App Livestream Thành Tinh

Chương 6: Thành Tinh

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Bên này đổi đồ còn chưa hoàn thành, Giang Chước đã bị một đám người tìm tới.

Chuyện gần đây của Giang gia truyền bá xôn xao, không ít bạn học có quan hệ không tồi với Giang Chước đều rất quan tâm nội tình, đáng tiếc không liên lạc được với cậu. Khó khăn lắm Giang Chước mới xuất hiện, thời gian trước trận đấu lại quá gấp, bọn họ còn chưa kịp nói chuyện, mãi đến lúc này mới nhao nhao tụ lại.

Chen ra trước nhất chính là một cô gái tóc dài choàng khăn, thấp hơn Giang Chước một cái đầu, còn phải ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Giang Tiểu Chước, sao cậu không trả lời wechat của mình? Mình gửi rất nhiều tin đấy!"

"Đúng thế đúng thế." Một nam sinh cao gầy khác cũng chen vào, đấm một quyền vào vai Giang Chước: "Ngày ngày lên đầu đề, ngay cả các anh em cũng không liên lạc, cậu đây là muốn debut à, thiếu suy nghĩ."

Trên mặt Giang Chước cuối cùng cũng có chút ý cười: "Xin lỗi xin lỗi, điện thoại nhận quá nhiều tin tức, không xem được hết... Không phải chúng ta gặp nhau rồi sao?"

Nữ sinh bắt chuyện đầu tiên nói: "Vậy... Chuyện lầu nhà cậu xây trên đất tuyệt hậu là thế nào, rốt cuộc có phải thật không?"

Trong mắt cô ấy là sự lo lắng thuần khiết, Giang Chước cũng thoải mái trả lời: "Không phải."

"Chết tiệt, vậy chính là cái lão rùa rụt đầu Bách Hướng Vĩ kia tung tin vịt hả? Còn cần chút mặt mũi nữa không!" Phía sau lại có một đôi mắt kính nhỏ vây tới, đúng lúc nghe thấy Giang Chước nói như vậy, liền mắng một câu.

Hắn ta nói: "Mình đã nói cậu làm việc sẽ không xảy ra sai sót lớn như vậy mà, hôm qua còn tố cáo tieba(*) vài bài post hắc của fans Bách Hướng Vĩ đấy."

(*) Tieba: Baidu Tieba (tên tiếng Trung: 百度贴吧, pinyin: bǎidù Tieba) là một mạng xã hội trực tuyến được thiết kế dưới nền tảng của ứng dụng tìm kiếm thông tin Baidu.

Giang Chước thuận tay luồn vào trong túi của hắn ta sờ sờ, quả nhiên tìm được mấy thanh chocolate, không khách khí bóc ra ném vào trong miệng: "Không cần quan tâm tới bọn họ, muốn nói thì nói đi, đợi về sau lúc tan nát cõi lòng rồi, quay đầu nhìn lại thấy sự ngu ngốc mà bản thân đã phạm phải, có ý nghĩa giáo dục."

Nam sinh cao gầy cười nói: "Cũng không tới lượt chúng ta làm gì cả, cậu là sinh vật được bảo vệ trọng điểm của đông đảo đồng bào nữ chúng ta, dám mở miệng hắc đều bị phun thành cẩu. Còn có chỗ nào cần giúp đỡ cậu cứ mở miệng, mình chờ Giang thiếu gia bận việc xong, sẽ quang minh chính đại vơ vét của cậu một chầu đấy."

"Được rồi, cảm ơn các vị, mình có yêu cầu nhất định sẽ nói. Có điều chuyện này không nghiêm trọng lắm, phỏng chừng rất nhanh sẽ có thể giải quyết."

Giang Chước nửa nói đùa nửa nghiêm túc, vỗ vỗ bả vai của nam sinh đứng cách cậu gần nhất: "Đến lúc đó mình nhất định phải mở tiệc rượu lớn, chúng ta ăn liền ba ngày."

Những bạn học này vốn dĩ còn muốn gọi Giang Chước cùng đi ăn cơm, nhưng nhiều người mục tiêu lớn, rất dễ gọi đám phóng viên tới, Giang Chước không đồng ý. Những người khác nhìn trạng thái tinh thần của cậu khá tốt, cũng yên tâm lại, nhao nhao tản đi.

