Ký Sự Mây Mưa

Chương 24

Làm một thiên kim giàu có xuất thân bất phàm, nhất định phải kết thông gia với thương nhân, trong lòng Thi Thi đầy oán trách, nhưng cuối cùng, cô vẫn chọn kết hôn cùng người kia.

Tạm thời vẫn cứ gọi người đó là "chồng" đi, dù sao khi khách sáo với người ngoài cũng giả vờ thân mật, cô đều gọi tên người đó.

Gia thế của chồng và cô giống nhau, có điều mấy năm gần đây bởi vì sản nghiệp gặp phải chuyển biến, mắt xích tài chính vốn không xoay chuyển được, công ty gặp phải một số khủng hoảng.

Mặc dù nhà cô có tài sản, nhưng lại liên quan đến thế giới ngầm, mấy năm qua vội vàng tẩy trắng, thế là, một người thiếu tiền, một người thiếu tên, hai nhà kết hợp với nhau.

Dĩ nhiên, với tư cách là con gái bảo bối của bố - đây là cách bố cô Thi lão đại gọi cô.

Thi lão đại nói cho cô biết: "Con gái bảo bối à, bó sẽ không để cho con chịu oan ức lâu đâu.

Chuyện vợ chồng đó tuỳ con muốn sao làm vậy, dù sao da mặt của tên kia cũng không tệ lắm, chỉ là cuộc sống riêng có hơi bừa bãi... Ừm, bố thấy con vẫn nên cẩn thận chút, ai mà biết nó có dính mấy bệnh không sạch sẽ không.

Con cứ lạnh nhạt với nó, cố gắng hết sức khiến nó tìm người khác để giải quyết là được rồi. Chú ý tuyệt đối không được mang thai... bất kể là người nào, bố biết trong lòng con vẫn còn băn khoăn tên họ Chương kia.

Nếu không cắt các mối quan hệ không sạch sẽ thì sẽ rất phiền phức.

Sau chuyện này con yêu thế nào thì tuỳ con, bố không quan tâm, cái gì nên cho thì sẽ cho con.

Vậy nên, nhớ kỹ, một chữ thôi: Nhẫn.

Nhẫn nhịn ngậm đắng nuốt cay mới là người trên người."

Nhưng bây giờ, mấy năm trôi qua, mục đích của Thi lão đại gần như đã đạt được, thậm chí, còn nhận được nhiều hơn so với mong muốn rất nhiều.

Quay ngược thời gian về mấy năm trước, bởi vì công ty của chồng là doanh nghiệp gia đình, lúc không có chuyện gì thì không sao, gặp phải khủng hoảng thì khó tránh khỏi việc đấu tranh nội bộ, ai nấy đều nhảy xuống tháo chạy vì để ăn được miếng bánh lớn nhất.

Người chồng cô cưới được xem là mối nguy lớn nhất, bởi vì có thêm sự giúp đỡ, lại bị một nhóm người tấn công, cực kỳ đau đầu, thậm chí công việc vốn thuận buồm xuôi gió cũng thường xuyên mắc sai lầm vì nội bộ ngăn cản, khiến cho công tử bột anh nhiều năm đắm chìm trong sắc cũng không có thời gian rỗi ra ngoài ăn chơi.

Thế nhưng sự "hy sinh" của anh không được hồi đáp. Đáng lẽ ngồi vững vị trí người thừa kế tiếp theo vậy mà lại lung lay, chẳng mấy chốc anh muốn chạy khỏi cái ghế đó.

Lúc này, Thi lão đại ra tay rồi.

Giao dịch giữa bọn họ là gì, Thi Thi chẳng hề hay biết, cũng không muốn biết.

An phận là ưu điểm lớn nhất của cô, cô hiểu mình chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt, cuối cùng nhận lấy phần của cô là được rồi, dù sao người đứng đầu cũng phải là anh chị em của cô có tư cách làm người thừa kế, không đến lượt cô.

Dù sao một phần đó chuyển thành tiền mặt, đủ để cô ăn không ngồi rồi cả ngày, cũng có thể trải qua cuộc sống cơm ngon áo đẹp từ nhỏ đến lớn.

Vậy nên, tranh giành hay không thì liên quan quái gì đến cô chứ?

