý anh nữa.

Vân Túc Xuyên rất có kiên nhẫn, thấy thế cũng không đi, cười hì hì cúi xuống một đóa hoa trước mặt bắn ra một viên đạn khí.

Đạn khí bắn ra từ trên đóa hoa, đánh lên trên mặt Giang Chước, Giang Chước không động đậy.

Vân Túc Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, lại bắn thêm phát nữa.

"Này, cậu có thôi đi không hả!"

Vào lúc Vân Túc Xuyên lại gây rối thêm lần nữa, cuối cùng Giang Chước cũng nóng lên, nâng tay túm lấy cổ áo Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên đã sớm có phòng bị, cười lớn né về phía sau, lấy sức vυ't lên một cái lật người nhảy ra khỏi vườn hoa.

Động tác này của anh vừa phóng khoáng vừa đẹp mắt, không giẫm trúng một đóa hoa nào, Giang Chước "Xì" một tiếng, đuổi theo sau, hai người đuổi nhau một đoạn đường rất xa thì Giang Chước mới tóm được Vân Túc Xuyên.

Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt của Giang Chước, mạ thêm lên người cậu một tầng ánh sáng vàng mông lung mờ ảo, thậm chí ngay cả lông mi cũng nhiễm lên tầng sắc ấm áp này.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Vân Túc Xuyên có thể cảm thấy nhiệt độ thân thể và hơi thở của đối phương một cách rõ ràng, đó là sự dồi dào và hoạt bát của sinh mệnh, khoảnh khắc tốt đẹp này khiến cho người ta chìm đắm, gần như sắp kéo theo nhịp tim của anh rồi.

Vân Túc Xuyên thoáng ngây người nên quên phản kháng, lập tức bị Giang Chước đè lên trên cây đấm cho vài phát.

Giang Chước gác khuỷu tay lên trên vai Vân Túc Xuyên, hỏi anh: "Phục chưa?"

Vân Túc Xuyên tóm lấy cổ tay cậu, níu vào đối phương, mỉm cười nói: "Phục phục phục, mình sai rồi được chưa."

Giang Chước buông vai anh ra, nhưng Vân Túc Xuyên lại không buông, anh kéo kéo tay cậu, nói: "Sắp vào đến cửa nhà rồi, cậu vẫn còn muốn quay lại ngồi nghiền ngẫm đấy à? Đi, ăn cơm thôi."

Theo sự khép lại của cuộc thi "Tìm kiếm người vượt qua", cùng với chân tướng của sự việc đất tuyệt hậu dần hé lộ, những từ khóa như #Giang Chước#, #Cảnh Việt Sơn Trang# trước đó vẫn luôn có nhiệt độ cao không ngừng, bây giờ cuối cùng cũng dần dần hạ xuống, nhưng ngược lại trong khoảng thời gian sóng gió này, weibo của Giang Chước lại tăng lên không ít fan hâm mộ.

Có điều trừ đi những người thật lòng thật dạ yêu thích con người của cậu ra, đối với những người qua đường bình thường mà nói, chẳng qua cũng là hóng dưa góp vui một trận thôi.

Tống Nhã Huyên, Bách Hướng Vĩ, thậm chí cả Giang Duy, đều phải trả giá đắt cho hành vi của mình, cũng phải bồi thường số tiền tương đương. Nhưng thật ra ai cũng biết, cho dù đền tiền đi nữa, đất đai sở hữu của Giang Thị đã trải qua một trận đả kích, muốn khôi phục trở lại cũng sẽ có khó khăn nhất định.

Thế nhưng vài ngày sau, có người đột nhiên phát hiện ra, trên màn hình điện tử đặt giữa quảng trường trung tâm thành phố, bỗng bắt đầu phát một quảng cáo.

Ở quảng trường vốn có nhiều người qua lại, vô cùng náo nhiệt, ngay vào lúc một tiếng sáo trong trẻo du dương vang lên, lập tức hấp dẫn sức chú ý của không ít người.

Chỉ thấy màn hình sáng lên, đầu bút lông nhanh chóng vung lên, phác ra một gốc cây cao chọc trời bằng mực đen, tiếp đó chêm lẫn tiếng đàn, gảy dây ba tiếng, cây đại thụ trong tranh thủy mặc đã biến thành bức tranh chân thực, vầng sáng trải rộng ra xung quanh, nhuộm cả một khoảng núi rừng.

