Là Em Níu Lấy Tay Tôi

Chương 10: Cậu chơi với tôi đi

Bứctranh trên tường đầy màu sắc rắc rối. Màu vàng của mặt trời được vẽ phía trêncùng bức tranh như một vòng lửa, bao vây tôi ở bên trong, ngày càng thu hẹp.Tôi không biết đang là đêm hay ngày, vòng lửa kia nóng hay lạnh. Khi nó cháyđến chân tôi, tôi thấy nó vừa lạnh, vừa rát. Tôi cảm nhận được sự đau đớn,nhưng có cái gì đó càng đau hơn cả lửa cháy dưới chân. Tôi đi về phía ngọn lửađang nhảy múa điên cuồng, cảm giác bỏng rát lan khắp thân thể, dần lấn át sựthống khổ sâu trong tâm can. Xuyên qua ánh lửa sáng rực, tôi chợt nhìn thấy mộtbóng người. Tôi dừng lại bước chân đang không ngừng tiến sâu vào biển lửa vôtận. Hình như có người đợi tôi...

**

Một chiều cuối đông của nhiều năm trước, một bé gái thiếu tháng yếu ớt cất tiếng khóc chào đời trong trạm xá tại một ngôi làng nhỏ. Vài phút sau, có người đàn ông bước vào phòng, ngữ điệu vui mừng, đỡ lấy đứa trẻ nhỏ xíu nhẹ như bông vào lòng, tiến tới gần khung cửa sổ. Ánh mặt trời mùa đông mỏng manh sắp tắt bên ngoài khung cửa sổ, đáp trên khuôn mặt còn chưa hết nhăn nheo của sinh linh bé bỏng mới xuất hiện trên thế giới. Đứa bé đó được đặt tên là Nhật Huyền.

Nhật Huyền khi mới sinh rất yếu, lớn lên cũng khó khăn, vì thế đến năm bốn tuổi con bé mới đi học. Huyền là một đứa bé trầm tính ít nói, trái ngược với hầu hết hành vi kêu cha gọi mẹ khóc lóc inh ỏi của những đứa trẻ khác khi lần đầu đến lớp, con bé chỉ lặng lẽ đứng chờ trước cửa, ngơ ngác quan sát những nét vẽ đầy màu sắc trên tường.

- Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi nhà trẻ hả?

Sau khi Huyền được xếp chỗ, một cậu nhóc trắng trẻo ngồi bên cạnh liền chọt chọt thắc mắc. Huyền gật đầu. Cậu nhóc liền ngạc nhiên:

- Ơ, vậy sao cậu không khóc?

Huyền cảm thấy rất khó hiểu:

- Đến trường thì phải khóc à?

- Tôi thấy ngày đầu tiên ai cũng khóc hết mà.

- Thế cậu có khóc không?

Cậu nhóc lắc đầu.

- Không. Nhưng dì tôi bảo không khóc là kì lạ. Tôi tưởng có mỗi tôi kì lạ. Thì ra cậu cũng thế.

Sự giống nhau nho nhỏ này khiến cậu nhóc kia cảm thấy thân thiết hơn hẳn, kéo ghế lại gần Huyền hơn một chút, hào hứng nói:

- Cậu chơi với tôi đi. Tôi tên Vũ, cậu tên gì?

- Tớ tên Huyền. Mà sao cậu lại xưng "tôi" thế? Tớ chỉ thấy người lớn xưng thế thôi ý.

- Tôi bắt chước ba mẹ đó. Ba mẹ tôi xưng với người khác như thế suốt, tôi nói theo nên quen rồi.

Có vẻ như trước đó Vũ không hòa hợp được với những đứa trẻ cùng lớp, khi chuẩn bị ăn cơm, chúng đồng loạt kéo ghế cách xa cậu, để chừa lại mỗi bên một khoảng trống lớn. Lúc sắp sửa đi ngủ, Huyền nghe mấy đứa con gái ghé tai nhau thì thầm:

- Nè nè, qua đằng kia đi, tớ không thích nằm cạnh nó đâu.

