Em Là Thần Dược Của Tôi

Chương 15

Editor: SoleilNguyen

Em là thần dược của tôi [GB]

Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc

Phần 15

======

Lý Tiện cũng biết về chuyện tình giữa Diệp Dung và Lục An Tầm. Sau này Lục An Tầm hối hận muốn quay lại với Diệp Dung, Lý Tiện cũng đã từng nghe Diệp Dung nói qua với cô.

Trong vòng đệ tứ ái, Diệp Dung và Lục An Tầm có thể ở bên nhau nhiều năm như vậy đã xem như là hiếm thấy. Nghĩ đến những năm tháng khó khăn của Diệp Dung, Lý Tiện muốn thuyết phục Diệp Dung gỡ bỏ thù hận, chấp nhận Lục An Tầm một lần nữa. Nhưng mà, ngay sau khi Lý Tiện vừa nói ra, đã bị Diệp Dung phản đối.

Dù là đàn ông hay phụ nữ, nếu đã nɠɵạı ŧìиɧ thì không thể tha thứ được. Tuy rằng lúc ấy Diệp Dung đã vì Lục An Tầm mà trả giá rất nhiều, nhưng đồng thời cũng nhận được không ít. Hơn nữa cô cũng có những nguyên tắc của riêng mình, không phải tất cả các loại rác rưởi đều không thể vứt bỏ.

Trong những năm qua mặc dù Diệp Dung đã thỉnh thoảng hẹn gặp vài người, nhưng cô chưa bao giờ tìm được người phù hợp. Lý Tiện không biết Diệp Dung trước kia có phải đã rất đau lòng vì Lục An Tầm hay không, vì vậy mỗi khi tụ tập cùng nhau, Lý Tiện không thể không quan tâm đến cô nhiều hơn.

"Không đâu." Diệp Dung uống cạn một ngụm bia, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng vào dạ dày kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu óc khiến cô không khỏi sửng sốt. "Có rất nhiều tiểu thụ đáng yêu trong vòng, tôi không cần thiết phải lãng phí thời gian của mình vì một người."

Nghe vậy, Loạn Ly ở bên cạnh không nhịn được "chậc" một tiếng, đồng thời trợn mắt nhìn cô.

Vì lời cảnh cáo trước kia của Diệp Dung, Loạn Ly không dám nói lung tung. Nhưng mà, Lý Tiện rất hiểu hai người này, ngay lập tức nhìn thấy nét kì quái từ trong ánh mắt của Loạn Ly.

"Hả? Đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết? Mau thành thật khai báo cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."

"Đâu có chuyện gì đâu, chỉ là có người nào đó cùng một cậu em đẹp trai nên duyên phận a~, chậc chậc chậc....."

Diệp Dung không thèm để ý tới Loạn Ly, nhìn Lý Tiện giải thích nói: "Đừng nghe cô ấy nói bậy, ngoài vòng có một cậu nhóc vừa mới tốt nghiệp, chỉ là thực tập sinh trong công ty chúng tôi mà thôi."

Diệp Dung không bao giờ thích nói dối, Lý Tiện sau khi nghe cô giải thích cũng đã bỏ cuộc.

Ngồi trên tàu điện ngầm về nhà, Viên Minh Lãng nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Diệp Dung và một người phụ nữ khác trong nhà ăn vừa rồi, cậu luôn cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái. Đặc biệt là cặp đôi ấy, thoạt nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng bầu không khí giữa hai người luôn có chút khác biệt so với những cặp đôi bình thường.

Còn có từ "tiểu thụ" mà người phụ nữ kia đã nhắc đến nhiều lần.....

Mặc dù Viên Minh Lãng thường vừa đi học vừa tìm việc làm thêm. Nhưng cậu cũng không phải không biết gì về những thứ phổ biến trên Internet. Giống như từ "tiểu thụ" này, giống như trong thể loại tình yêu thuần khiết, một trong hai nhân vật nam chính sẽ được gọi là thụ. Chỉ là cậu và Diệp Dung là một nam một nữ, cho dù là quan hệ tình cảm thì cũng nên nói là bạn trai của Diệp Dung, vậy sao có thể gọi là "tiểu thụ" chứ.....

