App Livestream Thành Tinh

Chương 19: Tổng Tài Bá Đạo Không Bán Manh*

(*) Bán manh: Làm ra vẻ dễ thương, cute phô mai que.

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Lúc này vẫn chưa tới thời gian chính thức bắt đầu họp, nhưng cả căn phòng đều đã ngồi đầy ắp người. Tống Nhã Huyên và Giang Duy thân là một cổ đông cũng có mặt ở bên trong.

Sau khi Giang Chước bước vào, phần lớn mọi người đều đứng dậy, khách khí chào hỏi bắt tay với cậu, mấy vị giám đốc cũng có mặt, nhưng có hai cổ đông lớn của công ty không tới, không biết là không có thời gian, hay là không bằng lòng tham gia.

Giang Chước bình tĩnh thu hết tất cả vào trong mắt, Tống Nhã Huyên nhìn cậu, ngồi im ở chỗ ngồi.

Bất kể là nói thế nào, theo vai vế thì bà vẫn là mẹ kế của Giang Chước, không đứng dậy nghênh đón tiểu bối cũng không có gì đáng trách, nhưng quan trọng ở chỗ, vị trí bà đang ngồi chính là chỗ ngồi lúc còn sống của ông Giang.

Bàn hội nghị dài hình ê-líp, Tống Nhã Huyên ngồi ở trên đầu chính giữa bàn, Giang Duy ngồi ở bên tay phải của bà ta, ngồi ở bên còn lại là một vị ủy viên tên là Chu Vĩnh Tuấn, cũng là người trên danh nghĩa khởi xướng ra cuộc họp hội đồng quản trị lần này, nhìn như vậy, vị trí chỗ ngồi của Giang Chước có hơi khó xử.

Vừa lên đã ra đòn phủ đầu, lai giả bất thiện.

Giang Chước cũng không khách khí, phân phó: "Giang Duy, cậu đứng dậy, tôi ngồi ở chỗ đấy. Trợ lí Cao, phiền anh đi tìm người kê thêm ba cái ghế đặt ở phía sau, cho luật sư và vệ sĩ của tôi ngồi."

Giang Duy bất thình lình bị điểm danh, còn tưởng mình nghe nhầm: "Hả?"

Giang Chước nhìn hắn ta một cái, nể mặt lặp lại lần nữa: "Bảo cậu đứng dậy, nhường chỗ cho tôi."

[Ding Dong! Tiêu chuẩn "Ánh mắt sắc bén" của tổng tài bá đạo xuất hiện, khởi động hiệu ứng đặc biệt!]

Âm báo vang lên, Giang Chước mở to mắt nhìn trên đỉnh đầu Giang Duy bỗng có một tia chớp nhỏ đánh xuống, "Xoảng" một cái bổ thẳng vào đầu hắn.

Giang Chước: "..."

【 Ding Dong! Hệ thống nhắc nhở: Streamer trong hình tượng "Tổng tài bá đạo" không được đột nhiên trừng lớn mắt lên, bán manh không có lợi cho việc đắp nặn hình tượng tà mị cuồng quyến. 】

Giang Chước cứng nhắc nói: "... Tôi không bán manh."

Hiệu ứng đặc biệt và giọng nói chỉ dành riêng cho khán giả trong phòng livestream, người xung quanh đương nhiên không biết được. Nhìn thấy hai anh em phân cao thấp, bọn họ người thì uống nước, người thì cúi đầu, trên mặt Tống Nhã Huyên hiện lên một tia rét lạnh, nhưng cũng không tiện mở miệng nói chuyện.

Giang Duy hơi tức giận, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu tê rần, ngay sau đó là một loại cảm giác tê dại và chấn động truyền khắp toàn thân, khiến hắn không nhịn được nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, suýt chút nữa kêu ra tiếng.

Giang Chước ngồi thế vào chỗ của Giang Duy.

Giang Duy không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ nhìn xung quanh một vòng, cũng chỉ đành bảo người kê thêm ghế, oán hận ngồi xuống bên cạnh.

Cuộc họp vẫn chưa bắt đầu đã ngửi thấy mùi thuốc súng rồi. Cảnh này gặp nhiều có khéo bị bệnh tim, người xung quanh cũng không muốn dính líu đến, đợi Giang Chước ổn định chỗ ngồi rồi, Chu Vĩnh Tuấn, người phụ trách chủ trì hội nghị lập tức bảo thư kí dùng hình thức PPT chiếu nội dung hội nghị ra ngoài.

Thật ra đây chẳng qua chỉ là tới có lệ thôi, người đến đương nhiên đều biết xảy ra chuyện gì. Lần này bọn họ chủ yếu thảo luận về điều chỉnh phạm vi một số nghiệp vụ của công ty, muốn đặt nguồn vốn chủ yếu và hướng phát triển trọng tâm vào đất đai nhà cửa và trang sức, cố gắng hết sức làm vơi đi hơi hướng huyền học.

