App Livestream Thành Tinh

Chương 12: Giở Mánh Khóe

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

"A, không sao, tôi vừa nãy không nhìn thấy cậu." Thiệu Yến Yến xem chừng thật sự bị dọa rồi, nói xong sau xua xua tay lung tung về phía Giang Chước, bước đi vội vã rời khỏi.

Giang Chước nhún nhún vai, nghe thấy Thiệu Yến Yến bên kia đóng cửa lại, liền quay về phòng của mình.

Cậu mở APP trên điện thoại ra, phòng livestream vẫn liên tục ghi danh, vừa nãy video có liên quan tới Thiệu Kỳ giội nước sôi cùng cuộc đối thoại của Giang Chước và Thiệu Yến Yến đều bị khán giả ở đầu bên kia nhìn thấy rồi. Mặc dù đã là một giờ sáng, nhưng số người online cũng đạt hơn hai trăm người.

Bây giờ livestream kết thúc rồi, trên giao diện đã đen kịt một mảng, nhưng khán giả vẫn nhiệt tình không thôi, thảo luận sôi nổi hung thủ có khả năng, nếu không thì chính là fans mới dành lời khen ngợi cho tiểu ca ca streamer.

Phần lớn lời nói cậu đều lướt qua, mãi đến một cư dân mạng có nick tên là "Vợ của streamer tân nhiệm" gửi ra một dòng bình luận, lúc này mới thu hút sức chú ý của Giang Chước:

【Ban đêm ban hôm như này xem video, với lại suy đoán hung thủ gϊếŧ người tôi đều không sợ, kết quả đến cuối lại bị cô gái đột nhiên lòi ra kia dọa cho nhảy dựng. Người này thoạt nhìn rất kì lạ. Vừa nãy ở một đầu hành lang đi về phía dưới cái đèn đó, ánh đèn từ từ chiếu xuống khuôn mặt của cô ta... Má ơi, dọa chết người rồi!】

Ngón tay thon dài của Giang Chước ấn điện thoại vào chăn, đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Không đúng.

Bên ngoài hành lang hôm nay cậu đã đi qua đi lại mấy lần rồi, bây giờ hơi nhớ lại một chút, có thể nghĩ ra cấu trúc cơ bản. Ngoài cùng bên phải là WC nam, đi về phía trước một chút là WC nữ, cái đèn đầu tiên được lắp trên trần nhà của hành lang ở ngay tại vị trí giữa WC nam và nữ.

Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ nếu như vừa rồi Thiệu Yến Yến là đi ra từ WC nữ, như vậy hẳn nên là vừa mới ra cửa đã bị lộ ra dưới ánh đèn chứ, không thể nào giống như trong bình luận "Từ một đầu hành lang đi về phía dưới cái đèn đó, ánh đèn từ từ chiếu xuống khuôn mặt của cô ta".

Câu này chỉ rõ ra cảm giác hơi ớn lạnh vừa nãy trong lòng Giang Chước, Thiệu Yến Yến đã đến WC nam. Cô ta đến làm gì?

Giang Chước đứng dậy đi đến WC nam, trực tiếp mở tất cả các gian ngăn cách kiểm tra một lần, bên trong quét dọn rất sạch sẽ, không có người sống, cũng không có người chết.

Cậu ở bên trong xoay tròn một vòng, đột nhiên nói với không khí: "Trong này có gì biết nói chuyện không?"

Đúng thật là có một cái, cái gương bên ngoài toilet chậm rì rì mở miệng nói: "Chàng trai, cậu làm gì đấy?"

Giang Chước nói: "Ài, tốt quá rồi. Làm phiền gương đại ca cho hỏi một chuyện, vừa nãy anh có nhìn thấy một học sinh nữ vào đây không? Thấp hơn tôi một cái đầu, tóc soăn, mặc sơ mi caro quần jean."

"Cậu nói chuyện này à!" Gương lập tức kích động: "Có có có!"

Giang Chước: "Cô ta đến làm gì?"

Cái gương ở chỗ gian rửa tay bên ngoài, không biết cụ thể Thiệu Yến Yến vào trong WC nam làm cái gì, chỉ nói cô ta dừng lại thời gian không quá lâu liền đi ra, sau khi đi ra còn không nhanh không chậm soi gương một hồi.