- Nhưng mà nhỡ nó cũng lại đó nằm thì sao?

- Ừ nhỉ, thế đợi nó chọn chỗ trước đi. Xong rồi bọn mình chọn chỗ xa nhất là được.

Huyền nhìn sang, thấy Vũ đang ôm một cái gối nhỏ màu trắng đi tới, ngạc nhiên hỏi:

- Ơ, sao cậu lại có gối riêng thế?

Vũ liếc mắt nhìn những đứa con gái đang né cậu như tà, vẻ mặt thờ ơ cực kỳ không hợp lứa tuổi:

- Nếu tôi dùng gối dài thì chúng nó sẽ gào ầm lên cho xem.

Huyền lúc ấy không hiểu nổi ý Vũ muốn nói là gì nhưng cũng không hỏi thêm, im lặng đứng chờ mọi người chọn chỗ ngủ. Nhưng không rõ vì sao, lũ trẻ đứa nào đứa nấy đứng vây quanh đám nệm được trải trên đất, không đứa nào chịu đi ngủ, đưa mắt nhìn chằm chằm Vũ. Vài đứa mất kiên nhẫn xì xào:

- Sao nó chưa chọn chỗ thế?

- Nó cứ đứng đấy thì làm sao bọn mình đi ngủ được?

- Chọn chỗ mà ngủ nhanh lên đi chứ thằng điên này...

Chúng khống chế âm lượng không tốt, nói gì cũng nghe rõ mồn một. Huyền len lén nhìn Vũ, không biết là cậu không nghe thấy hay nghe thấy mà làm như mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt bình thản như thường. Cậu chợt quay đầu sang, Huyền bị bắt quả tang đang nhìn trộm liền giật mình cúi đầu. Vũ nhìn thêm một chút, sau đó tiến sát lại, kéo con bé ngồi xổm xuống, ghé miệng hỏi nhỏ:

- Cậu có ghét tôi không?

Huyền lắc đầu.

- Có ghét ở cạnh tôi không?

Con bé lại lắc đầu.

- Vậy... có ghét nằm cạnh tôi không?

Huyền chỉ mất chưa đến ba giây suy nghĩ đã lắc đầu.

- Thế cậu nằm cạnh tôi nhá?

Nhận được cái gật đầu của con bé, Vũ như thể mới làm xong việc gì đấy quan trọng lắm, vỗ vỗ vai Huyền, kéo con bé đứng dậy rồi vui vẻ nói:

- Vậy cậu chọn chỗ đi, cậu nằm đâu tôi nằm đó.

Huyền nhìn quanh lớp, không chần chừ chỉ ngay vào chỗ gần cửa sổ. Vũ kéo con bé đến chỗ đó, đặt gối xuống, hăng hái nhường Huyền nằm trong. Thấy "thằng điên" cuối cùng cũng chọn xong nằm xuống, lũ trẻ liền nhanh chóng chạy loạn quanh lớp để tìm chỗ. Huyền nhìn chúng tranh chỗ với nhau, mãi cho đến khi cả lớp đã chìm vào yên tĩnh mới quay đầu nhìn rèm cửa. Cửa sổ gỗ đóng chặt, ánh nắng nhợt nhạt cuối thu lọt qua khe hở giữa hai cánh cửa kéo thành một vệt sáng dọc dài, bị ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng. Huyền bất chợt nhớ tới ánh đèn dầu hiu hắt mà con bé nhìn thấy qua tấm màn che ở nhà bà ngoại, ngẩn người.

...

Ngay trước kì nghỉ Tết, Vũ bỗng nghỉ sớm mấy ngày. Nghỉ Tết xong quay lại trường, mấy ngày liên tiếp Vũ đều tỏ vẻ khó chịu. Có vẻ như cậu có chuyện gì đó bực mình, lông mày cứ nhíu lại suốt, có lúc còn hậm hực đá cái này đập cái kia. Cô giáo dường như chẳng quan tâm đến, mỗi ngày cậu đập nát một món đồ chơi hay đá bay một cái bát ăn cơm, cô giáo sẽ lấy giấy bút ghi lại, buổi chiều đưa cho người đến đón Vũ. Người kia đưa tiền cho cô giáo, sau đó nửa cưỡng ép nửa dỗ dành bế Vũ lên xe máy rồi về.

