Thành Cảnh Đế không nghe thấy câu trả lời của Yến Vân Hà, quay lại hỏi : "Sao, Ái Khanh không muốn?"
“Thừa tướng không dám, thừa tướng nhận lệnh.” Yến Vân Hà chắp tay nói.
Thành Cảnh Đế cười nói: "Đại khái vụ án của Triệu Tường đã kết thúc rồi. Khi nào khanh trấn áp thành công bọn thổ phỉ, trẫm mới có lập trường chống lại mọi ý kiến của quần chúng, cho khanh về lại Trại Thần Cơ."
" Vụ án của Triệu Tường vẫn còn nhiều điều nghi vấn, bệ hạ cho thần thêm thời gian, thần nhất định tra rõ ngọn ngành" Yến Vân Hà nói.
Thời gian thực sự quá ít, không dễ dàng gì để tìm ra manh mối từ Vạn Hoa Lâu, khi các thông tin ghi chép đã bị thay đổi, và trực giác của Yến Vân Hà cho hắn biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Trong rất nhiều sự việc, Thành Cảnh Đế thường không chừa mặt mũi cho Khương Thái Hậu, vị Thái Hậu trên danh nghĩa là Đích Mẫu (mẹ cả). nhưng lần này có chừa lại, còn chừa lại rất nhiều.
Không biết có phải vì Trương Chính và Yến Vân Hà liên tiếp gặp chuyện nên Thành Cảnh Đế cuối cùng cũng chịu nhượng bộ hay không.
Trước mắt, đi Vân Châu dẹp loạn không chỉ có Yến Vân Hà, mà còn có Ngu Khâm.
Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, trời đã hoàn toàn âm u, mưa gió chuẩn bị ập đến.
Nội Thị(người hầu) giơ cao ô che trên đầu Yến Vân Hà, Tiểu Thái Giám thể hình vốn thấp bé, để che ô cho Yến Vân Hà cũng là một chuyện cũng khá khó khăn.
Yến Vân Hà không muốn làm khó cung nhân này, tự mình cầm ô, hắn hơi nghiêng ô hướng về phía Nội Thị
Mưa dần dần trở nên nặng hạt hơn, thế cho nên lúc tiếng tranh cãi nhau truyền đến, Yến Vân Hà lần đầu tiên vẫn chưa chú ý đến, vẫn là chiếc áo bào quan màu đỏ thẫm quen thuộc đập vào mắt hắn.
Đứng ở Hành lang cung điện, một người vừa được Thành Cảnh Đế nhắc đến trong Ngự Thư Phòng là Ngu Khâm.
Một người rất lâu không gặp, Triệu Nghi vẫn chán ghét như vậy.
Triệu Nghi là con quan thế gia, Nghe nói em gái nhập cung tuyển tú, làm phi tử của Thành Cảnh Đế, Hiện tại hắn cũng dính dáng đến hoàng thân quốc thích rồi, tại sao còn dính chặt lấy Ngu Khâm như ngày xưa vậy?
Nhưng rất nhanh, Yến Vân Hà liền phát hiện Triệu Nghi sớm đã không có sự sùng bái và ngưỡng mộ đối với Ngu Khâm Như năm đó nữa.
Tiếng mưa rơi quá lớn hắn không thể nghe rõ Triệu Nghi đang nói cái gì, chỉ là dựa vào vẻ mặt và ánh mắt chán ghét của hắn, đều có thể nhìn ra những lời hắn nói lúc này nhất định không phải là lời hay ý đẹp.
Yến Vân Hà kêu Nội Thị không cần tiếp tục đưa tiễn, Nội Thị vừa định nói này không hợp lễ, thì thấy Yến Vân Hà lén lút, bộ dạng nghiễm nghiễm nhiên chính là muốn tiến lên nghe lén, hắn bất đắc dĩ để lại ô và lui đi.
Khi đến gần hơn, những lời nói lẫn trong mưa gió văng vẳng bên tai Yến Vân Hà.
"Đừng gọi tên ta, cũng đừng giả vờ quen biết ta nữa. Nghĩ đến những ngày làm đồng học của ngươi, ta đều…..ta đều cảm thấy ghê tởm!" Giọng nói Triệu Nghi vô cùng run rẩy, dường như căm ghét đến cực hạn rồi.
Yến Vân Hà trốn sau cột nhà, từ hướng của hắn có thể nhìn rõ được biểu cảm của Ngu Khâm.
Sự hứng thú và say mê của hắn, ngay tại khoảnh khắc nhìn rõ vẻ mặt của Ngu Khâm, đã tan theo mây khói.
Ngu Khâm phải là băng lạnh, cho dù Yến Vân Hà nói những lời vô liêm sỉ gì đi nữa cũng không lọt vào tai, đặt vào tâm của người đó.
Triệu Nghi không phải là Yến Thanh Hà, Yến Vân Hà cũng không phải là Triệu Nghi.
"Đủ rồi Triệu Nghi" Yến Vân Hà từ sau cây cột đi ra
Triệu Nghi sững người khi nghe thấy giọng nói của người khác, quay đầu lại nhìn thấy Yến Vân Hà, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng là hắn cho rằng Yến Vân nên đứng về phía hắn.
Đáng tiếc lời nói tiếp theo của Yến Vân Hà đã đập tan ảo tưởng của hắn không thương tiếc: “Cũng không nhìn xem đây là đâu, ngươi thật hỗn xược, chẳng lẽ ngươi cho rằng mệnh Triệu gia nhà ngươi dài quá, hay em gái của ngươi đang ở trong cung đã trải qua những ngày yên bình quá? "
Triệu Nghi tái mặt, nghiến răng nghiến lợi, phất tay áo bỏ đi.
Ngu Khâm lặng lẽ đứng dưới mái hiên, mưa ướt đẫm nửa tấm áo choàng.
Nước da của hắn tái nhợt, thậm chí môi cũng nhạt hơn mấy phần, giống như một cô hồn dã quỷ trong cung điện này, và giây tiếp theo hắn sẽ hồn bay phách tán biến mất.
Yến Ngân Hà không thích bộ dáng này của Ngu Khâm chút nào:"trước mặt ta không phải dám nói lắm sao, tại sao trước mặt tên ngốc đó lại câm như hến vậy?."
Yến Vân Hà giờ tay, muốn kéo người đến nơi mưa không xối tới, nhưng động tác hơi khựng lại.
Cuối cùng, hắn chỉ mở chiếc ô trong tay che chắn mưa gió cho Y.
Họ đứng rất gần, và từ góc độ của Yến Vân Hà, hắn thậm chí có thể nhìn thấy nước mưa đang chảy trên mái tóc của Ngu Khâm, men theo xuống cổ, chảy dài xuống thấm ướt áo trung y của hắn .
Dường như thất thần, Yến Vân Hà nhìn chằm chằm đường viền cổ, thậm chí không sợ con mãng (trăn)thú trên đó.
Cho đến khi nghe được lời của Ngu Khâm.
"Các ngươi có gì khác nhau ?"
Yến Vân Hà cau mày ngẩng đầu: "Cái gì?"
“Ngươi muốn giống như Thái hậu.” Mặc dù giọng nói của Ngu Khâm nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Yến Vân Hà thì vô cùng chấn động.
Ngu Khâm chậm rãi cong môi, lộ ra nụ cười rung động lòng người: "Ngươi cũng xứng?"