Dòng thác từ trên vách đá cao cao chảy xuống, bọt nước bắn lên ào ào, xung quanh chim chóc bay lượn hót vang, bọ cánh cứng vỗ nhẹ cánh, trong hỗn loạn pha lẫn tiếng sáo trúc nhè nhẹ cùng tiếng chim, hệt như tiên cảnh.

Tại nơi cuối cùng của dòng suối, một nam tử mặc trường sam* cổ trang màu xanh nhạt thong dong đi tới, thân hình đĩnh đạc tuấn tú. Nghênh ánh nắng khuynh thành chói mắt, trực diện mà bước tới, khiến người ta không phân biệt được rõ ngũ quan của cậu ấy, nhưng lại vô cớ cảm nhận được phong thái nhàn nhã tuấn tú thần phong mộ tuyết.

Theo mỗi bước đi của cậu, xung quanh từng điểm từng điểm sáng bạc hiện lên, vô số đóa hoa ánh bạc ẩn mình trong những cây cỏ ven hồ bỗng chốc vươn mình, cành lá dẻo dai mặc sức vươn cao, sức sống tràn trề toát ra từ mỗi cánh hoa, phủ kín dãy núi cao dốc.

Con đường kéo dài thẳng về phía trước, bối cảnh tựa như mây khói, dần dần mờ đi, giống như dòng lịch sử dài rộng cuồn cuộn chảy qua, từng đợt từng đợt ánh sáng bay qua rồi biến mất, cuối cùng nhà lầu cao ốc đột ngột từ mặt đất mọc lên, hình ảnh thác nước núi rừng dần ẩn đi, khung cảnh hiện đại bày ra trước mắt mọi người, chính là hình dáng của Cảnh Việt Sơn Trang.

Chm bay ngang trời, nhìn xuống toàn bộ tiểu khu, bày ra phong cảnh duyên dáng đẹp đẽ, nhưng bông hoa sắc bạc trong vườn hoa kia, giống như xuyên qua mấy trăm năm vẫn tươi tốt như cũ, sinh sôi không ngừng.

Hình ảnh chợt hiện, nam tử thân mặc trường sam xanh nhạt vừa nãy, vóc dáng vẫn vậy, thế nhưng cũng đã biến thành trang phục hiện đại thoải mái. Cậu đứng bên dưới một gốc cây lớn, giống như vừa nghe thấy người nào đó gọi tên mình, liền nghiêng người nâng mắt nhìn lên.

Ánh mắt ấy tựa như xuyên qua màn hình cùng thời không, đối mắt trực diện với những khán giả đang đứng theo dõi trước màn hình, khoảnh khắc đó khiến người ta giật mình thất thần, đến lúc muốn nhìn kĩ thêm chút nữa, thì bóng người và cảnh đẹp đã biến mất không thấy nữa, trên màn hình chỉ còn lại hai dòng thơ:

"Bích lạc trường phong xuy ngọc thụ. Mông mông thiển nhứ, hành quá ngân đăng lộ.

Minh triều mộng tầm vãng hà xử, cảnh việt hoa thâm đãi quân trú.*"

(*) Dịch nghĩa:

Trời xanh gió mát thổi cây ngọc. Vệt sáng mờ ảo, bước qua đường đèn bạc.

Sớm mai mộng tìm đến chốn nào, xứ hoa Cảnh Việt đợi quân trú."

***

Đây là quảng cáo mới nhất của Cảnh Việt Sơn Trang.

Chương Văn Ngọc tan làm ở một cơ sở đào tạo, sau khi các em học sinh do cô phụ đạo lần lượt được người nhà đón về, cô cũng xem như có thể tan làm rồi. Cô hơi mỏi mệt đi qua quảng trường trung tâm, bước về phía hướng tới nhà mình, kết quả lại bị một tiếng nhạc du dương hấp dẫn sức chú ý.

Theo tiếng nhạc mà bước đến nơi phát ra âm thanh, cô phát hiện đó là một quảng cáo về khu chung cư, Chương Văn Ngọc lập tức ngẩn người.

Cô đứng ở quảng trường, ngẩng đầu xem video quảng cáo mấy lần liền, vốn ban đầu bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp duy mĩ của cảnh sắc, nhưng vào lúc chàng trai xuất hiện ở cuối video lộ ra sườn mặt liếc nhìn về phía ống kính, nháy mắt đó tim cô như nổi trống.

Cảm giác đó giống như nửa đêm tỉnh giấc vậy, đẩy cửa lớn ra, chỉ thấy tuyết lớn rơi đầy đất, ánh trăng như sương phủ khắp nơi, vì thế tim đập thình thịch.