Nó thẹn thùng nói: "Tôi lớn thế này rồi, ngoài cô quét dọn vệ sinh thì cũng chưa từng gặp con gái. Hóa ra đó chính là một cô gái nhỏ, cô gái nhỏ xinh gái thật, vui tai vui mắt!"

Gương sống cũng thật không dễ dàng, Giang Chước nói cảm ơn với nó xong, hứa lần sau lúc vào WC sẽ mang theo điện thoại, tìm một ít ảnh chụp của nữ minh tinh cho nó xem, cũng xin gương đại ca tiếp tục để ý tới hướng đi của Thiệu Yến Yến giúp cậu, hai bên đạt được thỏa thuận hữu nghị, cậu một lần nữa quay về phòng mình.

Bởi một phen thao tác của Vân Túc Xuyên, cả đêm nay không biết có bao nhiêu blogger viết bản thảo suốt đêm, chỉ đợi đến sáng ngày hôm sau phát bố bài báo như 《Thân vây trong "Nhà tuyệt hậu", trúc mã tình như cũ, chuyện này đối với huynh đệ tốt từ nhỏ đến lớn cũng là chân ái rồi... 》, 《"Thái tử cảng thành" gia nhập chiến cuộc, Giang gia lại nổi lên sóng gió》, 《Khó bề phân biệt, phong thủy chân thực của Cảnh Việt sơn trang rốt cuộc là như thế nào? 》, cố gắng giành đầu đề trước.

Thậm chí, một số nhà báo cơ trí còn hai tay chuẩn bị. Nếu như Vân Túc Xuyên ngủ một đêm ở Cảnh Việt sơn trang, chuyện gì cũng không có, vậy những bản thảo này đương nhiên có thể đăng, nhưng nếu ngày mai thật sự có mạng người, vậy thì phải viết lại lần nữa rồi.

Mặc dù loại khả năng này cực kì nhỏ, nhưng phòng trước vô hại, mới có thể thắng được đối thủ cạnh tranh.

Vì thế phiên bản thứ hai 《Ngàn lần đừng coi thường, bí mật của phong thủy》, 《Dùng thân chứng minh, nhưng lại chết thảm trong nhà, phần tình huynh đệ này bạn có cảm động không? 》, 《Quả cân đất tuyệt hậu, thâm nhập tìm tòi nghiên cứu câu đố cái chết thảm của Vân Túc Xuyên》cũng được ào ào nghĩ xong trước, dùng để chuẩn bị vào lúc có tình huống ngoài ý muốn có thể kịp thời chỉnh sửa phát bố.

Các phóng viên nhao nhao chạy tới bên ngoài Cảnh Việt sơn trang, đợi Vân Túc Xuyên thức dậy, nhằm để kịp thời nắm lấy tư liệu trực tiếp.

Kết quả vất vả khổ cực cả một đêm, khiến bọn họ không ngờ đến chính là, chuẩn bị bằng hai tay, nhưng không ai trong số họ săn trúng.

Tin giật gân mới nhất không phải truyền ra từ chỗ Vân Túc Xuyên, mà là do một blogger chuyên tung tin, công bố khu vực Cảnh Việt sơn trang lại xảy ra chuyện xấu, gần khu vực đó chính là hiện trường tử vong đầu tiên của một sinh viên.

Không lâu sau, tin tức này được cảnh sát chứng thực.

Giang Chước tắt âm điện thoại, mặc kệ để các hướng tin tức ồn ào xôn xao lên, đi tham gia trận thi đấu thứ hai như thường lệ.

So với kiến thức mang tính khảo nghiệm của trận thi đấu đầu tiên, hình thức của trận thi đấu tiếp theo tăng thêm không ít trò bịp bợm.

Sau khi đến đại sảnh tập hợp của các tuyển thủ, Giang Chước liếc mắt một cái đã nhìn thấy một biểu ngữ dạng bức tranh cuốn tròn trước cửa sổ, trên mặt vải lụa vàng dùng thể chữ lệ(*) viết hai hàng chữ:

"Hữu lễ nghi chi đại, cố xưng hạ; hữu phục chương chi mĩ, vị chi hoa." (Có lễ nghi to lớn, nên gọi Hạ. Có quần áo đẹp, cũng gọi Hoa) (1)

Thấy các tuyển thủ thảo luận sôi nổi, người dẫn chương trình cười nói: "Đại khái đã có người đoán ra rồi, chủ đề của trận thi đấu hôm nay chính là lễ nghi và trang phục."