Sau khi thư kí giới thiệu xong, Chu Vĩnh Tuấn nói thêm: "Ý tưởng này vốn là do bà Tống đề xuất, nhưng tôi cảm thấy bà ấy nói rất có lí. Tôi không phủ nhận Giang gia từ ban đầu xây dựng gia nghiệp từ phong thủy huyền học, nhưng theo từng bước phát triển của công ty, bây giờ cho dù dần tách khía cạnh này ra khỏi bộ phận, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn."

Hắn hơi mỉm cười, điềm đạm nói: "Đây là ý kiến cá nhân của tôi, nếu các vị có ý kiến gì, xin mời nói ra, chúng ta cùng thảo luận."

Những người xung quanh bàn tán vài câu, có người đồng ý, cũng có người phản đối. Chu Vĩnh Tuấn thấy Giang Chước giống như có điều suy tư im lặng ngồi ở đó, liền lên tiếng hỏi: "Đại thiếu gia có ý kiến gì với chuyện này không?"

Giang Chước lười nói nhiều, ngắn gọn mở miệng: "Không đồng ý."

【Ding dong! Tiêu chuẩn "Lời nói bá đạo" xuất hiện, khởi động hiệu ứng đặc biệt! 】

Một cây kim không biết chui ra từ đâu, đâm vào cổ tay Chu Vĩnh Tuấn, tay hắn khẽ run lên, nửa chén trà lập tức đổ vào quần.

Giang Chước ho nhẹ một tiếng, đổi tư thế, khuỷu tay chống lên bàn, hai bàn tay đan trước mặt, che lại vẻ mặt của bản thân.

Thật ra cậu sẽ có thái độ như vậy, mọi người có mặt ở đây đều không mấy bất ngờ. Ai chẳng biết tình cảm của Giang Chước với ông nội rất tốt, Giang lão gia lại vô cùng coi trọng mạch truyền thừa phong thủy nhà mình, có thái độ này cũng phải thôi.

Hoa Thịnh áp dụng mô hình tuyển dụng các nhà quản lí trong ngành để quản lí công ty, kết quả bây giờ chủ tịch vừa mới qua đời, tổng giám đốc vượt cấp cho mở cuộc họp hội đồng, mục đích không ngoài việc muốn mượn chuyện Cảnh Việt Sơn Trang để tước quyền lực của Giang Chước.

Nếu hôm nay ý kiến này được thông qua, như vậy cả công ty sẽ mất đi tôn chỉ và ước nguyện ban đầu khi thành lập công ty năm đó, đối với Giang Chước mà nói, chuyện này đương nhiên cậu không thể tiếp nhận.

Thế nhưng cùng là người Giang gia, Tống Nhã Huyên và Giang Chước lại không nghĩ như vậy, Tống Nhã Huyên nói: "Tiểu Chước, dì hiểu tâm tình của con, nhưng bây giờ điểm mấu chốt ở chỗ, phương diện huyền học này phát triển coi trọng nhất là danh dự, độ tín nhiệm một khi bị tổn hại thì rất khó có thể khôi phục lại được. Hơn nữa trước kia có rất nhiều người tới đều vì ông nội con, hiện giờ ông ấy mất rồi, cũng sẽ làm mất đi một bộ phận khách hàng, được một mất mười."

Giang Chước cúi người, nói: "Tình hình vẫn chưa đến mức độ ấy, nhưng dự định là sẽ rất nghiêm trọng, giám đốc Tống, bà nói như vậy là không phải rồi. Có phải tôi có thể lí giải từ một góc độ khác là... Phương diện huyền học là chủ lực của công ty, nhưng bà lại không am hiểu về nó, rất khó nhúng tay vào, vậy nên chỉ có thể đổi hướng phát triển của công ty, bà mới có cơ hội thay thế vị trí của tôi."

Giang Duy nhíu mày nói: "Anh đây là vu khống, không thể cấu thành lí do phản đối rõ ràng."

Giang Chước mỉm cười, mặt mũi cậu vốn đã lạnh nhạt, bây giờ lại thêm nụ cười hời hợt, liền mang tới một loại khí chất ngạo mạn: "Cậu muốn có lí do phản đối rõ ràng à, tôi đây có rất nhiều."

Ngón tay Giang Chước gõ nhịp trên chồng tư liệu nằm trên bàn: "Ban đầu Cảnh Việt Sơn Trang mua đất, chọn địa điểm, đều đã làm báo cáo tỉ mỉ với các thành viên hội đồng quản trị, lúc đó không có bất kì vấn đề gì. Bây giờ trên tin tức cũng đã được làm sáng tỏ rồi, cái gọi là phong thủy không tốt, đều do bị người hãm hại. Đợi cảnh sát bắt được người giội nước sôi vào bồn hoa, sóng gió qua đi, danh dự tự nhiên sẽ khôi phục."