Giang Chước tìm một quầy bán đồ ăn vặt cách hội trường gần nhất, mua bánh mì và sữa chua rồi định quay về nghỉ ngơi, kết quả không ngờ tới vẫn còn một phóng viên quyết không buông tha.

Một cô gái lại có thể nghĩ ra cách khác người như vậy, tìm một chiếc xe gắn máy, nhân lúc cậu đi qua ngõ nhỏ liền từ đầu bên kia xông tới, vượt ngang chắn cậu vào bên trong.

Giang Chước: "..."

"Soái ca, giúp đỡ đi mà, trả lời đơn giản vài câu hỏi của tôi là được." Nữ phóng viên trẻ tuổi chắp hai tay trước ngực, làm thành dáng "please", hướng về phía cậu lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Bây giờ chỉ có một mình tôi, sẽ không gây phiền phức lớn cho anh đâu, tôi vừa mới làm việc, cần chút công trạng, xin anh mà."

Giang Chước vốn không phải người tốt tính gì cả, trên mặt có chút khó chịu, xua xua tay nói: "Xin lỗi, không thể trả lời. Tôi đang vội đi ăn cơm, làm phiền nhường đường, cảm ơn."

Nữ phóng viên nói: "Chỉ một câu hỏi thôi, một câu thôi có được không? Nhìn phần vất vả của tôi tìm đến chỗ này đi."

Giang Chước nói: "Không được, tôi phải đi rồi. Cô chịu khó nhọc như vậy, chi bằng thử xem có thể trèo cửa sổ đuổi vào phòng của tôi hay không?"

Quan sát người này ở cự li gần, vừa cao vừa gầy vừa trắng, so với trên TV còn đẹp trai hơn, vừa nãy lúc cậu không mở miệng nói chuyện, nữ phóng viên còn cảm thấy bản thân đúng là quá được lợi rồi, kết quả mới vài câu đã bị nghẹn cứng.

Dưới tình thế cấp bách, cô nổi giận nói: "Nếu anh không hợp tác, bây giờ tôi sẽ hô lên, gọi những người khác tới đây, đến lúc đó sẽ khiến anh không đi được nữa!"

Vẻ mặt Giang Chước lạnh xuống, nhìn chằm chằm cô ta.

Thái độ vừa nãy của cậu mặc dù không phải quá thân thiết, nhưng cũng không coi là kém, lúc này cho nữ phóng viên một loại ảo giác "Cứ tiếp tục quấy rầy thì cậu sẽ trả lời", mãi đến khi tiếp xúc với sự nghiêm khắc trong ánh mắt của Giang Chước, cô ta mới cảm thấy trong lòng run rẩy, bỗng nhiên cảm thấy có chút căng thẳng.

Lông mày Giang Chước hơi nhíu lại, nói: "Tôi ghét nhất chính là bị người khác uy hϊếp tôi. Tôi cảnh cáo cô, chuyện không nên hỏi ít bép xép thôi."

Cậu buông lời xong liền đi về phía trước hai bước, nữ phóng viên thấy đối phương hung dữ như vậy, trong lòng có hơi sợ hãi. Cũng không biết Giang Chước muốn làm cái gì, theo bản năng lùi lùi về phía sau, kết quả ngược lại bị chiếc xe gắn máy ở phía sau lưng mình chặn mất đường.

Hiện tại động tác sáng suốt nhất chính là ngoan ngoãn dịch xe nhường đường, kết quả nữ phóng viên trong lúc khẩn trương quên mất, lắp ba lắp bắp nói: "Anh, anh làm gì vậy?"

Giang Chước lạnh lùng nói: "Lại muốn hô người à? Cô thích hô thì hô."

Nói xong, mũi chân cậu đạp lên tường một cái, nhún người nhảy lên, tiếp đó tay chống lên đầu tường, cả người vượt sang một đầu khác, chớp mắt đã không thấy bóng dáng của đối phương nữa rồi. Để lại cô gái phóng viên nơm nớp lo sợ đứng ở đó, một lúc lâu sau cũng không hồi phục được tinh thần.

Còn có thể như vậy!

Tối đó, có thêm một bài weibo ở trong siêu thoại của #Giang Chước# vừa được lập nên sau cuộc thi: "Đàn ông đều là móng heo lớn, hừ!"

Ảnh kèm weibo là một tấm chụp màn hình video đúng quy củ.

Mười phút sau, blogger Nhược Nhược bổ sung thêm một bình luận ở phía dưới: "Nhưng mà móng heo thật sự rất đẹp trai, hận không được."

