Hôm Nào Sư Tôn Cũng Mất Trí Nhớ

Chương 1

Lúc nhị đồ đệ cũng phản bội sư môn đi tìm sư huynh nhập ma của nó nương tựa, Thẩm Ly đang ngồi khoanh chân dưới giàn nho, y nhắm mắt bấm đốt ngón tay tính xem lúc nào được ăn những quả nho to và mọng nước này.

Con thỏ yêu bị nhị đồ đệ tiện tay bắt đi báo tin run rẩy nói: “Hắn hắn hắn bảo ta về nhắn…nhắn…nhắn lại một câu…”

Thẩm Ly hái một lá nho xanh mơn mởn cho nó, từ ái nói: “Ngươi đừng sợ, ta không ăn thịt thỏ đâu.”

… Mới là lạ, thịt thỏ kho tàu vừa thơm vừa mềm, thịt thỏ rán đậm đà vị cay, vừa hay gần đây y muốn ăn, rất rất muốn ăn!

Đợi lát nữa phải xuống núi tìm một nơi nào đó để ăn mới được.

Chú thỏ nhỏ vội bẹp bẹp gặm hết lá nho y đưa, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nó lắc đôi tai dài và nói: ‘“Con đi theo sư huynh, sư tôn không cần nhớ mong’ —— người kia nói như vậy ạ! Một chữ cũng không sai!”

Tiễn đồ ăn dự trữ đi, à không, là con thỏ yêu đi, Thẩm Ly buồn bã thở dài.

Không cần nhớ… Cũng từng là thầy trò, sao có thể không nhớ được cơ chứ.

Dù sao cũng phải có người để sai vặt mà!

Nhị đồ đệ vừa đi, sau này y muốn ăn uống gì đều phải tự mình xuống núi rồi.

Trời sinh thuộc tính “trạch”, lão Thần Quân cô đơn chỉ biết thở dài, nhưng Thẩm Ly còn chưa kịp phiền não suy nghĩ chuẩn bị đi đâu ăn thì cảm ứng được cấm chế bên ngoài dao động.

Y im lặng một lát, trong lòng biết lại là một đám Tiên quân nghe nói nhị đồ đệ của y phản bội sư môn, nhập ma đạo nên tới hưng sư vấn tội*.

(*) Hưng sư vấn tội (兴师问罪): nghĩa là tự mình đến hoặc phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.

Hưng sư vấn tội? Không không, nhóm Tiên quân đâu có dám.

Thẩm Ly là ai chứ, y là vị Thần Quân cuối cùng từ thời Thượng cổ, nghe nói đạo hạnh cao thâm, tuổi tác, lai lịch hay bối phận, tùy tiện chọn một cái cũng đủ áp đảo mấy vị Tiên quân kia.

Cho nên nhóm Tiên quân chỉ có thể tận tình khuyên bảo y.

“Thần Quân tuổi tác đã cao, xin đừng vất vả vì đồ đệ nữa.”

“Thần Quân, gần đây Thượng Di Thần Cảnh lại mở ra, nếu ngài có hứng thú thì có thể vào xem thử.”

“Thần Quân một lòng vì Thiên Đạo, chúng ta kính phục, nguyện cống hiến sức lực vì Thần Quân, hay đồ đệ cũng giúp Thần Quân nuôi luôn vậy?”

“…” (tieuhuyen1205.wordpress.com)

“…”

Lời này lời nọ, mồm năm miệng mười, nếu không phải ngầm khuyên y dưỡng già cho tốt thì là đừng bồi dưỡng nhân tài cho Ma Đạo nữa.

Thẩm Ly lười nhác ngửa người nằm trên nhuyễn tháp, chân chạm đất, vẻ mặt vừa thổn thức vừa phiền muộn: “Các ngươi không hiểu đâu, lão Thần Quân cô đơn như ta sống lâu rồi nên tịch mịch biết bao.”



Thẩm Ly đuổi một hàng tiểu Tiên quân về, sau đó chuồn êm xuống núi ăn một bữa ngon.

Ăn xong, y lại thuận tay kiếm về một nhóc con.