Mang theo đầy bụng nghi vấn, Viên Minh Lãng đã về tới ngôi nhà cho thuê. Sau khi tắm xong, Viên Minh Lãng nằm trên giường lấy điện thoại di động ra. Vốn định mở trình duyệt để tìm những vấn đề thời sự mà mình đang quan tâm, nhưng khi nhớ đến hình ảnh vừa rồi, ngón tay ma xui quỷ khiến vô tình bấm vào thanh tìm kiếm.

Nhưng mà, Viên Minh Lãng chưa kịp tìm kiếm thì một cuộc điện thoại đột ngột nhảy ra khiến cậu giật mình.

Viên Minh Lãng cẩn thận xem số điện thoại, phát hiện ra đó là cha mình đang gọi. Do dự một lúc, cuối cùng cậu cũng nhấn nút trả lời.

"Này, Minh Lãng, con đã được nhận học bổng chưa? Mẹ con mấy ngày nay thắt lưng cột sống bị thoát vị đĩa đệm, nếu con nhận được học bổng có thể chuyển qua để cha đi khám bệnh cho mẹ con được không?"

Viên Minh Lãng từ nhỏ đã rất xuất sắc cả về tính cách lẫn học tập, chưa bao giờ mất học bổng năm nào kể từ khi vào đại học, luôn được nói là con nhà người ta. Nhưng mà, một Viên Minh Lãng xuất sắc như vậy không thể chịu đựng được việc có cha mẹ là những người hay thiên vị em trai mình.

Vì gia cảnh của Viên Minh Lãng không tốt nên cha mẹ cậu đã đi làm từ khi cậu còn rất nhỏ và giao cậu cho ông bà ngoại trông nom. Để tiết kiệm tiền, cha mẹ cậu hiếm khi về nhà, Viên Minh Lãng không mấy ấn tượng với họ. Vì vậy, sau khi cha mẹ về quê phát triển, quan hệ giữa họ cũng không gần gũi, mà cha mẹ cũng càng yêu thích đứa con được chăm sóc từ nhỏ đến lớn là Viên Minh Khôn.

Khi còn nhỏ Viên Minh Lãng cũng từng cãi nhau với cha mẹ, nhưng cha mẹ luôn tìm ra rất nhiều lý do khiến cậu không nói nên lời. Thật lâu sau, trong lòng Viên Minh Lãng cũng hiểu ra dù bản thân cố gắng đến đâu cũng không thể khiến cha mẹ yêu thương mình dù chỉ một chút.

Vì vậy, khi còn học trung học, Viên Minh Lãng hiếm khi về nhà. Sau khi thi đậu vào Hoa Đại, Viên Minh Lãng vừa đi học vừa làm thêm. Ngoại trừ tiền học phí học kỳ đầu tiên, bố mẹ không bao giờ cho cậu một xu nào nữa. Sau khi ông bà qua đời, Viên Minh Lãng không bao giờ quay trở về. Đến các dịp lễ tết cũng chỉ gửi một vài tin nhắn chúc phúc mà thôi.

Nhưng mà, cho đến năm ba đại học, thái độ của cha mẹ, những người đã từng thờ ơ với cậu lại đột nhiên thân thiện lên. Viên Minh Lãng ngây thơ nghĩ rằng bố mẹ cậu muốn làm lành mối quan hệ giữa họ, nhưng sau nhiều cuộc điện thoại, mẹ Viên cuối cùng đã không thể kìm chế được há mồm muốn Viên Minh Lãng giao ra học bổng.

Khi đó, cảm xúc trong lòng Viên Minh Lãng lẫn lộn, nhưng sau một ngày suy nghĩ, cậu vẫn đưa cho mẹ Viên một ngàn tệ.

