" Già có 80, trẻ có 8 tuổi, chỉ cần rơi vào trong tay hắn, toàn bộ liền một chữ:"Trần đại ca làm tư thế giơ tay chém xuống." còn đồn rằng sát thần thích nhất ngồi trong Chiếu Ngục, một bên nhìn người bị tra tấn một bên ăn thịt."
Có người nghe đến đó, nhịn không được nói: " máu chảy lênh láng như vậy, sao mà nuốt xuống được chứ?"
Giọng nói của Trần đại ca đã trở nên âm trầm hơn: " Các ngươi biết hắn ăn thịt gì không?"
Yến Vân Hà sắp không nhịn cười được nữa, nhưng vẫn cố nhịn hỏi tiếp: "Chẳng lẽ là thịt người?"
Trần đại ca kinh ngạc nhìn hắn: " Sao ngươi biết! hắn thật sự ăn thịt người, còn thích ăn loại thịt vừa mới cắt ra còn tươi rói và nóng hổi nữa."
Người chung quanh đều hít một ngụm khí lạnh, lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Tiểu Nhị, cho dĩa thịt."
Mọi người bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn, Ngu Khâm không biết từ lúc nào đã ngồi trên chiếc bàn vuông bên cạnh, tóc hơi ướt, ánh nến che khuất khuôn mặt khiến người ta không dám nhìn trực tiếp.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, hắn chậm rãi rửa sạch đôi đũa vào trong trà, chậm rãi nói: "Nếu có thịt người thì tốt hơn."
Xung quanh yên lặng, ngay cả Tiểu Nhị cũng không nhịn được mà túm lấy khăn trắng trên vai, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Lúc này, tiếng cười của Yến Vân Hà đột nhiên vang lên: "Tiểu Nhị, hắn đang nói đùa thôi, chỉ cần dọn cho hắn một bát mì thịt bò."
Trần đại ca cũng cười khan: "Tiểu huynh đệ, bằng hữu của ngươi lúc nói đùa thật nghiêm túc, thật đáng sợ."
Tiếng cười truyền ra, bầu không khí khϊếp sợ nhanh chóng bị cuốn đi, Trần đại ca không nhắc tới Vân Châu nữa, chỉ tập trung để mời Yến Vân Hà uống rượu.
Ngu Khâm không tham gia, ăn xong liền lên lầu.
Yến Vân Hà đã uống rất nhiều rượu và tiễn Trần đại ca về phòng, chính mình thì lảo đảo quay trở lại phòng.
Cách bài trí của khách điếm giống nhau, các gian phòng trên cao nối tiếp nhau, Yến Vân Hà chỉ nhớ là phòng của mình ở chính giữa.
Trước khi ra ngoài hắn chưa khoá cửa, đi đến chính giữa, nhẹ đẩy một cái cửa lập tức mở ra.
Yến Vân Hề híp mắt đi tới trước bàn, rót một chén trà uống cạn, sau đó chân phải đá chân trái đi tới bên giường.
Hắn vừa đi vừa cởi, tháo ngoại bào thắt lưng, tháo túi tiền ngọc bội xuống, ngay cả áo trong cũng cởi sạch sẽ, hắn thích nhất tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ngủ.
Phòng hảo hạng trang hoàng tinh mỹ hoa lệ, rèm giường mùa đông vô cùng dày dặn ấm áp, hắn xốc rèm che để chui vào, đầu gối quỳ trên giường đang chuẩn bị bò vào.
Vì rượu khiến tinh thần hắn trì độn, nhưng đánh không lại bản năng nhạy bén trời sinh của hắn.
Hắn nắm chặt cổ tay kẻ đánh lén, , đang muốn đánh trả, lại bị đối phương phản chế mất đi lợi thế, chợt bị kẻ đó ném mạnh lên giường, đập trúng một vật thể rất cứng, sống lưng đau đớn.
Yến Vân Hà nắm chặt vật thể kia, chặn cổ họng của kẻ tấn công, và cố gắng lật người đó xuống đất.
Nhưng ngay sau đó, hắn dừng lại.
Bởi vì hắn sờ ra được hình trạng của vỏ đao, thân đao ngắn, trọng lượng nhẹ, mạ vàng và bạc, và là vũ khí thường được sử dụng bởi Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ của quán trọ này còn có thể là ai nữa, là cái vị sát thần uống máu ăn thịt người mà mọi người vừa nói đến.
Hắn đã quen với bóng tối và nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của người đang đè ép mình, chính là Ngu Khâm.
Yến Vân Hà khóe miệng cười gượng: " Nếu ta nói, ta say rượu nên đi nhầm phòng, ngươi tin không?"
Ngu Khâm nhân lúc Yến Vân Hà không đề phòng rút đao ra, mũi đao ghim chặt yết hầu của Yến Vân Hà.
Yến Vân Hà thuận theo mũi đao sắc bén bị ép nâng cằm lên.
Yến đại nhân xưa nay kiêu ngạo, giờ phút này cũng không thể không nói ra mấy lời nịnh nọt: "Ngu đại nhân đừng xúc động, chúng ta còn phải làm việc cùng nhau, nếu ngài gϊếŧ chết ta, cũng không có cách nào về kinh ăn nói với bệ hạ được."
Ngu khâm từ đầu đến cuối không nói một lời, mái tóc thuận theo bả vai rơi xuống phủ bên má của Yến Vân Hà, không có mùi huân nồng đậm, nhưng lại có mùi thơm không thể diễn tả được khiến người ta có chút ngứa ngáy lại có chút nóng bức.
Yến Vân Hà không dám động, cảm giác đao kia từ dưới cắm hắn chậm rãi trượt đến hai má. đường đi của đao có chút quen thuộc, ngả ngớn không giống Ngu Khâm, không giống như chuyện chính hắn có thể làm ra.
Rất nhanh Yến Vân Hà liền ý thức được, đây là động tác khi hắn dùng hỏa súng chơi đùa với Ngu khâm trước đây, bây giờ bị hắn trả lại cả gốc lẫn lãi