Đương nhiên, đây đã là chuyện sau này rồi. Sự kiện xen giữa nữ phóng viên cản đường kia không có chút ảnh hưởng nào đối với Giang Chước, sau khi cậu về phòng của mình, lấy bánh mì và sữa chua ngồi xuống sô pha, chỉ thấy trên điện thoại hiển thị ra [Đạo cụ trao đổi đã hoàn thành].

Giang Chước bấm OK. Rất nhanh, một chiếc máy màu đen có kích thước khoảng bằng chén nước xuất hiện trên bàn trà trước mặt cậu, mặt trước là ống kính, mặt sườn có nấc điều chỉnh niên đại ngày tháng.

Trước khi cậu chọn camera thời gian đã nghiên cứu qua sách hướng dẫn rồi, thứ như này chỉ có thể dùng một lần, có điều, cũng đủ rồi.

Giang Chước cầm lên hí hoáy một lát, miệng huýt sáo.

Bây giờ là buổi trưa, tiếp theo phải làm chính là đợi sau khi trời tối thì tới Cảnh Việt sơn trang chụp một vòng, xem xem thực vật bên trong chết khô trong một đêm rốt cuộc là chuyện gì. Chỉ cần tìm được chứng cứ có tính thực chất, rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.

Một vấn đề quan trọng sắp được giải quyết, Giang Chước tâm tình rất tốt thu đồ bỏ vào ba lô. Sau đó lấy chiếc bánh mì vừa mua bên trong ra, đưa đến bên miệng cắn một góc, định dùng hàm răng xé túi đóng gói ra, lấp bụng trước đã.

Kết quả còn chưa kịp hành động, đột nhiên có một giọng nói thân thiện vang lên: "Hey, chàng trai, tôi nhiều dầu nhiều đường không có dinh dưỡng, ăn nhiều không tốt cho thân thể đâu!"

Ngón tay của Giang Chước cứng đờ, một lúc lâu sau, cậu chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn về hướng chiếc bánh mì trong tay mình.

Lần này, cậu nghe rõ ràng rành mạch, trước mặt là chiếc bánh mì suýt chút nữa bị mình cắn mở đang nho nhã lễ độ dò hỏi: "Cho nên suy nghĩ vì sức khỏe của bản thân, cậu xác định muốn ăn tôi sao?"

Giang Chước trầm mặc một lát, cẩn thận đáp lời: "Nếu như lúc mi bị cắn không kêu la thảm thiết thì..."

"Không đâu, bánh mì chúng tôi không có cảm giác đau đớn." Bánh mì nói: "Có điều nghĩ tới cái túi sinh ra đã có của mình cứ như vậy mà chấm hết, trong lòng cũng có chút chút tiếc nuối."

Lần này xác định rồi, không phải pháp thuật đùa dai gì cả, hóa ra đây thật sự là hàng hóa đang nói chuyện!

Bị bánh mì nhắc nhỡ như vậy, Giang Chước cũng nhớ ra rồi, hôm nay trước khi vào sân thi đấu, túi quà APP tặng tân thủ được kích hoạt, nói là gì nhỉ... Cho cậu một kĩ năng có thể giao lưu với vật phẩm thành tinh.

Lúc đó Giang Chước còn có chút buồn bực, bây giờ coi như hoàn toàn hiểu ra rồi.

Cái này cũng quá quái dị rồi đấy? Bánh mì lại có thể thành tinh... Lại vào đúng lúc bụng cậu đói kêu vang như vậy!

Đây không phải muốn ép người ta bước tới đường cùng sao?

Giang Chước trầm mặc trừng mắt nhìn bánh mì một hồi, hỏi: "Mi tiếc nuối cái gì?"

Có lẽ cậu có thể giải quyết sự tiếc nuối của bánh mì, tiện thể đưa tiễn cho nó.

"Tôi biết!"

Lần này lớn tiếng đáp lời là chiếc ba lô đặt bên cạnh Giang Chước: "Nó thích anh đẹp trai! Tâm nguyện lớn nhất của bánh mì là có thể được một chàng trai xinh đẹp thú vị dịu dàng nuốt gọn!"

Giang Chước: "..."

Cái túi này đã theo cậu hơn một năm rồi!

