App Livestream Thành Tinh

Chương 22: Thi Diễn

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Tân nương tử này có máu mặt hơn Vương Triều Dương cao lớn thô kệch kia nhiều, miễn là "Nàng" không nói gì yên tĩnh đứng ở đó, vóc người cao gầy, dáng dấp ưu nhã, ngũ quan cũng rất thanh tú, ngoại trừ một điểm là có hơi cao một chút, thì khi bất chợt nhìn vào, thật đúng là một mỹ nhân.

Ban đầu lúc "Nàng" ấy bị một đống cô nương vây quanh, liền lộ ra dáng cực kì cao, Giang Chước quan sát cũng biết NPC này nhất định là một nam sinh diễn, cũng không để ý lắm... Nhưng cậu thật sự không thể ngờ tới, người đó lại có thể là Vân, Túc, Xuyên!

Giờ phút này nhìn khuôn mặt dù đã hóa trang nhưng vẫn không che được nét quen thuộc kia của đối phương, tay còn bị nắm chặt, Giang Chước thật sự không biết nên phản ứng thế nào mới được, nhất thời vừa muốn cười nhưng cũng phải tỏ ra kinh ngạc khó nén, biểu tình trên mặt vô cùng cổ quái.

Trang phục màu sắc sặc sỡ trên người các cô gái lần nữa kêu ra tiếng:

"Tui nhìn ra rồi, đây cũng là một tiểu ca ca! Mặc đồ nữ cũng đẹp trai quá!"

"Hai tiểu mỹ nhân mau tới đây nào, tui muốn trái ôm phải ấp ~"

"Để ý rồi, con giá y không biết xấu hổ kia muốn độc chiếm, chúng ta cô lập nó!"

"Hừ, tiểu tiện nhân ~~~"

Sau một màn chuyển biến thần kì này, thiết lập hoàn toàn sụp đổ, gần như ngay cả camera cũng bị sự mạnh mẽ của "nàng vợ" làm cho khϊếp sợ, khán giả xem livestream chỉ thấy ống kính lắc lư một chút, Vân Túc Xuyên không nói lời nào, kéo tay Giang Chước bỏ chạy.

Hành động của anh ngược lại cho tú bà đang tiến thoái lưỡng nan kia một bậc thang đi xuống, bà ta giả bộ như dẫn một đám cô nương đuổi theo mấy bước phía sau, mắng chửi một lúc, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ NPC ở bước này.

Mặc kệ quá trình như thế nào, trong "Đào hoa phiến", công tử Hầu Phương Vực đã thành công nghênh cưới được kĩ nữ nổi danh Lí Hương Quân, Giang Chước được cộng năm điểm.

Giang Chước một đường bị Vân Túc Xuyên kéo, chạy đến trong khung cảnh rừng đào bên cạnh, hai người một bạch y một váy đỏ, cộng thêm ánh đèn xung quanh biến đổi, dường như hai người thật sự đã cùng nhau chạy tới chân trời góc biển.

Cậu buông tay Vân Túc Xuyên ra: "Được rồi được rồi, một cô nương như nàng, đoan trang một chút đừng chạy nữa!"

Vân Túc Xuyên buông tay ra, nhìn về phía Giang Chước nở nụ cười xấu xa.

Người này không cần mặt mũi quen rồi, đừng nói đến đồ nữ, sợ là để mông trần cũng không cảm thấy xấu hổ, nhất cử nhất động hào phóng thoải mái, áo bào màu đỏ rộng rãi mặc trên người, ngược lại có vài phần phong lưu tiêu sái, không lộ ra vẻ nữ tính chút nào, mà còn khá đẹp mắt.

Sóng bình luận gần như sắp che kín bóng dáng của hai người trên màn hình rồi:

"Awsl*! Người đóng vai Lí Hương Quân có phải là Vân Túc Xuyên không? Hay là tui ảo giác?"

(*) Awsl: Viết tắt của "A, tui chếc rồi".

"Lầu trên, tui có thể phụ trách nói với cô, chính là anh ấy đấy."

