Editor: Lục Tiểu Thất.
***
Cậu giống người bị bệnh thần kinh, ngồi xổm trong bụi cỏ, hướng về phía bông hoa tím nhỏ tỉ mỉ miêu tả lại đặc chưng vẻ ngoài của Thiệu Kỳ, cùng với tình huống đại khái của chuyện biển quảng cáo rơi xuống xảy ra vào ngày hôm đó. Lại hỏi nó có nhìn thấy Thiệu Kỳ không, rốt cuộc người này là tự mình tới đây, hay là bị người khác chuyển tới đây.
Hoa nhỏ rất mù mờ lắc lắc đầu, cánh hoa rì rào lắc lư.
Nó thấp như vậy, góc nhìn có hạn, vốn Giang Chước cũng không ôm hi vọng quá lớn, nghe vậy nói: "Được rồi, cảm ơn."
Cậu cũng hơi mệt, dứt khoát ngồi thẳng xuống dưới đất, cầm lấy chai nước suối mua trên đường uống hai ngụm, lại tưới cho hoa nhỏ một ít, nói: "Vậy mi ngủ đi, tao đi đây."
Nhưng hoa nhỏ lại gọi cậu lại, lá cây chỉ về một phía: "Anh có thể đem cái thứ hôi hôi kia đi giúp tôi không?"
Giang Chước thuận theo sự ra hiệu của nó đi qua nhìn, bất ngờ phát hiện, ở trên nhánh cây phía bên trên bông hoa nhỏ, có treo một mảnh vải vụn nhỏ. Hoa nhỏ nói thứ đó hôi hôi, chỉ chính là mùi máu tươi nhiễm trên miếng vải đó.
Màu sắc và kết cấu của tấm vải này, rõ ràng chính là chiếc mà Thiệu Kỳ mặc vào buổi tối hôm đó.
Nó treo lơ lửng ở độ cao chừng đến bả vai của Giang Chước, Giang Chước và Thiệu Kỳ cao xấp xỉ nhau, chứng tỏ lúc đối phương đi qua chỗ này nhất định cũng dừng lại... Điều này càng khẳng định suy đoán Thiệu Kỳ tự mình đi tới địa điểm phát hiện thi thể.
La bàn trong tay vang lên ầm ầm, Giang Chước vội vàng lấy thứ đó xuống, hướng về phía hoa nhỏ nói: "Ổn rồi, cảm ơn!"
Cậu lách đến phía sau một gốc cây đại thụ, lấy ra bùa truy đuổi, bên trên có thêm vài nét bút, dùng bùa chú bọc một ít sợi gỡ ra từ trên tấm vải đó, đón gió nhoáng một cái, trong khoảnh khắc thứ trong tay đã cháy thành tro bụi.
Mắt Giang Chước hơi híp lại, hai ngón bên tay trái khép lại, vẽ trong không khí: "Quỷ lộ Hoàng Tuyền, kim quang lộ vết!"
Trong không khí lập tức xuất hiện một đường tơ vàng như ẩn như hiện.
Vùng gần đây còn có thể tìm được sát khí vương vãi của thi thể lưu lại, như vậy thì dễ xử lí hơn nhiều rồi. Sau khi Giang Chước quay lại, thấy bác tài xế vẫn đang đợi cậu, liền lên xe.
Tài xế chỉ biết hình như cậu đến tìm cái gì đó: "Chàng trai, tìm thấy đồ chưa?"
Giang Chước lộ ra một nụ cười khổ trả lời ứng với tình hình, nói: "Không có, bác tài, phiền bác lái xe theo tuyến đường cháu nói một lần được không? Để cháu nhớ lại xem dọc đường đã đi qua chỗ nào, nếu còn không nhớ nữa thì bỏ đi."
Tiểu tử này trả tiền rất dễ chịu, người lại hòa đồng, tài xế sư phụ rất sẵn lòng kiếm thêm một chuyến tiền, vì thế xe lái chầm chậm, Giang Chước dọc đường đi nhìn theo hướng ánh sáng vàng tường thuật lộ trình, kết quả càng nói càng cảm thấy bất thường.
Xe dừng rồi, quả nhiên là Cảnh Việt sơn trang xui xẻo.