Mấy ngày đó Vũ như trở thành một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, trông đúng là không khác gì "thằng điên" trong miệng lũ trẻ. Mỗi lần Huyền cố gắng đến gần, cậu sẽ lại gạt đi, đỉnh điểm là khi Vũ trong cơn tức giận đã lỡ tay xô ngã con bé. Cậu đẩy xong mới sực nhận ra hành vi thô lỗ của mình, đưa tay ra muốn đỡ nó. Nó thế mà không khóc không gào, chỉ lồm cồm bò dậy, nhấc chân chầm chậm đi sang chỗ khác. Cánh tay đơ cứng giữa không trung, Vũ ngây người một lát, sau đó mới hạ tay xuống.

Còn tưởng bị xô ngã thì Huyền sẽ không dám chạy đến tìm Vũ nữa, ai ngờ con bé vẫn cứ mò đến. Không biết nó lấy kiên trì ở đâu ra, hàng ngày đều đặn sáng trưa chiều hỏi cậu:

- Cậu có muốn đi chơi không?

Cậu còn không thèm hỏi tôi xem tôi gặp chuyện gì, Vũ ấm ức nghĩ, có chút buồn bực, mặc dù con bé có hỏi cậu cũng không nói. Nhưng vì vừa mới xô ngã người ta xong, cậu thấy rất áy náy, thế nên không có gắt gỏng với con bé nữa, thái độ vô thức nhu hòa đi rất nhiều, bớt đập phá đồ đạc trong lớp. Tuy vậy cậu vẫn nhất quyết không cùng Huyền đi ra ngoài.

- Tại sao chứ? Ra ngoài một xíu thôi mà, ở trong lớp mãi chán lắm.

Huyền cố gắng thuyết phục, lôi kéo Vũ, nhưng sức lực của một đứa trẻ như cậu không hiểu sao lại lớn như thế, làm sao cũng không kéo nổi. Sau một lúc, Huyền liền bỏ cuộc, quay đầu bỏ đi.

Hôm sau, con bé không đến tìm Vũ nữa.

Ban đầu cậu nghĩ, con bé này kiên trì thật. Nhưng đợi mãi không thấy, cậu lại nghĩ, chắc hôm nay nó nghĩ ra trò nào khác để thuyết phục cậu chăng?

Nhưng đợi cả sáng, Huyền vẫn cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, đi ra đi vào, nhưng lại không tìm đến Vũ.

Vũ bắt đầu cáu.

Nhất định là con nhóc thối này mải chơi nên mới không đến tìm cậu!

Đất không chịu trời thì trời phải chịu đất, Vũ không nhịn được bèn đứng lên đi ra ngoài tìm Huyền. Cả buổi ngồi trong lớp, không khí bên ngoài làm Vũ cảm thấy thật dễ chịu.

Biết thế nghe lời con bé đi ra ngoài chơi.

Ngó ngang ngó dọc một hồi, Vũ thấy Huyền đang đứng với một tốp khoảng bốn, năm đứa trẻ, trai gái đủ cả. Cậu tò mò không biết tại sao con bé lại ở chung một chỗ với mấy đứa nhóc kia, bọn chúng đều là những đứa ngay cả nói xấu cậu cũng không thèm, cả ngày chỉ mải nhảy nhót như ếch, leo trèo nghịch ngợm khắp nơi.

Bọn chúng không thích cậu, cũng không ghét. Bù lại, cậu cũng chẳng ưa gì chúng cho cam.

Huyền đang cười. Con bé đang cười với lũ trẻ đó, một nụ cười lấy lòng.