Những thành viên khác trong hội đồng quản trị nghe đến đây đều không khỏi trầm mặc, trong lòng cảm thấy vị đại thiếu gia này thật sự quá mù quáng rồi.

Lẽ nào cậu ta cho rằng chỉ cần tra ra người giội nước sôi thì chuyện này có thể giải quyết được sao? Quá ngây thơ!

Những người khác đều nghĩ thầm trong lòng, Giang Duy vừa nghe thấy liền nói thẳng ra: "Bây giờ quan trọng nhất là khách hàng có trải nghiệm không tốt trong căn phòng của chung cư, nhất là người đầu tiên vào ở lại là Bách Hướng Vĩ, hắn thân là người nổi tiếng, phát ngôn của hắn có ảnh hưởng xã hội vô cùng bất lợi, nếu không phải tôi ra mặt xin lỗi bồi thường kịp thời, bây giờ chuyện này còn chưa kết thúc đâu. Danh dự nào lại dễ khôi phục được như thế!"

Chu Vĩnh Tuấn ngồi ở một bên, nghe hai bên tranh chấp không ngừng, cũng có hơi đau đầu.

Công bằng mà nói, hắn cảm thấy lời của Tống Nhã Huyên và Giang Duy rất có lí, nhưng hắn cũng có thể hiểu được cho sự kiên trì của Giang Chước, thậm chí còn khâm phục Giang Chước hơn một chút. Dù sao thì thân làm người nhà, Giang lão vừa mới qua đời, Tống Nhã Huyên và Giang Duy đã vội vàng cải cách, nhằm muốn nuốt trọn bát canh này, thật sự có hơi khó coi.

Nhưng cứ nhất quyết kiên trì có thể mài ra cơm ăn không? Thân làm cổ đông, thứ bọn họ để ý chỉ có hai chữ, kiếm tiền. Đương nhiên, dưới tiền đề có thể đảm bảo lợi ích, hắn cũng không muốn đắc tội với Giang Chước.

Nghĩ tới đây, Chu Vĩnh Tuấn nói: "Mấy vị nghe tôi nói một câu. Trọng điểm của trận sóng gió hiện tại đều đang nằm trên người Bách Hướng Vĩ tiên sinh. Chuyện đất tuyệt hậu, những thành viên khác trong hội đồng quản trị cũng không hoàn toàn có hiểu biết trực quan, tôi nghĩ nếu như Bách tiên sinh bằng lòng, chúng ta có thể mời anh ta đến nói rõ ràng lại toàn bộ câu chuyện này một lần, lấy làm tham khảo, mọi người thấy thế nào?"

Mặc dù Bách Hướng Vĩ là một đại minh tinh, ở trong mắt fans hâm mộ thấy anh ta lộ mặt đều là niềm vinh hạnh tối cao, nhưng đối với các cổ đông ngồi trong phòng hội nghị mà nói, chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói cả, ngược lại còn rất bất mãn với việc Bách Hướng Vĩ đem chuyện đất tuyệt hậu gây ồn ào làm ảnh hưởng đến lợi ích của công ty đến mức này.

Cuộc thảo luận rơi vào bế tắc, Chu Vĩnh Tuấn vừa nói như vậy, mọi người cũng không có ý kiến, lập tức để thư kí gọi điện cho người đại diện của Bách Hướng Vĩ.

Tống Nhã Huyên nhìn một màn trước mắt này, mặt tỉnh bơ mím môi che đi ý cười nhàn nhạt. Chuyện này bà đã tính đến trước rồi, cũng đã đánh tiếng trước với Bách Hướng Vĩ, bất luận những người này hỏi thế nào, kết cục của chuyện này đều sẽ không có bất kì thay đổi gì.

Kết quả thư kí gọi điện thoại nói vài câu xong, bên kia rất nhanh đã gác máy, Chu Vĩnh Tuấn vội hỏi: "Không liên hệ được sao?"

Thư kí nói: "Liên hệ được rồi, là Bách tiên sinh tự mình nhận điện thoại. Anh ấy nói bây giờ đúng lúc đang bàn công việc ở gần công ty, nếu công ty muốn hiểu rõ tình hình, anh ấy có thể đến thẳng công ty một chuyến."

Sắc mặt Chu Vĩnh Tuấn có hơi kì lạ, Bách Hướng Vĩ này cũng quá nhiệt tình quá dễ nói chuyện rồi, vừa nghe thấy bọn họ muốn hiểu rõ tình hình, thì đã không cần nói nhiều gì cả, tự mình chủ động đến cửa, quả thực y như cơn gió lốc.