Giang Chước cũng phục rồi, mảnh đất là cậu chính tay chọn lựa, vị trí sắp xếp mỗi tòa nhà như thế nào, hồ nước núi giả trong tiểu khu được thiết kể như thế nào, càng là do cậu xem qua từng cái một.
Mặc kệ lời đồn bên ngoài thế nào, nhưng trong lòng Giang Chước biết rõ, địa thế nơi này trước mở sau hợp, hồ như minh châu, không khí thông thoáng, linh khí sinh ra tự nhiên, tuy rằng không thể coi là bảo địa hiếm có gì, nhưng tiểu khu thiết kế hợp lí, tuyệt đối không nên có tai họa nảy sinh, nhưng chuyện xui xẻo gì cũng một mực xảy ra ở nơi này.
Đây không phải vấn đề phong thủy, đây chính là vấn đề nhân phẩm.
Cậu sợ chuyện này đem tới phiền phức cho bác tài xế, nên cách rất xa đã bảo đối phương dừng lại, tính tiền xuống xe.
Giang Chước vào bên trong tiểu khu trước, dùng camera thời gian chụp một vòng hoa cỏ khô chết, sau đó bỏ đồ vào túi, thuận theo đường sợi vàng nhỏ còn sót lại đi về phía trước.
Mắt thấy sắp đến hiện trường đầu tiên Thiệu Kỳ bị gϊếŧ chết rồi, Giang Chước đột nhiên dừng lại, lách mình trốn vào sau thân cây.
Cách đó không xa truyền tới một trận tiếng nói chuyện khe khẽ, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, tia sáng mạnh của đèn pin dần dần quét qua bên này... Có người tới rồi.
Giang Chước đứng ở sau thân cây do dự một lát, bây giờ cậu muốn chạy, tuyệt đối là không kịp, nhưng mà tối nay lăn qua lăn lại một chút, không phải đến không sao?
Mà trốn ở chỗ này đợi bị người ta phát hiện, hiển nhiên cũng quá mất mặt rồi.
Tâm tư xoay chuyển, đã đưa ra quyết định, dứt khoát trước khi ánh sáng đèn pin chiếu đến trên người mình, cậu chỉnh trang lại quần áo, thẳng thắn vô tư đi ra, hơi nâng giọng lên, không kiên nhẫn nói: "Nửa đêm nửa hôm, là ai ở bên đó đấy?"
Thái độ hùng hồn như vậy của cậu cũng hiếm khi gặp được, thế cho nên nhiều người ở đầu bên kia cùng im lặng tập thể, một lát sau, ánh sáng đèn pin nhoáng lên một cái, có người đi về hướng của Giang Chước.
Giang Chước hai tay đút túi, dáng vẻ nhàn nhã chờ đợi, chỉ thấy hai người đàn ông một cao một thấp đi về phía cậu, hai bên vừa đối mặt, mỗi người đều hơi giật mình.
Một người có dáng cao trong đó lòng trầm xuống, bật thốt lên nói: "Giang Chước?"
Vẻ kinh ngạc vụt qua trên gương mặt tuấn tú của Giang Chước, sau đó, cậu ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe môi, thản nhiên nói: "Cơn gió nào thổi người của giám sát viên xử lí tới đây vậy, trước đó không nhận được tin tức, chủ nhà chưa tận tình, tiếp đón không chu đáo rồi."
Những người bọn họ là những kì nhân dị sĩ của hội pháp thuật, hoặc là gia tộc truyền thừa, hoặc là bái sư từ nhỏ, mỗi người đều có môn phái, sau khi học thành dấn thân đi hành nghề cũng có, phân tán ở các nơi trong xã hội, năng lực mạnh hơn người thường rất nhiều, nếu như có người làm xằng làm bậy, khó tránh khỏi sẽ gây thành đại họa.
Vì vậy, trong ngành không những có các môn phái bầu cử ra hội trưởng, còn thành lập giám sát viên xử lí, chuyên môn phụ trách xử lí đệ tử huyền môn vi phạm điều lệ, hai người trước mặt đều là giám sát viên xử lí, một người tên Dịch Đào, một người tên Triệu Lễ Quốc.
