Đề Mộ chỉ mới 17 tuổi, cô nào đã nghe đến chuyện giường chiếu kịch liệt như vậy, sắc mặt cô đỏ bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, che lỗ tai xoay người sang chỗ khác, sự tĩnh mịch trong mắt nữ rắn hoa khiến trái tim cô không yên, nhưng chàng công tử cao quý bên cạnh lại cảm thấy thú vị.
Nhưng chuyện này còn kém xa so với sự chèn ép tinh thần của anh!
Một tay Hoắc Cảnh giữ điện thoại, một tay khác bỗng nhiên nắm lấy cánh tay cô, giữ chặt người thiếu nữ trong sáng diễm lệ đến trước mặt mình.
Anh gạt bàn tay đang che tai cô xuống, cưỡng ép nhét điện thoại di động vào lòng bàn tay đã bị móng tay đâm sâu thành dấu của cô.
Cặp nam nữ phía bên kia điện thoại đang chạy nước rút cuối cùng, tiếng rên rĩ dâʍ đãиɠ và tiếng cơ thể va chạm khiến người nghe cảm thấy toàn thân khô nóng, nhưng lọt vào tai cô lại lạnh lẽo đến thấu xương.
“Đi đi, lại gần một chút, đưa cho cô ta nghe.”
Bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng giữ chặt lấy bàn tay cô, lòng bàn tay cô lại bị bốn góc cạnh của điện thoại di động đâm khảm đến đau nhức, khó nhọc mở miệng: “Tiên sinh, chẳng phải ngài đã nói sẽ không để cô ta chết ở Trung Quốc sao?”
Lòng bàn tay hơi mang vết chai mỏng của anh vuốt ve mu bàn tay mềm mại của cô, nói: “Một nữ rắn hoa không đủ tư cách để đưa ra điều kiện với anh.”
Đề Mộ chỉ cảm thấy điện thoại di động giống như một chiếc bàn là đang thiêu đốt lòng bàn tay cô, nóng đến cả người hoảng hốt, chậm rãi nói: “Nếu cô ta chết ở đây, ngài cũng sẽ rất rắc rối.”
“Nên nhớ rằng, huỷ hoại tinh thần của một người còn hữu hiệu hơn cả bẻ gãy cổ đối phương.” Đôi môi mỏng của người thiếu niên nở một nụ cười ngạo nghễ, đôi mắt anh tuấn ngay lập tức nổi lên sát ý, anh đẩy cô đến trước mặt nữ rắn hoa.
Đề Mộ lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã, cô run rẩy ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ nhắn mãnh khảnh giơ điện thoại ra trước mặt nữ rắn hoa Myanmar, cô có thể nhìn thấy trong mắt nữ rắn hoa lại loé lên thứ ánh sáng nhàn nhạt một lần nữa.
Sau một tiếng thở dài sảng khoái vang lên ở đầu dây bên kia, một lời chào hỏi trêu chọc cũng vang lên: “Cảnh thiếu gia? Nghe đủ chưa?”
“By… Byzan thiếu gia…” Nữ rắn hoa vội vàng bò đến, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng.
Nhưng ngay sau đó, Byzam lại cảm thấy đen đủi, cực kỳ kinh tởm hỏi: “Sao cô vẫn chưa chết?”
Sao cô vẫn chưa chết?
Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng có thể huỷ diệt khát vọng sống của một người.
Hai mắt nữ rắn hoa lập tức trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, cảm giác từ hy vọng đến tuyệt vọng khiến người ta như rơi xuống trong hầm băng, cả người ngã xuống trong chất bẩn đầy trên mặt đất, đôi mắt trống rỗng tan rã, đờ đẫn giống như bị rút cả linh hồn.
Đề Mộ khϊếp sợ ngồi xổm trên mặt đất, một lúc lâu sau vẫn không thể thoát khỏi bầu không khí chết chóc ở trước mặt, hai tay yếu ớt khươ khươ ở không trung, cô biết rõ nữ rắn hoa này vẫn còn thở, nhưng không khác gì đã chết.
Hoá ra trên đời này thực sự có người có thể dùng tinh thần để tra trấn và gϊếŧ chết một người.
Đột nhiên, một bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc trơn bóng của cô, chàng công tử không hề keo kiệt mà khen ngợi cô.
“Làm tốt lắm, Đề Mộ, đây lẽ là người đầu tiên em gϊếŧ.”