Dù Viên Minh Lãng rất ít về nhà nhưng cậu vẫn nắm rõ tình hình trong nhà. Mặc kệ như thế nào, cũng không hỏi họ muốn học bổng để làm gì. Viên Minh Lãng hiểu được điều này ngoài miệng không nói gì, nhưng cả trái tim đều trở nên lạnh lẽo. Trong lúc chuyển tiền, còn nói với mẹ mình không có dư dả, còn phải chi tiêu ăn ở.

Khi mẹ Viên nghe những lời này của Viên Minh Lãng, một cơn tức giận lập tức dâng lên trong lòng bà. Không biết là lo lắng điều gì, cũng không còn tỏ ra tức giận với Viên Minh Lãng như trước nữa, sau đó gọi điện thoại đến thì giọng điệu cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.

"Mẹ con thế nào? Có nghiêm trọng không? Học bổng..... Lúc trước con có chút không thoải mái nên đi bệnh viện tiêu một phần, cũng không còn lại bao nhiêu. Hơn nữa, con còn phải ăn cơm."

"Đồ ăn ở trường của con không phải rất rẻ sao? Ăn cơm chắc cũng không tốn nhiều tiền đâu đúng không?"

Nghe cha nói, Viên Minh Lãng cảm thấy bất lực. "Ba, con đã năm cuối."

"Ừ, cha biết con lên năm cuối. Chuyện này với ăn cơm có liên quan gì?"

"Cha, năm cuối là phải đi tìm công ty thực tập."

Viên Minh Lãng nói đến đây, cha cũng đã hiểu ra. Nhưng cậu không nói gì, sau mười giây im lặng, trực tiếp cúp điện thoại.

Viên Minh Lãng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại từ sáng đến tối, cười khổ một tiếng rồi ném điện thoại xuống giường.

Cuộc điện thoại của cha gọi đến khiến Viên Minh Lãng cũng không còn hứng thú với việc gì, cậu tắt đèn nằm xuống giường liền ngủ.

......

Bởi vì dự án sắp kết thúc, Diệp Dung cuối cùng cũng có thể hít thở. Sau khi trò chuyện với Loạn Ly và Lý Tiện đến nửa đêm, lúc này ai về nhà nấy. Mọi người đoán Lý Tiện sẽ quay lại chăm sóc Vương Văn Chiêu, vì vậy chỉ uống một vài chai bia.

Khi Diệp Dung gọi tài xế về nhà, đã gần hai giờ sáng.

Sau khi gửi tin nhắn cho cấp trên xin nghỉ phép, Diệp Dung đi tắm nước nóng, tắt điện thoại và lăn ra ngủ. Khi cô tỉnh dậy thì đã gần trưa. Nấu đại một tô mì gói, vừa ăn vừa mở máy tính xem một bộ phim mà trước đó chưa xem xong.

Ngay khi bộ phim sắp kết thúc, Diệp Dung nghe thấy trên điện thoại "đinh" một tiếng, mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Viên Minh Lãng, hỏi cô muốn uống loại trà sữa gì.

Diệp Dung nhìn tin nhắn do Viên Minh Lãng gửi đến, sững sờ một lúc không nhịn được cười, cắn đũa gửi lại một tin nhắn cho Viên Minh Lãng.

Diệp Tử: Không thích uống trà sữa

Diệp Tử: Nhưng mà, tôi muốn nói là cậu cũng không quá quan tâm đến cấp trên của mình rồi

Diệp Tử: Hôm nay tôi không đi làm, cậu không phát hiện ra sao?

Viên Minh Lãng ở lại công ty đã lâu không thấy Diệp Dung đi vào, nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô có hẹn với bạn bè, không khỏi lo lắng Diệp Dung sẽ say như lần trước, lỡ như xảy ra chuyện gì thì thật tồi tệ.