Huyền môn bọn họ làm việc theo nếp xưa, chấp hành cổ lễ, vô cùng coi trọng đối với môn phái truyền thừa, danh môn đại phái có gốc gác thâm hậu, pháp thuật tinh thâm, ngay cả đệ tử trong đó cũng phải cao hơn một cái đầu trước mặt môn phái nhỏ. Trong đó người đứng đầu thuộc về mấy môn phái lớn Linh Hoa, Càn Nguyên, Hành Dương.
Giang Chước xuất thân từ Linh Hoa Phái, lại là cháu trai ruột của chưởng môn Giang Tùng đời trước, chưởng môn đương nhiệm là đồ đệ của Hà Cơ, không phải là nhân vật dễ trêu chọc gì, lúc giám sát xử lí tới, không ngờ trùng hợp có thể đối mặt chính diện với cậu như vậy, cho nên sợ đến nhảy dựng.
Dịch Đào vừa nãy có hơi thất thố, lúc này đã lấy lại tinh thần, đổi sang khuôn mặt tươi cười nói: "Hóa ra là Giang sư đệ, đã lâu không gặp. Hai người chúng ta đến đây là có công việc cần làm, bây giờ phải đi rồi, cho nên cũng không nói chuyện với cậu nữa, lần sau có cơ hội sẽ tụ họp."
Khuôn mặt hắn tươi cười đón chào, Giang Chước lại không khách khí chút nào: "Chúng ta không có giao tình, tụ họp thì không cần đâu. Vừa nãy tôi đang hỏi các người đến đây làm gì, vì sao không trả lời?"
Tiểu tử này bị ông nội hắn chiều hư rồi, bất luận là rơi vào tình huống gì, cũng không đổi được tính khí đại thiếu gia ngông nghênh ngang ngược kia, chỉ là bây giờ Giang Trùng đã qua đời, sư phụ Hà Cơ của Giang Chước đi vân du khắp nơi, đã mấy năm không thấy bóng dáng, không có ai làm chỗ dựa vững chắc cho hắn nữa.
Cho nên khùng cái gì mà khùng!
Triệu Lễ Quốc cũng nổi cơn tức lên, đứng bên cạnh nói: "Giang Chước, cậu ở đây ra lệnh cho ai đấy? Tôi nói cậu biết nên khách sáo một chút!"
Giang Chước không nói thêm câu nào, tay bắn ra một đạo hàn quang, hướng thẳng về phía Triệu Lễ Quốc, theo tiếng rít xé không khí vang lên, xung quanh lập tức tràn đầy sát khí.
Triệu Lễ Quốc và Dịch Đào đều không ngờ Giang Chước lại hung hãn như vậy, một lời không hợp liền động thủ. Bọn họ chính là giám sát viên xử lí đấy, có quyền lợi tố giác trực tiếp, tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi!
Hai người đều có chút trở tay không kịp, phân ra tránh sang hai hướng, đồng thời duỗi tay vào trong túi áo, giống như muốn lấy vũ khí. Kết quả khiến cho người ta không ngờ tới chính là, một thanh đao nhỏ hình lá liễu loong coong rơi xuống đất, lại cứ như vậy mà tránh khỏi dễ dàng.
Dịch Đào có hơi bất ngờ, vừa muốn quay đầu nhìn Giang Chước, lại cảm thấy bóng người bên cạnh nhoáng lên một cái, theo ý thức hắn đánh một quyền qua, nhưng lại đánh hụt.
Dịch Đào trong lòng thầm nói không tốt, nhưng điện thoại đã rơi vào tay của Giang Chước.
Hắn giận dữ nói: "Sao cậu lại cướp đồ chứ!"
Giang Chước nhìn màn hình điện thoại của hắn, chân mày khẽ nhướn lên, hỏi ngược: "Sao ông lại tố cáo?"
Dịch Đào và Triệu Lễ Quốc cùng nghẹn họng, Giang Chước dựa theo đọc: "... Địa chỉ xây dựng Cảnh Việt sơn trang, sát khí ngưng trệ, xác thực là đất hung. Giang Chước chọn đất ở đây, rắp tâm bất lương, nên ban trừng phạt nghiêm khắc... Này, hai vị, quản giáo xử lí đều là những người thích trợn mắt nói bừa như vậy sao?"