(*) Chữ lệ: Hay còn gọi là chữ phồn thể.

Các tuyển thủ mỗi người đều nhận được một phong thư dán kín miệng, bên trong chứa đề bài rút ngẫu nhiên.

Trong mỗi một đề bài đều có hai câu làm manh mối, yêu cầu các tuyển thủ phán đoán căn cứ theo các điển tích thơ văn, đoán ra thân phận của nhân vật chỉ đến, thì chọn ra chuẩn xác quần áo thích hợp trong phòng đạo cụ mặc vào, tiến hành đóng vai nhân vật.

Phân ra ba người một nhóm, cho nên cứ ba người, thì màu sắc trên phong thư sẽ giống nhau, lúc thay quần áo mới có thể mở ra.

Người dẫn chương trình ở đây giới thiệu quy tắc trận đấu, trong tay Giang Duy cầm phong thư của mình, giả vờ cúi đầu ung dung, che giấu khóe môi vô ý lộ ra nụ cười châm biếm.

Nửa đêm hôm qua, lúc một người chú công tác ở cục thành phố của hắn gọi điện thoại tới nói chuyện hiện trường tử vong của Thiệu Kỳ, Giang Duy còn tưởng mình đang nằm mơ, sau khi trải qua nhiều lần chứng thực xác nhận, hắn mới bày mưu gợi ý cho một blogger có tiếng, đem tin tức này truyền ra ngoài.

Mặc dù dưới loại tình huống này, khen chỗ chết của Thiệu Kỳ thích hợp có hơi thất đức, nhưng theo đạo lí thì thật sự có chuyện như vậy.

Cái gọi là ba người thành hổ, chúng khẩu thước kim(*), đầu tiên là minh tinh trả phòng, sau lại có thực vật khô chết, bây giờ ngay cả mạng người cũng ồn ào lên, cho dù Cảnh Việt sơn trang không có chút vấn đề gì, nhưng dưới sự dẫn dắt của dư luận, Giang Chước cũng xem như nói không rõ nữa rồi.

(*) Chúng khẩu thước kim众口铄金: Đông miệng người làm tan chảy cả kim khí, nghĩa bóng chỉ sức mạnh ghê gớm của dư luận, trăm người ngàn ý, tốt xấu lẫn lộn.

Nghĩ đến đây, hắn thật sự không nén nổi sự hưng phấn trong lòng.

Giang Duy không muốn làm cho Giang Chước thế nào cả, nhưng chỉ có anh ta nhảy ra khỏi vị trí đó, mình mới có không gian phát huy. Coi như Giang Chước xui xẻo, bỗng nhiên té ngã ở chuyện này liền không dậy nổi nữa, mà cơ hội cho hắn phát triển đã xuất hiện, nhất định phải nắm chặt mới được.

Nghĩ đến đây, Giang Duy chia sẻ bài weibo kia, kèm theo bày tỏ thái độ nói: "Đối với một loạt vấn đề Cảnh Việt sơn trang dẫn dắt sinh ra, tôi bày tỏ áy náy sâu sắc, chuyện này nhất định Giang gia sẽ mau chóng điều tra, cho người nhà của Thiệu Kỳ và công chúng một câu trả lời."

Không qua bao lâu sau, Bách Hướng Vĩ lại like cho bài weibo của Giang Duy.

Vốn dĩ Thiệu Kỳ không phải chết ở bên trong Cảnh Việt sơn trang, chỉ là gần đó, hơn nữa nguyên nhân cái chết cùng với tình hình điều tra nghi phạm cảnh sát đều không công bố. Lúc mọi người nhìn thấy tin tức, cho dù trong lòng có chút ý kiến, liên hệ chuyện này với phong thủy của Cảnh Việt sơn trang vào cùng nhau, nhưng cũng chẳng qua là suy đoán mà thôi.

Ngược lại là Giang Duy lặp lại chiêu cũ tỏ thái độ như vậy, kéo suy đoán xuống thực tại, cộng thêm Bách Hướng Vĩ theo sau cắm đao, ngược lại Thiệu Kỳ giống như thật sự bị Cảnh Việt sơn trang khắc chết vậy.

Giang Duy vừa mới cất điện thoại, đã có nhân viên công tác của tổ thi đấu qua thông báo bọn họ đến bên ngoài phòng trang phục, chuẩn bị chọn lựa và thay đổi quần áo.