Chương Văn Ngọc gần đây bận đến chóng mặt, không biết chàng trai trẻ trên quảng cáo tên là gì, cô đứng ở quảng trường một lúc lâu, khó khăn lắm mới chụp được rõ nét phân đoạn cuối cùng trên video lưu vào điện thoại, sau đó lưu luyến trở về nhà.

Sau khi trở về, cô ăn cơm xong lập tức ngồi xuống trước máy tính, đăng bài trong một diễn đàn:

《Góc xin giúp đỡ: Có ai biết anh trai trong quảng cáo này là ai không? Quỳ cầu giải đáp! 》

Vốn cô tưởng rằng sẽ có đáp án rất nhanh, nhưng cái quảng cáo này chỉ là bản phát thử ngày đầu tiên trên màn hình điện tử ở quảng trường, chưa được phát lên mạng, có thể xem được chỉ có những người từng đi qua quảng trường, trong diễn đàn còn chẳng tìm được người thứ hai từng xem, nhưng ngược lại hấp dẫn không ít bình luận.

"Đm anh zai này là ai? Cùng câu hỏi với chủ post."

"Chất lượng ảnh không cao, lại còn chỉ thấy mỗi sườn mặt, không nhận ra ai cả... Nhưng mà khí chất đỉnh vãi!"

"Đây là quảng cáo sao? Tui còn tưởng là phân đoạn gì đó trong phim huyền huyễn chứ, bối cảnh đẹp quá!"

Toàn bộ video quảng cáo đều lấy bối cảnh làm chủ, chàng trai xuất hiện trong đó phần lớn đều là bóng lưng, chỉ có một đoạn cuối cùng mới lộ ra sườn mặt, bị chụp vào điện thoại, quả thực là không dễ nhận ra.

Mọi người thảo luận một hồi cũng chẳng có kết quả, dần dần giải tán, Chương Văn Ngọc thấy bài post của mình dần bị trôi đi cũng chỉ đành bất đắc dĩ bỏ cuộc, rửa mặt xong chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Cô nghĩ, cũng khó trách sao mọi người đều không biết, trước đó ở các tiết mục trên TV quả thực cũng chưa từng nhìn thấy một chàng trai như thế, chắc có lẽ cậu ấy là người mới vừa được ra mắt, hoặc là người mẫu nào đó quay quảng cáo tùy tiện mời đến thôi.

Kết quả làm cô bất ngờ chính là, trưa hôm sau, bài post kia lại được đẩy lên, một tài khoản có tên là "Thích dùng thìa* nhất" kích động lên tiếng:

"A a a a a a a a tui biết người này là ai! Hôm qua thấy quen mắt, nhưng vì chất lượng ảnh thấp, nhìn không rõ lắm nên không dám nói bừa kéo antifan cho ca ca nhà tui, đây là Giang Chước! Trên mạng đã có ảnh HD rồi nhé, nhìn nè [Video]"

(*) Mọi người thân thiết gọi Giang Chước là Tiểu Chước, mà Tiểu Chước nghĩa là thìa :v

Video tài khoản đó đính kèm là video quảng cáo mới được tải lên mạng không lâu, so với bản chiếu thử trên màn hình led ở quảng trường hôm qua, lần này đã được chỉnh thêm một ít sắc thái và nhịp điệu, từ trong video chất lượng cao kia, mọi người cũng nhìn rõ được ra tướng mạo của Giang Chước, ngay lập tức xôn xao cả lên:

"Má ơi, đây là ý gì, Giang Chước muốn debut á hả?"

"Lầu trên nói không nghĩ à, người ta có nhà có sự nghiệp có bản lĩnh, cần gì phải lao vào giới giải trí, đó là cậu ấy tự quay quảng cáo cho chung cư nhà mình có được không?"

Với tính tình của Giang Chước, đương nhiên không thể nào đổi nghề được, ngay cả cái video quảng cáo này cũng là do người của công ty khuyên mãi, cậu mới không tình nguyện gật đầu đồng ý, coi như là bị ép kinh doanh. Có điều, đối với một số fan hâm mộ yêu thích idol ngoài giới mà nói, thật đúng là chỉ mong sao cậu quay càng nhiều càng tốt.

"A a a a a a a vì sao cả một video Tiểu Giang của chúng tui mới chỉ lộ mặt một lần, tui không muốn tui không muốn!"

"Hu hu dáng vẻ nghiêng mặt nâng mắt nhướn mày khẽ liếc của Giang thiếu gia, tui chếc đây!"