Giang Chước tinh mắt, vừa nãy lúc hai người tới đây, là Triệu Lễ Quốc ở đằng trước, Dịch Đào ở phía sau vừa hí hoáy điện thoại vừa đi theo, kết quả sau khi Triệu Lễ Quốc hô ra câu "Giang Chước" kia, Dịch Đào giống như bị điện giật ném điện thoại vào túi, đây rõ ràng là chột dạ.
Nếu tối nay cậu không tới đây, chỉ cần Triệu Lễ Quốc và Dịch Đào tùy tiện phá hủy phong thủy của nơi này một phen, là có thể vu oan giá họa rồi.
Ba người nói chuyện đến xuất thần, nhưng ai cũng không chú ý tới, ngay ở bên trong Cảnh Việt sơn trang, giữa dãy cao ốc im lặng trùm trong bóng đêm kia, đột nhiên có một cửa sổ sáng đèn.
Tòa lầu này vừa mới mở bán thì xảy ra tin đồn không tốt, căn bản không có ai dám ở, hơn nữa lúc này là nửa đêm, tiểu khu vốn đang tối đen một mảng, chỉ có một hộ phát ra ánh điện sáng sủa như vậy, loại cảm giác không hài hòa này lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.
Ngược lại lúc này trên giao diện APP đang tự động livestream, một số khán giả chú ý tới điểm này, sôi nổi nói:
【Mau nhìn, đèn bên đó làm sao sáng lên rồi!】
【Đậu xanh, không phải thật sự có ma quỷ chứ?】
【Nhưng nghe ý của streamer, nói phong thủy nơi này không tốt là vu oan giá họa mà, hẳn là trong tiểu khu không có quỷ, ngược lại là hai người tới kia không có ý tốt.】
【Bọn họ rõ ràng là muốn hãm hại streamer, nhân cơ hội vơ vét tài sản của Giang gia, có hơi lo lắng.】
Giang Chước thấy hai người không nói ra lời, chụp một tấm màn hình điện thoại của Dịch Đào, giơ tay ném trả lại hắn, cười khẩy nói: "Các người định lừa tôi bao nhiêu tiền?"
Triệu Lễ Quốc hết sức xấu hổ, liếc mắt với Dịch Đào một cái, trong mắt đều hiện lên ánh sáng hung ác, cả hai đều lấy súng từ trong túi áo ra.
Cuối cùng Dịch Đào cũng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Cậu nên biết, lúc quản giáo xử lí chấp pháp, gặp phải người ngoan cố kháng cự không tuân theo, có thể bắn chết ngay tại chỗ. Người trẻ tuổi, bộc lộ tài năng không phải chuyện tốt đâu."
Giang Chước xiết khớp tay hai lần, thản nhiên nói: "Muốn gϊếŧ người diệt khẩu? Được, để tôi mở mang kiến thức một chút xem quản giáo xử lí có bản lĩnh lớn bao nhiêu."
Ngay tại lúc này, một giọng nói mang theo ý cười cách đó không xa từ từ vang lên: "Vị bạn học này, tức giận thì tức giận, nói thì không thể nói như thế. Người của quản giáo xử lí chúng tôi bản lĩnh lớn tấm lòng tốt lại còn đáng yêu là rất nhiều đấy."
Hai bên giương cung bạt kiếm bị giọng nói này cắt ngang, nhưng biểu hiện của mỗi bên đều không giống nhau.
Nghe ý của người tới thì hắn cũng là quản giáo xử lí, nhưng chuyện Dịch Đào và Triệu Lễ Quốc làm bây giờ hơi đáng xấu hổ, bàn tay không khỏi nắm súng càng chặt, ngược lại bàn tay Giang Chước hơi nâng lên lại hạ xuống, cảm xúc trên mặt có hơi bất ngờ.
Theo lời nói không nhanh không chậm của người kia thong thả bước tới, gương mặt của anh dần dần hiện ra dưới ánh trăng mờ nhạt, phong thần như ngọc, mặt mày ngậm cười, so với Giang Chước tương đối lạnh lùng đẹp đẽ, lại là một loại tuấn tú nho nhã khác.
