Cảnh tượng trước mắt nhìn thấy mà ghê người, thực quản Đề Mộ cuộn lên, dạ dày không ngừng co bóp, cô cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu muốn nôn trong người, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu ngón tay đâm chặt vào trong lòng bàn tay đến phát đau, bước chân bàng hoàng đứng nguyên tại chỗ, chỉ thấy hai tiếng cười khẽ hờ hững của vị thiếu gia phía sau.
Hoắc Cảnh tiện tay ném ống tiêm và morphine vào trong l*иg ngực người thiếu nữ, yêu cầu cô làm việc: “Tiêm cho nữ rắn hoa này đi!”
“Tiêm?” Đề Mộ nghiêng đầu lại nhìn anh nhàn nhã khoanh tay lại.
“Cô ta phải sống sót trở về.” Hoắc Cảnh dừng lại một chút, nở một nụ cười ràn rỡ trêu chọc cô: “Anh cũng có thể bóp chết cô ta, em giúp anh chôn cất, đúng lúc nữ rắn hoa này chỉ là một kẻ buôn lậu nhập cư trái phép, không tên không họ, không hộ khẩu không có thông tin nên không thể điều tra ra được gì cả.”
Vừa nghe thấy những lời nói trêu chọc của anh, Đề Mộ cố kìm nén tất cả cảm giác khó chịu, buộc mình phải bình tĩnh lại, bàn tay khẽ run rẩy cầm morphine và ống tiêm.
Cô không biết cái này dùng để làm gì, nhưng thiếu gia nói được sẽ làm được, cô không thể để anh thực sự bóp cổ một người đến chết ở trong lãnh thổ Trung Quốc.
Đề Mộ nín thở tập trung tinh thần, bước chân do dự, nhích từng chút từng chút một đến bên cạnh nữ rắn hoa, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, trái tim cẳng thẳng sợ hai đến mức đập dữ dội, trên vầng trán trắng hồng dần dần toát mồ hôi đầm đìa.
Mở hộp ra, rút morphine vào ống tiên.” Sau lưng, chàng công tử đưa ra mệnh lệnh cho bước tiếp theo.
Anh có điểm mấu chốt của mình, nếu không phải để nữ rắn hoa kia kiên trì lăn trở về phía bên kia bờ vực của sự sống thì ngay cả một liều morphine anh cũng không bố thí.
Bàn tay cầm ống tiêm của Đề Mộ run rẩy, cô mở hộp morphine ra, gõ gõ vào miệng bình thuỷ tinh, cẩn thận rút thứ chất lỏng trong suốt kia vào ống tiêm.
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn không rõ của nữ rắn hoa đã mất đi thần chí: “Cô… Cô đang tiêm cái gì cho tôi?”
Âm thanh này thực sự doạ đến người thiếu nữ không nhẹ, dây thần kinh cẳng thẳng của cô giống như bị người khác nhấc lên, lắc lư vài cái rồi trả lại chỗ cũ.
Đề Mộ nắm chặt ống tiêm trong tay, giọng nói run rẩy: “Morphine.”
“Không phải heroin sao?” Nữ rắn hoa khϊếp sợ ngước khuôn mặt dính dầy vết bẩn lên, trừng mắt nhìn chàng công tử anh tuấn đang dựa lưng vào vách tường sạch sẽ nhìn ra ngoài cửa.
“Ngài ấy sẽ không dùng thứ đồ đó đâu.” Đề Mộ thoáng bình tĩnh loại, siết chặt ống tiêm biện hộ giúp anh.
“Ha ha ha ha ha ha!” Nữ rắn hoa ở bên cạnh cô, điên cuồng mỉm cười, cười nhạo những lời nói yếu ớt của người thiếu nữ, hung ác phỉ nhổ trên mặt đất: “Nhổ vào! Cô biết cậu ta là thứ tốt đẹp gì chứ? Ha ha ha!”
Đề Mộ không lên tiếng, lặng lẽ chịu đựng tiếng cười dữ tợn trong sự giãy dụa sắc bén, mũi kim tiêm vào cánh tay của nữ rắn hoa, chậm rãi đẩy mạnh chất lỏng.
Morphine có thể tạo ra được tác dụng xoa dịu cơ bản, nhưng lại không thể kiềm chế được nữ rắn hoa kéo kéo cổ áo kích động hét lên: “Bazan thiếu gia! Tôi muốn gặp Byzam thiếu gia!”