Sờ cốt linh thì mười ba mười bốn tuổi, bộ dáng gầy trơ xương, còn không bằng bé con bảy tám tuổi. Đôi mắt đen tròn như quả nho của thiếu niên cẩn thận ngắm nghía xung quanh.

Núi rừng, suối chảy, động phủ.

Cậu bé thu hết tất cả vào đáy mắt, sau đó lại lặng lẽ nhìn vị thần tiên đưa mình đến đây.

Bộ dáng nho nhỏ hồi hộp của nó làm Thẩm Ly vui vẻ, nhưng thấy cả người nó chật vật thì thở dài, tấm lòng từ ái của sư phụ trỗi dậy, y xoa cái đầu rối bời của thiếu niên, ôn hòa nói: “Đi tắm đi, sau này con tên là… Minh Giác, là đồ đệ thứ ba của ta.”

Minh Giác bị y vò đầu, không được tự nhiên, nghe được giọng nói nhu hòa của y, bên tai lặng lẽ đỏ lên.

Trên người nó rất bẩn. Nó cúi thấp đầu, bàn tay bẩn thỉu níu lấy góc áo tàn tạ, giọng nói nhỏ xíu: “Thần, thần tiên, con….”

“Phải gọi sư tôn.” Thẩm Ly ngắt lời nó, “Được rồi, không có chuyện gấp thì chờ một lát roof nói sau, đi vào suối nước nóng phía trước tắm đi. Trên núi lạnh, đợi lát nữa đổi sang bộ y phục khác.”

… (tieuhuyen1205.wordpress.com)

Đồ đệ nhỏ này được y nhặt về lúc đi ngang qua một thôn nọ.

Lúc nhìn thấy nó, cậu bé đang bị mấy đứa trẻ vừa cười vừa đuổi đánh, trong tay nắm chặt một nửa quả gì đấy.

Mấy đứa trẻ trâu này nhặt đá ném lên người nó, vừa ném vừa lè lưỡi cười nói nó là sao chổi, có một cục đá đập trúng lên trán, máu tươi chảy xuống, cậu bé lảo đảo, bộ dáng chật vật sắp té xuống mặt đất.

Thẩm Ly nhíu mày lại, vung tay áo lên, một dòng khí bay đến hắt mấy tảng đá trở về theo đường cũ, dọa đến mấy nhóc ấy hoảng sợ la hét.

Cậu bé cũng không ngã trên mặt đất mà nó rơi vào một cái ôm ấm áp mang theo hương vị thanh lãnh.

Không cảm nhận được đau đớn trong tưởng tượng, nó kinh ngạc ngẩng đầu, bên tai là giọng nói dịu dàng: “Trở về làm đồ đệ của ta được không?”

Đồ đệ là cái gì? Làm như thế nào? Cậu bé không hiểu gì hết.

Từ nhỏ nó không cha không mẹ, người trong thôn chê nó xui xẻo, động một tí là chỉ cây dâu mắng cây hòe mà chửi nó. Nó chỉ có một gian phòng nát để ở. Lúc trời mưa, nước bên trong căn phòng đọng lại còn có thể bơi lội được.

Nó cũng không có đồ ăn, nhà ruộng vốn thuộc về nó đã sớm bị hàng xóm chia nhau sạch sẽ, nó chỉ có thể nhân lúc đêm khuya, đói bụng đến mức không chịu nổi nữa mới len lén đi hái bông lúa, lột vỏ từng hạt một, nhai kỹ nuốt chậm, giống như đang ăn món ngon mỹ vị.

Vì vậy đứa bé mười ba mười bốn tuổi lại gầy như que củi.

Thẩm Ly sờ cánh tay mảnh khảnh của nó, thương tiếc thở dài: “Đừng sợ, sư tôn mua đồ ăn ngon cho con… Chờ sau này con trưởng thành rồi thì mua lại cho sư tôn.”

Minh Giác ngây thơ nhìn y, trong lòng lặng lẽ nhớ kỹ.

Làm đồ đệ, sau này phải mua thật nhiều đồ ăn ngon cho sư tôn.