【Đm, kiếm đẫy rồi, lại đến một soái ca!】
【Mặc dù thật sự cũng rất đẹp trai không sai, nhưng tao lo cho streamer hơn... Người tới này là địch hay bạn vậy?】
【Nhìn tướng mạo, nếu không phải là người tốt, thì là vô cùng xấu xa, người qua đường Giáp không thể có dáng vẻ đẹp mắt như vậy được.】
【Lầu trên nói nghe rất sâu sắc, thật ra cái gì cũng không nói được.】
Đột nhiên xuất hiện một soái ca ôn hòa điềm đạm, đi đến trước mặt nhìn nhìn Giang Chước, trong mắt lộ ra mấy phần ý cười, rất nhanh lại rời ánh mắt đi, nhìn về hướng Dịch Đào và Triệu Lễ Quốc, nói:
"Vừa nãy đi ngang qua, nghe thấy bên này tranh cãi ầm ĩ, liền qua đây xem thử. Mấy vị, chúng ta đều là người trong huyền môn, đánh nhau tổn thương hòa khí, nghe tôi khuyên một câu, hay là thôi đi."
Anh vừa nói, vừa lấy ra một tờ giấy chứng nhận quơ quơ, trong bóng tối nhìn lờ mờ bên trên đích thật là viết ba chữ "Quản giáo xử lí(*)", nhìn tuổi có thể là người mới vừa vào chức.
(*) Tiếng trung hơi khác tiếng việt, gốc của quản giáo xử lí là "监管办" cho nên trong truyện mới là 3 chữ.
Người mới thường thường dễ lừa gạt, Dịch Đào hơi thả lỏng cảnh giác, trong lòng nhanh chóng nổi lên một dự tính khác.
Chuyện của hắn và Triệu Lễ Quốc đã bị người khác phá hỏng, nếu như truyền ra ngoài, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, cho nên ngàn vạn lần không thể bỏ qua cho Giang Chước. Chẳng bằng lừa tên thanh niên người mới này, bảo hắn liên thủ cùng bên mình, vậy về sau cho dù là xảy ra chuyện gì, tiểu tử này là người tham gia, cũng sẽ không dám nói ra ngoài.
Dịch Đào nói: "Chuyện này cậu có nói với chúng tôi cũng vô dụng, người trước mặt cậu này đã vi phạm điều lệ lại còn chống cự, mọi người mới động thủ. Nếu cậu ta ngoan ngoãn quay về cùng chúng tôi, nói rõ ràng mọi chuyện, ai cũng không muốn phí sức vào chuyện này."
Người trẻ tuổi kia bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, chân thành đề nghị với Giang Chước, nói: "Ông ấy nói có lí, vậy hay là, cậu cứ đi theo một chuyến đi."
Giang Chước sâu kín nói: "Không cần phải phiền phức như vậy. Tôi gϊếŧ hết bọn họ, mọi người cùng xuống địa phủ xem sổ công đức, không phải chuyện gì cũng đều rõ ràng rồi sao? Cậu có muốn đồng hành không?"
"..." Người trẻ tuổi sờ sờ mũi, lại quay sang Dịch Đào và Triệu Lễ Quốc: "Hai vị xem, con người tôi sợ lạnh, không tiện đi cùng các người xuống đó lắm. Có điều cách thức của vị đồng chí này đề xuất rất có tính xây dựng, vẫn là đáng để thảo luận một chút."
Người này thật sự là thiên phú dị bẩm, vừa mới lộ diện, chỉ dựa vào hai câu nói đã kéo giá trị thù hận mâu thuẫn của hai bên đi.
Triệu Lễ Quốc không phải kẻ ngốc, đến mức này rồi tự nhiên có thể nghe ra ý tiêu khiển trong lời của anh, lời mắng người đã đến bên mép rồi, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng trắng lóe lên trong bóng đêm, Giang Chước cong tay phóng ra một chiếc phi đao nhỏ.
Hắn hoảng sợ, đang muốn tránh đi, lại phát hiện mũi đao không phi về hướng phía mình, mà là sượt qua mặt của cái tên người trẻ tuổi kia, "Phựt" một tiếng cắm vào cái cây phía sau đối phương.
Giang Chước tức giận nói: "Họ Vân kia, nếu cậu còn nói nhảm nữa, tôi sẽ bổ cậu."
Ánh đao âm u, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, người trẻ tuổi chẳng những không tránh, ngược lại còn phì một cái cười ra tiếng.
Dịch Đào nhìn hai người này, đột nhiên lập tức phản ứng lại: "Hai người các cậu căn bản là quen biết nhau!"