Trên chiếc ghế bên bờ cát, Hoặc Cảnh với bàn tay đầy máu đang một mình thưởng thức bóng phản chiếu của mặt trăng máu trong hồ, trên chiếc bàn thấp đặt một chai rượu Remy Martin vừa mới khui và hai ly thuỷ tinh, như thể anh đã sớm chờ đợi cậu em trai đến.
“Uống một chút chứ?” Người anh trai khảng khái rót cho em trai một ly đầy rượu màu nâu, nói: “A Diệu, đã lâu không gặp.”
Trên cốc thuỷ tinh để lại nửa dấu tay đẫm máu, Hoặc Diệu im lặng rũ mắt ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, cậu cũng không thể ngờ được rằng hai anh em gặp lại nhau sau nửa năm lại là ở một cảnh tượng đầy máu khiến người khác buồn nôn thế này.
Cậu không biết anh Cảnh đã phải trải qua những gì trong nhà tù compre, cũng không hỏi, chỉ có thể làm trọn bổn phận của anh em nhắc nhở: “Anh Cảnh, đây là Trung Quốc, cho dù gϊếŧ một con rắn hoa nhập cư trái phép từ Myanma đi nữa cũng rất khó giải quyết.”
“Chỉ bị choáng thôi, đâm vài cái và chảy một chút máu cũng không chết người được đâu.” Chàng quý công tử trả lời giống như đang chơi trò di ngoạn nhân gian, còn nâng ly lên ngang bướng cụng vào ly rượu mà đệ đệ vẫn chưa chạm vào, tạo thành một tiếng vang thanh thuý, khoé mắt liếc nhìn Sát Á đang chờ trong phòng khách, lại cười nói: “Sát Á vẫn như thế, rất bám lấy em.”
“Cũng tốt, em có thể chăm sóc cô ấy trong khoảng thời gian này.” Hoắc Diệu cầm lấy ly rượu mà anh trai rót, nhấp một ngụm, mùi hương thanh khiết nhưng hơi đắng xộc vào trong cổ họng.
“Sao em vẫn ở trong ký túc xá của trường trung học?” Hoắc Cảnh ngắm nhìn thi thể của mấy con cá sấu nổi trong hồ, khẳng khái nói: “A Diệu, em và Sát Á không nên sống một cuộc sống như vậy. Căn biệt thự này cách trường học của em không xa lắm, mặc dù an ninh không thể so được với kính chống đạn trong nhà, nhưng ít nhất em và Sát Á cũng có thể sống chung với nhau.”
Cổ họng Hoắc Diệu hơi đau rát, cậu buông chén rượu xuống, dừng lại một chút rồi nói: “Anh Cảnh, chúng em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.”
“Ồ, một cuộc sống bình thường.” Hoắc Cảnh càn rỡ nở một nụ cười không thể kiềm chế được, chế diễu mơ tưởng hão huyền của em trai: “Diệu thiếu gia, đừng đọc sách đến choáng váng nữa, trước khi nói chuyện phải dùng đến cái đầu.”
Đúng vậy, Hoắc Diệu không phản bác gì, cậu là một học sinh xuất sắc được trường học công nhận, nhưng cũng chỉ anh mới hiểu rõ, một chút thông minh này của mình không thể sánh bằng một phần mười của anh trai.
Đối mặt với ánh trăng, cậu ấm cao quý kiêu ngạo đứng dậu đi về phía mép ao, nói thẳng với đệ đệ ở phía sau: “A Diệu, hôm nay rắn hoa của Myanmar có thể đến gϊếŧ anh, ngày mai rắn hoa của Campuchia cũng có thể đến cướp đoạt tính mạng của em.”
“Anh Cảnh, ba nói không sai.” Hoặc Diệu hiểu rõ nguyên nhân rắn hoa Myanmar đến ám sát.
Một lát sau, Hoắc Cảnh đổ ly rượu vào trong hồ máu để tế lễ những con cá sấu đã chết, một câu thành sấm.
“Có một tin tức được đưa ra cách đây hai tiếng đồng hồ rằng có một cuộc bạo động quân sự đã xảy ra ở Yangon.”
“A Diệu, ba đã từng xây cho chúng ta và mệ một thành trì trên không trung kiên cố không thể phá vỡ được.”
“Nhưng bây giờ, thành trì trên không trung đó sắp sụp đổ.”