Khi nào thì con bé sẽ muốn lấy lòng người khác? Theo như những gì Vũ hiểu được qua hơn bốn tháng chơi với Huyền, con bé chỉ cười lấy lòng khi muốn tạo dựng mối quan hệ với ai đó. Hẳn là con bé muốn gia nhập, kết thân với hội phá phách kia.

Vũ giận. Cực kì cực kì tức giận. Giận tới mức mũi và tai sắp xì khói ra đến nơi.

Hơn bốn tháng này làm bạn với nhau, Huyền tất nhiên biết được cậu có thái độ gì với từng người trong lớp. Vừa hôm qua còn nài nỉ muốn cậu ra ngoài chơi cùng, hôm nay lại đi xun xoe với đám người cậu không ưa, thế là có ý gì?

Nếu sớm biết sẽ có ngày tức đến thế thì Vũ đã hỏi rõ ràng cả họ và tên con bé để bây giờ gào đầy đủ lên cho bõ tức.

Gào cả họ và tên có khí thế hơn nhiều.

Nhưng ba dạy Vũ, đàn ông muốn làm nên việc lớn thì phải nhẫn nhịn, phải kiềm chế. Cậu đã nhịn được hai năm, mặc kệ đám trẻ mầm non xung quanh chỉ trỏ vì cậu kì quặc, cậu vẫn nhịn. Thậm chí bây giờ còn cảm giác bọn chúng như một đám ruồi vo ve bên tai, hoàn toàn không để tâm đến nữa. Thế mà Huyền lại nhân lúc cậu gặp chuyện, phá vỡ sự nhẫn nại cuối cùng của cậu.

#hnld

Tác giả có lời muốn nói:

Tui quay lại rùi đây. Nhân tiện thì trong lúc rảnh rỗi sinh nông nổi đi lướt web, có một số điều tui rất tức giận, đến mức mà tui định drop ngay lập tức. Có thể mọi người thấy tui là người viết thì ít mà lảm nhảm thì nhiều, nhưng mong những độc giả hiện tại đang không đọc những dòng này trên ứng dụng s1apihd.com hoặc web chính thống s1apihd.com thì đọc kĩ giúp tui. Độc giả đọc đúng trang s1apihd.com của tui thì bỏ qua cũng được nha^^

Các web reup không hề đăng mấy chương lảm nhảm của tui, thế nên những lời cảnh báo nhắc nhở của tui đều vô dụng. Tui chỉ có thể l*иg nó vào chương truyện thôi.

Ừ thì bị reup là chuyện thường ở huyện, đã đến với s1apihd.com thì phải chấp nhận thôi. Nhưng tui không hiểu, tại sao lại còn thay đổi câu chữ của tui vậy?

Sửa lại văn án của tui thì thôi, cắt mất phần giới thiệu truyện của tui cũng thôi đi, nhưng mà sao lại còn có chỗ đổi cả tên truyện, tên tác giả vậy???

"Bạn đang nắm lấy tay tôi" là cái truyện mọe gì???

Tác giả "Lợn con lăn lên dốc" là đứa quái nào???

Những nội dung được tui chỉnh sửa mà web reup không cập nhật, tui cũng kệ nó đi. Nhưng tại sao bây giờ đến cái quyền được giữ nguyên vẹn mà tui cũng không có? Rốt cuộc tui làm sai ở đâu? Tại sao đến lượt tui bị reup thì mấy web đó lại sửa 7749 thứ như thế???

Tui cầu xin đó, nếu có reup thì giữ nguyên giúp tui, làm ơn, làm ơn, làm ơn!!!

Hi vọng các bạn độc giả đang đọc ở web reup có thể đọc hết đoạn tâm sự này của tui, sớm ngày quay trở về nơi chính chủ trú ngụ nhé. Nếu đọc ở web khác, không chỉ mọi người phải đọc bản sai lệch của truyện mà còn không biết tác giả tên gì nữa.

Đọc ở s1apihd.com mọi người nhé!

Thân,

Heo nhỏ lăn dốc.