Cậu đờ đẫn nhìn ngày tháng sản xuất của bánh mì: "... Nhìn không ra bánh mì mi sống chưa lâu, lí tưởng lại khá to lớn đấy."

Bánh mì hưng phấn, thân thể tản mát ra hương bơ mê người: "Tôi đã ở trên giá hàng xem chương trình trên TV ròng rã một ngày rồi, đối với phương diện này hiểu biết rất sâu sắc... A, chủ nhân thân ái, tuy rằng anh cũng rất đẹp trai, nhưng tôi thích kiểu hay cười hơn, nếu anh có thể cười nhiều hơn một chút thì hoàn mĩ rồi..."

Cái bánh mì này trước khi đem nướng không biết có phải bị tưới quá nhiều bơ hay không, vừa mở miệng ra đã bắt đầu lải nhải bày tỏ tình cảm mê trai của bản thân, cái này thật sự khiến cho người ta thật không thể nào tiếp nhận nổi.

Lẽ nào về sau tất cả đồ ăn muốn cho vào miệng, trước khi bị ăn đều phải tán gẫu vài câu cùng cậu sao?

Muốn ăn cái bánh mì còn phải bán rẻ tiếng cười à?

Đây là bản lĩnh dồ dại gì vậy?!

Giang Chước xây dựng tâm lí một hồi, nói với bản thân nó chỉ là một cái bánh mì, cho dù biết nói chuyện cũng là bánh mì, cho dù mê trai cũng là bánh mì, ăn nó, không có vấn đề gì, một miếng nuốt xuống, xong hết mọi chuyện.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn thất bại: "Được được được, im miệng đi, tao thành toàn cho mi, nếu tìm được người thích hợp thì mi không được bất lịch sự nữa đấy."

Giang Chước ném bánh mì vào trong ba lô, lại đổi sang chai sữa chua cùng mua về, lần này không nói hai lời, vặn mở nắp ra nhanh nhẹn dứt khoát uống một ngụm.

Cậu chỉ vào chai sữa chua cảnh cáo nói: "Bây giờ mi đã bị uống rồi, không được nói chuyện nữa, không thì sẽ đem mi đổ vào trong nhà xí."

"Anh thật sự là một người tốt." Bánh mì tránh được một kiếp hạnh phúc trưng ra thẻ người tốt: "Yên tâm đi, chai sữa chua đó ngốc lắm, không có ý thức."

Trải qua sự giải thích hữu nghị của anh bánh mì, Giang Chước có thêm kiến thức rồi... Không phải tất cả mọi thứ đều có thể nói chuyện, có ý thức của chính mình vẫn là số rất ít, nói cách khác, phần lớn đồ vật cậu vẫn có thể ăn có thể dùng được.

Cuối cùng trời cũng không tuyệt đường người, coi như giữ lại cơ hội sống của cậu.

Tuy rằng có thể yên tâm uống sữa chua, nhưng tuyệt đối không đủ để lấp đầy bụng, nội tâm Giang Chước vô cùng sầu muộn, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi thức ăn ngoài.

Vừa định bấm số, chuông điện thoại lại vang lên trước một bước, Giang Chước nhìn một cái, nhận điện thoại: "Hoắc Nham?"

Đầu bên kia điện thoại là sư đệ của cậu, nhỏ hơn Giang Chước một tuổi. Nhưng vì sau khi tốt nghiệp trung học, Giang Chước từng tạm nghỉ học hai năm để đi bồi dưỡng pháp thuật, cho nên hiện tại Hoắc Nham đã đi làm, còn cậu thì vẫn chưa tốt nghiệp đại học.

Hoắc Nham nói: "Sư huynh, là em, sức khỏe anh thế nào rồi?"

Giang Chước nói: "Đã khỏe rồi."

"Vậy thì tốt, em nghe giọng của anh khỏe hơn so với mấy ngày trước rồi." Hoắc Nham nhẹ nhõm thở ra một hơi, lúc này mới nói: "Em có chuyện muốn nói với anh, mấy hôm trước có phải anh gặp phải một âm hồn có ý đồ mượn thọ không? Tên là Thiệu Kỳ."

Giang Chước ngẩn ra, theo bản năng lập tức đứng lên từ sô pha: "Đúng. Xảy ra chuyện gì rồi?"

Hoắc Nham nói: "Nói không rõ được... Nếu anh tiện thì đến tổ vụ án đặc thù một chuyến được không? Xác định thời gian để em đến đón anh."