“A!” Nhiễm Vi Vi bị vỗ mạnh hai cái, cảm thấy cái mông nóng rát, nàng hét lên, nhưng một lúc sau lại biến thành tiếng kêu đầy da^ʍ mỹ.
Bàn tay to tát điêu luyện khiến hai cánh môi bị chà xát liên tục, tiểu huyệt trắng nõn không có lông, non mềm hồng nhuận, một sợi chỉ bạc chảy ra từ trong tiểu huyệt.
“Tôi sai rồi, anh đừng đánh.” Nhiễm Vi Vi chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ tột độ này, nàng lắc đầu nguầy nguậy, muốn tránh đi, hai tay gắt gao che mặt lại.
Nàng biết mình rất mất mặt, kìm nén trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng nói ra, nhưng nàng lại cảm thấy một niềm vui khó tả.
"Tôi nghĩ về côn ŧᏂịŧ to lớn của Kê ca ca mỗi ngày, tôi muốn anh ấy đâm côn ŧᏂịŧ màu tím đã chơi bạn tốt của tôi mỗi ngày đâm vào tiểu huyệt của tôi thật mạnh thật nhanh." nàng đang khóc, không để ý rằng người đàn ông đã buông ra và nhào nặn vυ' nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Anh cúi đầu, vùi khuôn mặt tuấn tú vào cổ nàng, răng nanh sắc bén nhẹ nhàng cọ cọ cần cổ trắng nõn mềm mại của nàng, hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể nàng.
Đột nhiên bị cắn, nàng thở hổn hển: "vậy anh buông tôi ra được không?"
"Không được" người đàn ông không do dự gì mà từ chối, sau đó dùng đầu lưỡi trêu chọc từng chỗ trên khuôn mặt nàng, một cảm giác ngứa ran từ sống lưng truyền đến, chân Nhiễm Vi Vi mềm nhũn, người nàng lắc lư, nàng gần như sắp quỳ xuống đất.
May thay, nàng được người đàn ông ôm vào lòng.
“Thật là vô dụng.” Người đàn ông cười lạnh nói nhỏ vào tai nàng: “đêm nay đừng hòng chạy trốn.”
Mặt của Nhiễm Vi Vi xám xịt khiến người đàn ông sảng khoái vô cùng.
Quả nhiên, Nhiễm Vi Vi, cái đồ dâʍ đãиɠ này đang cố tình quyến rũ anh.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt đờ đẫn của Nhiễm Vi Vi, trong lòng anh cũng dâng lên một cảm xúc khó hiểu, khiến anh có chút cáu kỉnh.
Anh gõ vào đầu nàng: "đồ ngốc, em nghĩ anh là ai?"
Nhiễm Vi Vi chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt từ sững sờ chuyển sang ngây ngẩn, cuối cùng tức giận dùng hai tay đánh vào Kê Lâm Sâm " Kê ca ca, anh thật xấu xa. Thế mà anh lại gạt em."
“Là do em ngốc!” Kê Lâm Sâm không tốn chút sức lực nắm lấy hai đấm của nàng, nghiêm mặt nói: “Từ nay về sau không được về nhà muộn như vậy, gặp phải biếи ŧɦái cũng không được ngoan ngoãn như vậy, phải biết cách phản kháng. Còn có..."
Nhiễm Vi Vi im lặng, nhìn anh chăm chú với đôi mắt mở to và ẩm ướt.
"Đừng gọi anh là Kê ca ca, gọi anh là đại côn ŧᏂịŧ ca đi.”
Nàng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, được Kê Lâm Sâm ôm và mở cửa.
"Ba mẹ em có ở nhà không?"
"Không có."
Kê Lâm Sâm thở phào nhẹ nhõm, bế Nhiễm Vi Vi đĩnh đạc mà vào cửa, chân sau đóng sầm cửa lại, sải bước đến phòng của Nhiễm Vi Vi, hai tay ném một phát, ném nàng vào chiếc giường mềm mại.