"Hả, sao lại là anh ấy? Quan hệ của Vân Túc Xuyên và Giang Chước tốt quá đi, tui có phải đã chạm đến chân tướng rồi không a a a a a a!"

"Tui lại cảm thấy đóng vai như vậy khá đẹp mắt đó, quả nhiên bất kể là tạo hình gì đều phải nhìn mặt!"

"Nhìn Xuyên ca hóa trang, có lẽ tui không phải con gái..."

"Cách hai người họ tương tác lẫn nhau, khiến tui bổ não ra cốt truyện phú nhị đại điên cuồng theo đuổi tiểu mỹ nhân gặp nạn."

Cảm thán xong, cư dân mạng lại thấy buồn cười.

Hiện tại cuộc thi có tổng cộng năm nhân vật, ba nhân vật đều là đóng trái vai, Vương Triều Dương và Vân Túc Xuyên cạnh tranh với nhau về trình độ cợt nhả. Vậy cho nên "Nam chính" Giang Chước là nhân vật căn chính miêu hồng* nhất, ngoài mặt bị hai nữ nhân giành tới giành lui, thực tế thì là bị hai người đàn ông kéo qua kéo lại, trông cũng khá đáng thương.

(*) Căn chính miêu hồng 根正苗红: Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.

Ngay trong lúc Vân Túc Xuyên và Giang Chước đối diễn, ở đầu bên kia, Thiệu Yến Yến và Vương Triều Dương cũng có đề bài "Trường Sinh điện" cho mình, Thường Minh chuyên phụ trách "Gậy đánh uyên ương" đang tàn nhẫn chia rẽ bọn họ.

Một cây gậy đánh hai đầu, phía Giang Chước và Vân Túc Xuyên cũng cần phải bị cây gậy thất đức này chia rẽ một chút mới được, vì thế bên này ngồi trong rừng đào đợi đối phương tới, bên kia lảm nhảm tùy tiện vài câu.

Đương nhiên, trọng tâm bây giờ không nằm ở phía bọn họ, đoạn thi đấu này phát trực tiếp sẽ không quay đến bên họ.

Vân Túc Xuyên vân vê áo của Giang Chước, lại sờ sờ ống tay áo của cậu, nói: "Lang quân, bây giờ hai chúng ta xem như phu thê rồi đúng không?"

Giang Chước lặng lẽ nhìn động tác của anh, một lúc lâu sau mới nói: "... Ừm."

Vân Túc Xuyên biết nhất định trong lòng cậu đang cố gắng kiềm chế sự ghét bỏ, trong lòng anh lén vui vẻ, cố ý nói: "Vậy chàng thấy nô gia xinh đẹp không?"

Giang Chước tiếp tục nhẫn nhịn, thô lỗ nói: "Nàng không phải đứng đầu bảng sao?"

Ý của cậu chính là, vì nàng đứng đầu bảng, cho nên nhất định cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng cứ không chịu khen, Vân Túc Xuyên truy hỏi bằng được: "Vậy chàng nói những vị khách kia vì sao lại nâng ta lên đầu bảng?"

Giang Chước nói: "Có thể là họ bị mù."

Vân Túc Xuyên nghẹn họng, tức giận nói: "Sao chàng đểu giả thế? Đã chạy trốn cùng chàng rồi, ngay cả một câu dễ nghe cũng không cho người ta?"

Giang Chước nhỏ giọng nói: "Ngậm miệng lại, cậu mắc ói quá, mình sắp nôn rồi."

Vân Túc Xuyên lườm cậu một cái, cũng nhỏ giọng nói: "Bạn học Giang Chước à, cậu chú ý một chút, mình là NPC, nóng nảy lên có thể gây phiền phức cho cậu đấy."

Giang Chước nén giận thu lại câu nói kế tiếp, thề rằng đợi đến khi kết thúc trận đấy phải đánh tên này một trận.

Trước cuộc nội chiến của đôi trẻ vừa mới bỏ trốn thành công, cây gậy đánh uyên ương Thường Minh cuối cùng cũng đáp đề xong bên kia, tìm tới bên này.