Cho nên nếu đã khách khí như vậy, sao lúc đầu còn nhất quyết đăng cái weibo kia, làm cả câu chuyện biến hóa lớn như vậy chứ?

Những người khác cũng có suy nghĩ giống hắn, ngay cả Tống Nhã Huyên cũng có vẻ mặt kinh ngạc, bà ta không muốn để Bách Hướng Vĩ trực tiếp tới đây, như vậy khó tránh khỏi lộ ra vẻ quá mức tận tâm.

Là tại bà không nói rõ ràng, hay là tại đối phương hiểu sai ý?

Lúc Bách Hướng Vĩ đến dưới tòa nhà Hoa Thịnh, đã có nhân viên ở bên ngoài nghênh đón hắn, vừa xuống xe đã được mời vào phòng hội nghị.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ mấy người vừa nãy tranh chấp vẫn chưa có được hướng giải quyết ổn thỏa, thì một số vấn đề nhỏ của những người khác đã được thảo luận xong xuôi, không chậm trễ một chút nào.

Tống Nhã Huyên gửi cho Bách Hướng Vĩ mấy tin nhắn, nhưng luôn không thấy trả lời, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Bách Hướng Vĩ là do một tay bà nâng hot, bình thường phương diện tình cảm của hai người cũng coi như hài hòa, sao có thể xuất hiện tình huống ngoài ý muốn được chứ.

Đợi Bách Hướng Vĩ chào hỏi mọi người ngồi xuống xong, Tống Nhã Huyên liền nói: "Bách tiên sinh, vô cùng cảm ơn sự hợp tác của anh. Chắc hẳn trước khi anh tới đây cũng đã biết chúng tôi muốn hiểu rõ vấn đề gì rồi, liên quan đến chuyện đất tuyệt hậu, có thể mời anh thuật lại chi tiết cặn kẽ cho các vị ở đây không?"

Bà vừa nói, vừa thừa dịp người khác không chú ý, đưa mắt ra hiệu về phía đối phương, nhưng Bách Hướng Vĩ giống như không nhận được tín hiệu, chỉ nói: "Chuyện này nên làm mà."

Hắn nói xong, bỗng đứng dậy, cúi người thật sâu về phía Giang Chước, nói: "Giang đại thiếu gia, vô cùng xin lỗi, là tôi ăn nói vô trách nhiệm gây phiền phức cho cậu, tôi cố ý tới đây để xin lỗi với cậu."

Hắn đêm qua thức trắng, đã suy nghĩ rõ ràng rồi, bây giờ cả hai bên Giang Chước và Tống Nhã Huyên đều đang nắm nhược điểm của hắn, thực sự là tiến thoái lưỡng nan, nếu đã như thế, so với ngồi đợi bị người ta vạch trần, chi bằng tự mình kể ra dễ nghe một chút.

Ai cũng không ngờ Bách Hướng Vĩ sẽ có thái độ như vậy, xung quanh thậm chí còn có hai người vì quá mức kinh ngạc mà "A" lên một tiếng, Tống Nhã Huyên và Giang Duy lập tức đờ người.

Bốp bốp bốp --- Một chuỗi tiếng bạt tai đặc hiệu đánh vào mặt của đôi mẹ con này.

Đem ra so sánh, Giang Chước bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt đảo qua mặt Bách Hướng Vĩ một cái, cậu mỉm cười, nói: "Đây là đang nói gì vậy?"

Bách Hướng Vĩ thành khẩn nói: "Phong thủy của Cảnh Việt Sơn Trang quả thực rất tốt, môi trường sống cũng rất thoải mái, thật ra căn bản không có xảy ra chuyện ma quỷ náo loạn gì cả... Đều vì weibo của tôi, mới ầm ĩ gây ra hiểu nhầm lớn như vậy, thật sự rất xin lỗi."

"Đợi đã, Bách tiên sinh, phiền anh chờ một chút."

Có một vị cổ đông kinh ngạc đánh gãy lời của Bách Hướng Vĩ, nói: "Tôi nghe có chút không hiểu. Xin hỏi anh có ý gì, nếu đã không có ma quỷ lộng hành, vậy vì sao anh lại đăng cái weibo kia?"

Tất cả đều vì hắn dẫn dắt dư luận, đăng weibo nói Cảnh Việt Sơn Trang có ma quỷ lộng hành, ảnh hưởng của cả câu chuyện mới khuếch tán, bộ phận quan hệ xã hội của công ty vì phải xử lí chuyện đất đai nhà cửa, dẫn tới liên lụy ảnh hưởng đến những sản nghiệp khác của công ty, bận đến người ngã ngựa đổ, kết quả kẻ đầu sỏ lại đột nhiên chui ra xin lỗi... Đây là chuyện quái gì vậy?