Nhưng mà, nếu cậu đột ngột nhắn tin hỏi Diệp Dung tại sao cô không đi làm, sợ cô sẽ hiểu lầm là mình cố ý nhìn chằm chằm vào cấp trên, gây ra hiểu lầm. Vì vậy, sau khi nghĩ tới nghĩ lui liền lấy danh nghĩa mời khách gửi một tin nhắn cho Diệp Dung. Nếu Diệp Dung trả lời tin nhắn kịp thời, điều đó chứng tỏ Diệp Dung vẫn an toàn.

Sau khi tin nhắn của Viên Minh Lãng được gửi đến, chưa tới nửa phút Diệp Dung liền rep trở lại. Viên Minh Lãng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cũng hơi lúng túng không biết phải trả lời như thế nào.

Viên Minh Lãng: À... Không, không có gì, chỉ là buổi sáng bận một số việc nên không để ý lắm.

Viên Minh Lãng: Nếu giám đốc Diệp không có ở đây, vậy tôi nợ trước, khi nào chị tới tôi sẽ bù đắp sau.

Sau khi Diệp Dung gửi một biểu tượng cảm xúc OK, lại tùy tiện tìm một biểu tượng cảm xúc boo boo gửi đi.

Viên Minh Lãng nhìn cô gái nhỏ đang ôm mặt bĩu môi nhìn mình trên màn hình điện thoại di động, tay cầm điện thoại không khỏi run lên, vội vàng tắt máy tiếp tục làm việc.

Bởi vì ngày hôm sau được nghỉ, hơn nữa dự án sắp kết thúc, còn nửa tiếng nữa mới tan sở nhưng trong bộ phận vận hành đã không thấy bóng người.

Viên Minh Lãng mới gia nhập công ty không lâu nên tự nhiên không dám bỏ chạy như một nhân viên lâu năm. Thành thật đợi đến 5h30, sau đó thu dọn đồ đạc tan tầm.

Diệp Dung biết tính tình của Viên Minh Lãng, chắc chắn sẽ không trả lời cô sau khi nhìn thấy biểu tượng cảm xúc này, vì vậy sau đó Diệp Dung cũng không nhìn vào điện thoại nữa.

Khi bộ phim kết thúc, cô chán nản ưỡn người. Nhấp vào WeChat ở góc dưới bên phải của máy tính, tìm hộp thoại của Loạn Ly, sau đó chọc nàng.

Một phút sau, Loạn Ly gửi lại một biểu tượng cảm xúc của một người lính đang hút thuốc.

Loạn Ly: Chuyện gì? Hôm nay sao rảnh rỗi chủ động tìm tôi thế?

Diệp Tử: Không có gì, hôm nay tôi nghỉ phép, chán quá nên muốn tìm cậu tâm sự.

Loạn Ly: 【trợn trắng mắt】Ai da, chán rồi mới tìm đến tôi, đồ vô tình.

Diệp Tử: 【Mồ hôi】Nhưng thành thật mà nói, cậu như vậy, tôi thật sự không xuống tay được.

Diệp Dung mỉm cười gửi tin nhắn, cầm chén đũa đã sử dụng vào bếp. Lúc quay lại đọc lại tin nhắn, không ngạc nhiên khi thấy Loạn Ly đã dựng lông.

Loạn Ly: Ôi đệt! Cậu không thể nói tiếng người à?!

Loạn Ly: Lão tử ngực to mông vểnh, xem ra cũng không kém hơn những người khác đúng không?! Cậu còn thấy tôi chướng mắt, tôi còn chưa có nói cậu đâu!

Loạn Ly: Haiz, nhưng mà Tư Dương buổi sáng đi công tác, tôi ở nhà một mình cũng chán chết. Hay chúng ta đi ra ngoài chơi đi

Loạn Ly: Cậu đâu rồi?

Loạn Ly: Này đi đâu vậy! Tức chết lão tử! Chọc tôi xong liền bỏ chạy, đồ vô tình!

Diệp Tử:.....Ở đây, ở đây, đi rửa bát cũng không yên

Diệp Tử: Ăn no xong có hơi mệt, ngày mai rồi đi

Diệp Tử: Sáng mai tôi sẽ đãi cậu một bữa