Cách thức này hắn đã thông thạo rồi, không có nửa câu vô nghĩa, đi thẳng tới, đẩy Giang Chước và Vân Túc Xuyên mỗi người sang một bên, còn mình thì chen vào giữa hai người, bắt đầu tự giới thiệu bản thân.

Thường Minh nói: "Bổn quan là Nguyễn Đại Thành, hiện tại làm việc cho nội đình, muốn đón Lí cô nương này về làm thϊếp cho Điền Ngưỡng, các ngươi nói lời từ biệt đi."

Trong "Đào hoa phiến", người cố chấp cướp đi Lí Hương Quân chính là Nguyễn Đại Thành, mục đích cũng là tặng Lí Hương Quân cho Điền Ngưỡng, Thường Minh nói đúng hai chỗ ăn điểm, được cộng hai điểm.

Giang Chước nói: "Lí Hương Quân đã là phụ nữ có chồng, không thể theo người khác nữa. Tú bà ở trong tửu lâu bên kia có tên là Lí Trinh Lệ, ngươi đi tìm bà ta đi."

Điền Ngưỡng sau cùng cưới Lí Trinh Lệ, câu này của cậu cũng nói đúng, cộng điểm.

Thường Minh liền hỏi Vân Túc Xuyên: "Lí tiểu thư, ngươi muốn theo ai? Phu quân mới ta tìm cho ngươi cũng không phải người đẹp đẽ gì, nhìn dáng vẻ của ngươi xinh đẹp như vậy, cho dù đã gả cho người khác thì hắn ta cũng không ghét bỏ đâu. Hơn nữa hắn ta có tiền hơn lão chồng thư sinh nghèo khổ hiện tại của ngươi nhiều!"

Giang Chước: "..."

Cái tên này vậy mà lại đầu tư vai diễn thế nhỉ! Đây là cuộc thi trí tuệ, sao lại giống cuộc thi lấy chứng chỉ diễn viên vậy?

Vân Túc Xuyên cách Thường Minh hướng về phía Giang Chước nói: "Chàng xem hắn cũng nói ta xinh đẹp, chàng lại không chịu nói, sau này liệu có vứt bỏ ta không? Không bằng ta gả cho người khác làm thϊếp cho xong."

Giờ còn uy hϊếp được hả, Giang Chước ngoài cười trong không cười, nói: "Nương tử không cần lo lắng, bất kể là nàng đẹp hay xấu, là nam hay nữ, là người hay chó, ta cũng sẽ không rời bỏ nàng đâu, ta không có tiền thôi."

Thường Minh: "..."

Tên khốn nạn này thật sự không biết xấu hổ mà!

Thế nhưng Vân Túc Xuyên nghe thấy lời này hai mắt liền phát sáng, vui vẻ nói: "Vậy tốt quá rồi, phu quân chàng nhất định phải nghèo cả đời nha."

Giang Chước nói: "Được, sau này chúng ta cùng nhau ăn cám nuốt rau, mặc đồ ăn xin nhé."

Thường Minh cúi đầu, im lặng xoay người đi.

Cư dân mạng đón xem nồng nhiệt:

"Má chứ, nhất định là tui điên rồi, vậy mà tui lại nếm được vị ngọt trong cuộc thi trí tuệ!"

"Điên +1, hai người này ngọt ngào quá, bên xướng bên họa, đối phương nói cái gì cũng có thể tiếp được."

"Nhìn bóng lưng cô đơn hiu quạnh của Thường Minh, tui lại có hơi buồn cười 2333333."

"Có hơi nghịch CP! Tuy Xuyên ca mặc đồ nữ, nhưng nhìn phong thái trên người anh ấy thế nào cũng giống như đang dỗ vợ, lão chồng vui vẻ chọc ghẹo, Giang thiếu gia ngạo kiều a ha ha ha ha ha ha."

"Xswl*, hai chữ "Xinh đẹp" giống như làm bỏng miệng, chứng nhận thẳng nam sắt thép Giang Chước."