Tổ chương trình chuẩn bị tổng cộng sáu phòng trang phục, ba nam ba nữ, bên trong có trang phục của các triều đại cùng trang sức đi kèm cho tuyển thủ tự do chọn lựa. Dựa theo trình tự của nhóm nhỏ chia nhau đi vào, những người khác xếp hàng ở bên ngoài, mọi người thay phiên sử dụng.

Giang Duy và Giang Chước đều đang đợi thay quần áo ở khu nghỉ ngơi, nhân viên công tác và nhóm học sinh xung quanh thỉnh thoảng lại len lén đáng giá hai anh em.

Giang Duy đi đến bên cạnh Giang Chước, ngồi xuống vị trí bên cạnh, thấp giọng nói: "Anh."

Giang Chước không phản ứng lại hắn.

Giang Duy thấp giọng nói: "Tôi khuyên anh đứng ra công khai xin lỗi đi. Cảnh Việt sơn trang một là cải tạo hai là bỏ hoang, cũng coi như cho công chúng một lời giải đáp, bằng không chuyện này không có cách nào kết thúc đâu."

Giang Chước liếc hắn một cái, hỏi: "Sau đó tốt nhất tôi nên theo hội đồng quản trị tự nhận trách nhiệm từ chức, giao Giang gia lại cho người trẻ tuổi tài giỏi tuấn tú vừa có trách nhiệm vừa có năng lực như cậu kế thừa, ai cũng vui mừng, có phải không?"

Giang Duy mỉm cười, cố ý chậm âm điệu lại: "Anh cả, tôi biết trong lòng anh nhất định không bình lặng, nhưng anh cũng đừng trách tôi, cạnh tranh luôn rất tàn khốc, chúng ta cũng đều là dựa vào bản lĩnh, đúng không?"

Hắn nheo mắt lại, giống như muốn nhìn rõ biểu tình trên mặt của Giang Chước hơn một chút: "Tôi thừa nhận, anh rất có năng lực, nhưng sai là sai ở quá làm theo cảm tính. Trận ốm nặng sau khi ông nội qua đời đó, cũng không phải là tôi khiến anh bị, hậu quả của việc bỏ lỡ một chút cơ hội, anh cũng chỉ có thể tự mình gánh vác, có phải không?"

Trận này Giang Duy chiếm hết ưu thế, sau khi Giang Chước xảy ra chuyện, hắn luôn được dùng danh hiệu gì mà "Tuổi trẻ tài cao", "Tinh tú mới của giới phong thủy" tâng bốc đến lâng lâng, có hơi chút tìm không ra hướng bắc.

Giang Chước đảo mắt nhìn qua người em trai vênh váo tự đắc này, đột nhiên nói: "Giang Duy."

Giọng của cậu thấm lạnh, đánh gãy cảm xúc hưng phấn của Giang Duy, Giang Duy ngẩn người, nói: "Làm gì đấy?"

Giang Chước ung dung vươn tay, lấy điện thoại từ trong túi áo của hắn ra. Trước khi vào phòng thay đồ mở đề bài, bọn họ sẽ phải nộp điện thoại lên, bây giờ ngược lại vẫn còn đang ở trong tay của mọi người, màn hình điện thoại của Giang Duy vẫn dừng lại ở trên giao diện chia sẻ bài weibo vừa nãy.

Giang Chước từ nhỏ đã ngang ngược, động tác cướp đồ này của cậu tỏ vẻ đương nhiên, con ngươi của Giang Duy hơi co lại, không biết đối phương muốn làm gì, vừa muốn ngăn cản, lại thấy Giang Chước đã nhanh chóng bấm bấm vài cái, một lần nữa giơ điện thoại lên trước mặt Giang Duy, nhướn mi về phía hắn.

Giang Duy theo bản năng nhìn vào, phát hiện các đề xuất hàng đầu trên trang chủ weibo có một blogger tên là "Ỷ Môn Tiếu Thính Phong" công bố một đoạn video, thời gian công bố là hai phút trước.

Không giải thích quá nhiều, chữ kèm theo video chỉ có tám chữ "Video giám sát của Cảnh Việt sơn trang". Cái này đã đủ khơi dậy lòng hiếu kì của mọi người rồi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích :(1) Xuất ra từ "Xuân thu tả truyện chính nghĩa" của Khổng Dĩnh Đạt.