Bước ra khỏi cánh cửa của kiến trúc hình vòm cung thì cũng đã sắp bình minh. Hoắc Cảnh giơ tay che ánh sáng chói mắt, cậu ở trong ngục giam đã quá lâu, hoàn cảnh tối tăm khiến cậu có chút khó thích ứng với ánh sáng tự nhiên.
Cách đó ba mét có ba chiếc việt dã quân dụng đang đứng chờ. Màu sắc của chiếc việt dã đậu ở giữa vô cùng bắt mắt, ngay cả người đàn ông trẻ tuổi trầm ổn, đứng thẳng bên cạnh cũng vô cùng chướng mắt.
Làn da người đàn ông trẻ ngăm đen, vẻ mặt tuấn tú bất cần đời. Bộ rằn ri bó sát thân hình thẳng tắp, chân đi ủng quân đội giẫm vững vàng bước về phía cậu thiếu niên, sau đó đưa tay ra với cậu, cất giọng trầm thấp và hồn hậu: “A Cảnh, đã lâu không gặp.”
“Trưởng quan Toa Sa.” Hoắc Cảnh mỉm cười duỗi tay, cố ý sửa miệng trêu chọc: “Không, Phó tư lệnh, đã lâu không gặp.”
Hai anh em bắt tay nhau, dù họ đã từng là đồng đội trong trường học Thợ săn hai năm, nhưng điều đó cũng không thể sánh được lòng tự trọng quá mức hiếu thắng của họ.
“Ba sẽ không thích thái độ nhận sai của em.” Toa Sa thả tay ra, ngước mắt, nhắc nhở cậu em ngỗ ngược của mình.
“Ba chỉ không thích thấy em sống sót bước ra khỏi nhà tù Compre mà thôi.” Hoắc Cảnh trầm giọng đáp lại, giơ tay kéo cửa xe ngồi vào ghế sau, đầu tựa lên đệm phía sau nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng cửa xe bên kia đóng lại cùng với tiếng động cơ lần lượt vang lên. Câu hỏi của anh cả trẻ tuổi rơi vào trong tai cậu thiếu niên: “Trở về em có dự định gì không?”
“Về đâu?” Hoắc Cảnh cà lơ phất phơ đáp lại.
“Về nhà.” Thoa Sa đã quen với giọng điệu ngỗ ngược của đứa em này, truyền đạt lại sự sắp xếp của ba không sót chữ nào: “Học viện cảnh sát Vân Nam đã đuổi học em, ba nói sẽ đưa em sang Anh du học.”
“Anh cả, sợ gì chứ?” Nhắc tới chuyện cũ, Hoắc Cảnh cười khinh bỉ: “Yên tâm đi, em không có hứng với chức Phó tư lệnh của anh. Cả ngày chỉ biết lăn lê bò toài trong rừng già núi sâu, chậc, nhàm chán.”
“Vậy em muốn làm gì?”
“Khi nào thì tới lượt anh quản em thế? Hả? Em rể?”
Bầu không khí bỗng trở nên đông cứng, một tiếng em rể này khiến mặt Toa Sa lúc trắng lúc đỏ. Hoắc Cảnh thật sự huênh hoang, từ nhỏ tới lớn, mỗi lời của cậu đều có thể một kích chí mạng.
Hoắc Cảnh cong người, chống khuỷu tay lên khung cửa sổ xe, để mặc cho gió lùa qua những sợi tóc lòa xòa. Cậu không để ý tới những vết sẹo thâm tím trên cổ tay bị lộ ra. Đối với cậu mà nói, mấy thứ này đều là những đau đớn chẳng có liên quan.
Cậu chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc đang lùi lại bên đường, trước kia cũng trên con đường về nhà này, chính cậu đã dùng hai khẩu súng lục M73 của lực lượng đặc nhiệm Hải quân Mỹ để đổi lấy một nô ɭệ nhỏ bị đánh đập, mắng mỏ.
Cậu không hề lạnh nhạt, cũng từng tỏ ra nhân từ, vẫn còn nhớ rõ nô ɭệ nhỏ quỳ bên cạnh chân mình cầu xin cậu cứu cô ấy. Nhưng khi nô ɭệ nhỏ đáng thương đó trưởng thành lại phản bội cậu.
Trong xe yên tĩnh hồi lâu, Hoắc Cảnh nghênh gương mặt điển trai đón gió, hờ hững hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”
“Đề Mộ không hề làm sai.” Toa Sa lại nhấn mạnh lần nữa: “Là chính em, Hoắc Cảnh, tại sao em không tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì.”