(*) Xswl (笑死 我 了): Viết tắt của: Cười chếc tui rồi.

Có người còn chụp lại cảnh ba người đứng chung trên màn hình chế thành meme, tấm thứ nhất là Vân Túc Xuyên và Giang Chước chia ra mỗi người đứng một bên Thường Minh, đưa mắt nhìn đối phương.

Thường Minh chiếm cứ C vị lại triệt để bị lãng quên, nhưng vào giờ phút này lại không tự ý thức được bản thân dư thừa biết mấy, đang vui vẻ tự giới thiệu bản thân.

Xung quanh hắn bị photoshop ra một vòng ánh sáng màu hồng nhạt, bên trên viết chữ "Vầng sáng bảo vệ kẻ ngốc".

Tấm thứ hai là cảnh sau khi Thường Minh nói xong lời thoại thọc gậy bánh xe, Giang Chước và Vân Túc Xuyên đang thảo luận Lí Hương Quân có cần đi làm thϊếp không.

Giang Chước cằm khẽ nhếch lên, biểu tình có hơi ngạo mạn, nhưng nhìn Vân Túc Xuyên trong mắt mang ý cười, Vân Túc Xuyên cũng đang nhìn Giang Chước, vẻ mặt dịu dàng ngậm cười, rõ ràng là tâm tình rất vui vẻ.

Thường Minh vẫn đứng ở giữa, sự vui vẻ vừa nãy đã mất rồi, trên mặt hắn viết chữ "Lạnh lùng.jpg".

So sánh hai bức ảnh có thể đặt tên là "Bàn về việc một cái bóng đèn làm thế nào để tự biết lấy mình", sau khi blogger photoshop ảnh đăng lên, bên dưới một loạt đều cười hi hi ha ha.

Vân Túc Xuyên và Giang Chước có một cái siêu thoại riêng biệt # Thải Đình Song Bích #, hai bức ảnh này rất nhanh đã bị truyền vào trong đó, mọi người đều sôi nổi hét "Cục đường này ngọt quá", còn dẫn một số người vốn không xem trận thi đấu lên tìm kiếm video, quả thực vô cùng mãn nguyện.

Sau khi Thường Minh đi khỏi, Vân Túc Xuyên và Giang Chước cũng đi ra khỏi rừng đào.

Giang Chước đang muốn hỏi Vân Túc Xuyên tiếp theo cần phải làm gì, thì nhìn thấy Thiệu Yến Yến mặc đồ nam từ bên kia đi tới.

Vân Túc Xuyên nhìn Thiệu Yến Yến một cái, nói với Giang Chước:

"Phu quân, có người đến tìm chàng kìa, thϊếp vào trong phòng đợi phu quân trở về."

Anh sáp đến gần, vỗ vỗ vào vai Giang Chước: "Đừng đi quá lâu nha."

Giang Chước "Ừm" một tiếng.

Vân Túc Xuyên hơi mỉm cười, lui về sau hành lễ, xoay người tiêu sái đi khỏi, khiến bộ nữ trang mặc trên người giống hệt như bộ trường sam dài của nam.

Anh rời đi đại biểu cho đoạn đề bài tiếp theo bắt đầu, Thiệu Yến Yến đến trước mặt Giang Chước, nói với cậu: "Hầu công tử, không ổn rồi, bằng hữu tốt Dương Hữu Long của ngươi bị bệnh nặng, muốn giao phó người nhà cho ngươi chăm sóc, mau đi theo ta!"

Ở bên kia, Vương Triều Dương cũng vội vàng chạy tới, hét lớn về phía Giang Chước: "Hầu công tử, Sử Khả Pháp tướng quân muốn ngươi đi phụ tá Cao Kiệt, phải nhanh chóng khởi hành, không được chậm trễ!"

Hai người tiết lộ hai tuyến tình tiết, chỉ có một tuyến chính xác.

Lúc Vân Túc Xuyên và Giang Chước hợp tác với nhau, Vương Triều Dương và Thiệu Yến Yến vừa nãy cũng làm bài kiểm tra kiến thức liên quan đến Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi trong "Trường Sinh điện".