Để cô thận trọng nói là: Tranh giành cái gì chứ? Vô duyên vô cớ chọc phải tên không bình thường, mất cả chì lẫn chài, cần gì phải vậy?

Chỉ là thời gian trôi qua hơi nhàm chán.

May mà, cô có thể có được chút tin tức cuộc sống sinh hoạt của Chương Nghị Kỳ, cũng coi như là có chút an ủi.

Nhớ đến người kia mấy năm giấu cô trong lòng, cô chỉ cảm thấy mình giống như cây khô lần nữa được bừng lên sức sống, tràn đầy sinh khí.

Hoá ra năm xưa mình sống như người chết giống như bạn thân đã nói sao?

Mà thôi, việc gì phải rầu rĩ? Dù sao cô cũng không mất nhiều thời gian để thoát khỏi cuộc sống như vậy.

Thi Thi nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, nhìn kim giây tích tắc di chuyển.

Không bao lâu nữa, Chương Nghị Kỳ sẽ đến ư?

Năm xưa vì cuộc sống của Chương Nghị Kỳ được yên bình, ngay cả nhìn trộm anh Thi Thi cũng không dám, chỉ sợ ngộ nhỡ bị người có tâm cơ tóm được chút dấu vết, chỉ có thể lén lút trong bóng tối nhìn anh mấy lần.

Nhưng bây giờ chuyện đã đi vào kỳ căng thẳng nhất, cũng không cần để ý như vậy.

Mặc dù, lần này cô và Chương Nghị Kỳ gặp nhau, cũng phải cần Thi lão đại cho phép.

Hơn nữa, để giữ bí mật không bị lộ ra ngoài, đoán chừng người được phái đi mời Chương Nghị Kỳ không thể nói rõ ràng sự việc, chỉ có thể hành động quanh co.

Không biết họ đã dùng cách gì mới làm được?

Trong lòng dấy lên sự nghi ngờ, nhưng Thi Thi không có hứng phân tích, chỉ mong cách làm của bọn họ không quá thô bạo là được rồi.

Suy cho cùng, lớn lên trong một thùng nhuộm, muốn cô không bị ảnh hưởng nói nghe thì dễ?

Dĩ nhiên, trong suy nghĩ của cô, để đạt được mục đích, dùng chút thủ đoạn là tất yếu, khác nhau chỉ có làm hại người hại mình hay không thôi.

Thi Thi đặt Chương Nghị Kỳ trong lòng, nhưng không có quyền lên tiếng, vậy nên chỉ có thể cầu nguyện những người đó nhìn công lao của cô và mặt mũi ông bố, đừng khiến Chương Nghị Kỳ không thoải mái là được rồi.

Thế nhưng nếu có thì sao?

Thi Thi cắn môi dưới, môi dưới bị cắn hằn rõ dấu răng.

"Ôi!" Thi Thi khẽ thở dài một cái.

Nếu Chương Nghị Kỳ không vui, vậy cô sẽ bù đắp.

Dù sao mấy ngày qua, là cô có lỗi với anh.

Đến lúc đó, anh muốn thế nào, cô đều đáp ứng, cho dù là...

Trong đầu hiện lên đủ loại tên gọi kỳ quái bị cô gọi trong quá khứ, tư thế không thể nào làm được, khuôn mặt Thi Thi đỏ lên, thầm mắng mình không biết nhục.

Có điều chỉ nghĩ trong lòng thôi, vậy mà cô bé lại ướt...

Nhưng ai bảo nơi đó của người nọ lớn như vậy, to như vậy chứ?

Thi Thi nghĩ một chút, dứt khoát đuổi hết mọi người trong phòng, sau đó tự mình thay tạp dề.

Gần như trần trụi bước vào phòng bếp, Thơ Thơ lấy nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị từ trước, tiếp theo, bắt đầu nấu nướng.

Hôm nay phải làm món Chương Nghị Kỳ thích, hy vọng qua mấy năm, khẩu vị của anh vẫn thế.

Cô hi vọng anh sẽ thích món ăn mình tự làm cho anh.

Không biết, đến lúc đó, Chương Nghị Quyết sẽ ăn cô trước, hay là dùng bữa trước nhỉ?...

Nghĩ vậy, Thi Thi cảm thấy cô bé càng ướt.