"Đợi đã đám nhan cẩu kia, đây là quảng cáo, quảng cáo! Không phải MV hay bộ phim nổi tiếng gì đó đâu, chú ý trọng điểm!"

"Chung cư nhà cậu ấy, vậy không phải chính là Cảnh Việt Sơn Trang đồn tới đồn lui trước kia sao? Đậu má, là giả đúng không!"

"Bên trong Cảnh Việt Sơn Trang thật sự đẹp như vậy sao? Tui chưa bao giờ nhìn thấy hoa màu bạc cả!"

Ba chữ "Hoa màu bạc" rất nhanh đã leo lên hotsearch, mọi người đều thích những thứ độc lạ, hơn nữa loại hoa này thực sự rất đẹp, nếu Cảnh Việt Sơn Trang có thể trồng ra được một vườn lớn như thế, chắc hẳn cũng chẳng phải giống hoa cao sang đắt đỏ gì, nếu có thể trồng một vài cây ở trong nhà, cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.

Kết quả tìm tới tìm lui, công cụ tìm kiếm cho ra kết quả gì mà "Diệp Hà Sơn Nhật Bản", "Cúc lá bạc", thậm chí còn có mấy kết quả linh tinh như "Giày cao gót đính hoa bạc", "Đừng vứt giấy bạc của hộp cơm đi", không có đáp án mà họ muốn.

Lưu Tân là cố vấn pháp luật của một công ty nổi tiếng quốc tế nào đó mời về, tuổi trẻ tài cao. Nhà hắn ở một thị trấn nhỏ, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, liền ở lại thành phố lớn này làm việc, mắt thấy sự nghiệp và tình yêu đều gặt hái tốt đẹp, có thể nhờ vào sự cố gắng của bản thân để mua nhà kết hôn được rồi, nhưng ai ngờ bên phía bạn gái hắn lại có ý tưởng mới.

Vốn trước đó bọn họ đã chọn được một căn hộ ở khu vực có khung cảnh không tồi, nhưng đến lúc sắp mua lại rồi, bạn gái của hắn – Thái Oánh, lại đột nhiên thay đổi ý định, bàn bạc lại với Lưu Tân, muốn đến xem thử căn hộ trong Cảnh Việt Sơn Trang.

"Em xem quảng cáo thấy tiểu khu đó đẹp quá, bất kể là chúng ta có mua hay không, qua đó mở mang tầm mắt chút cũng được mà." Thái Oánh nói: "Em muốn ở một nơi có khung cảnh đẹp đẽ, cho dù trước đây nơi đó có lời đồn không tốt đi chăng nữa, thì không phải đều đã được làm rõ rồi sao?"

Lưu Tân bất đắc dĩ: "Em có biết có một câu thế này không, lời đồn vô căn cứ, chưa hẳn đã không có nguyên nhân, bây giờ có nói những tin tức trước kia đều là giả, Giang gia bị người ta hãm hại đi nữa, ngộ nhỡ sau này có gì đó bất thường thì làm thế nào?"

Cách nghĩ này của hắn cũng là cách nghĩ của rất nhiều người, chính vì như vậy, căn hộ bên trong mới trì trệ mãi không bán ra được.

Nhưng không có cách nào khác, bạn gái của hắn không biết đã bị cảnh đẹp hay là bị mỹ nam làm u mê đầu óc, nghe vậy thì trừng mắt lên: "Một luật sư lớn như anh, sao lại mê tín như thế hả? Dù sao em cũng vẫn muốn xem, anh đi hay không thì tùy."

Lưu Tân: "... Đi, đi."

Gần đây công việc của hắn áp lực rất lớn, luôn luôn bị vây trong trạng thái bận rộn, cũng đã một khoảng thời gian dài rồi không ra ngoài giải sầu, luôn cảm thấy tinh thần rất kém, lưng đau eo mỏi, nhân cơ hội này đi dạo một chút cũng được.

Hai người cùng nhau đến văn phòng nhà đất của chung cư, sau đó tìm người bán để tìm hiểu qua về tình hình cơ bản của chung cư, liền có một cô gái họ Hoàng phụ trách bán hàng tới dẫn bọn họ đi xem phòng.

Bọn họ nghĩ những gì trên video quảng cáo đều được làm đẹp lên, nhưng sau khi tiến vào tiểu khu, Lưu Tân và Thái Oánh mới xem như thật sự rõ ràng cảm nhận được khung cảnh tuyệt đẹp bên trong.

Đương nhiên, chỗ thần kì của tiểu khu này không chỉ riêng mình sự đẹp đẽ của cảnh sắc.