Điểm khác nhau giữa hai bên là, bối cảnh bên bọn họ tiếp xúc với NPC ít hơn bên Giang Chước, cho nên tương đối mà nói thời gian hoàn thành khá nhanh, liền nhận đề bài mới tới đây ngăn cản Giang Chước.

Giang Chước căn cứ theo tin tức trong lời nói của hai người để phán đoán thật giả.

Dương Hữu Long đích thực là bạn tốt của Hầu Phương Vực, có điều hắn ta trước giờ chưa từng bị bệnh nặng, ngược lại sau này lúc Hầu Phương Vực làm thuộc hạ của Sử Khả Pháp, đích thực bị phái đi phụ tá Cao Kiệt.

Giang Chước nói với Thiệu Yến Yến: "Ngươi nói với Dương Hữu Long, nhất định hắn ta không chết được đâu, đừng nghĩ quá nhiều." Sau đó quay sang nói với Vương Triều Dương: "Chúng ta đi thôi."

Lựa chọn xong xuôi, Giang Chước và Vương Triều Dương đồng thời được điểm, Thiệu Yến Yến thấy hai người sắp đi, có hơi nóng ruột, theo ý thức kéo Giang Chước lại.

Đương nhiên, đây chỉ là một cuộc thi trí tuệ mà thôi, cho dù cô thật sự có thể giữ Giang Chước lại cũng không được điểm. Lúc Giang Chước quay đầu lại, Thiệu Yến Yến cũng phản ứng lại được bản thân làm ra chuyện ngu ngốc, vì thế thu tay lại.

Nhưng ngay trong một khắc này, Giang Chước nhanh mắt phát hiện, trên tay Thiệu Yến Yến có một mảng bị trầy da, nhìn hình dạng và vị trí, hẳn là không cẩn thận bị ngã, sau đó dùng tay chống xuống đất tạo thành, chỉ là màu sắc trên mặt vết thương hơi thẫm, cho nên thoạt nhìn hết sức nổi bật.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, cậu vô cùng mẫn cảm đối với những thứ như vết thương vết máu, sau khi nhìn thêm một cái nữa, ngay sau đó đã bị Vương Triều Dương kéo đi.

Tình tiết tiếp theo là Hầu Phương Vực phụ tá Cao Kiệt, đề xuất ra rất nhiều kiến nghị chính sự quân sự cho Cao Kiệt, Vương Triều Dương và Giang Chước cùng đi tới chỗ NPC Cao Kiệt dạo một vòng, mỗi người đều đáp vài câu hỏi, giành được điểm số, sau đó liền bị cơn giận dữ bất thình lình của Cao Kiệt đuổi ra ngoài.

Giang Chước và Vương Triều Dương im lặng nhìn nhau một cái, đều cảm thấy mặt đối phương là tướng xui xẻo. Lúc này, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một đoạn âm nhạc, lần này hát chính là "Già đi không được như hoa, loạn ly chỉ có rượu làm ta quên sầu*".

(*) Bản dịch thơ thuộc Nguyễn Minh (Thivien .net)

Câu thơ xuất ra từ "Dữ đông ngô sinh tương ngộ", biểu đạt tâm tình sau khi cửu biệt trùng phùng, ý này hẳn là bảo Giang Chước và Vương Triều Dương tách ra mỗi người tự đi tìm người hợp tác ban đầu của mình.

Hai người lập tức tách ra, Vương Triều Dương hẳn nên đi đến bối cảnh cung điện bên kia, đóng vai sau khi chết trên gò Mã Ngôi, quỷ hồn của Dương Quý Phi lại bay về cung, mà Giang Chước nhớ Vân Túc Xuyên nói anh ở trong phòng đợi mình, liền đi về phía sườn tây xa nhất trên sân khấu.

Cậu vừa bước vào trong khung cảnh, đèn xung quanh nhoáng lên một cái, toàn bộ đều tắt ngúm.

***

Editor: Hầu công tử, phu nhân của ngài dỗi rồi!!!