"Cô..."
Kê Lâm Sâm muốn mắng nàng, lại bị đôi môi mềm mại chặn lại miệng.
Một chiếc lưỡi nhỏ mềm mại tiến vào, mạnh dạn thăm dò vùng lãnh thổ xa lạ, rồi từng chút một xâm chiếm, trêu chọc chiếc lưỡi to lớn bên trong.
Nước bọt trong miệng nàng từng chút từng chút được nàng chuyển sang miệng anh.
Anh ngẩn người một lúc, yết hầu chuyển động, anh theo bản năng nuốt xuống, sau khi biết đó là nước bọt của nàng, anh lại cảm thấy có chút ghê tởm.
Còn tốt là Nhiễm Vi Vi biết một vừa hai phải, nàng nhanh chóng rời khỏi môi anh sau khi chảy nước miếng.
Nàng chủ động nhảy xuống, nhưng bây giờ gạch lát nền vốn nhẵn nhụi đã bị nước bao phủ nên càng thêm trơn trượt.
Vừa tiếp đất, nàng bị trượt chân, thấy được mình sắp té ngã.
Lúc này, nàng theo bản năng nắm lấy quần áo của người trước mặt, nhưng lại đem cả Kê Lâm Sâm kéo xuống.
Cơ thể cao lớn của Kê Lâm Sâm đè xuống, giống như một ngọn núi đè lên người.
Qua lớp quần áo, hai người thân thể dán sát mà ngã xuống cùng nhau. Lúc này đang là đang là đầu hè, Nhiễm Vi Vi đang mặc một chiếc váy mỏng.
Hai bầu vυ' trên ngực bị ép cho bẹp dí ở giữa hai, mà nàng cũng cảm thấy có một chỗ kỳ quái phồng lên ngay chính nơi nhạy cảm giữa hai chân nàng.
Lúc nàng khuôn mặt anh đối diện với nàng.
Chính cái gọi là trước lạ sau quen, nàng tìm thấy môi anh một cách quen thuộc, hôn lên môi anh.
Nhưng Kê Lâm Sâm cũng có kinh nghiệm, anh mím chặt đôi môi mỏng không cho lưỡi nhỏ của nàng tiến vào. Đồng thời anh cũng xấu hổ về phản ứng của chính mình.
Làm sao anh có thể cứng vì nụ hôn của nàng. Hơn nữa vừa rồi, khi anh nhìn thấy Nhiễm Vi Vi ngã xuống, sượt qua mắt anh là chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng của nàng, nửa thân dưới cương cứng đến mức không thể che giấu được.
Lần đầu tiên anh muốn vén váy của nữ sinh khác ngoài bạn gái của mình để xem tiểu huyệt của nàng.
Trong nhà hàng Pháp, Kê Lâm Sâm lơ đãng chọc miếng bít tết trước mặt, đem miếng bít tết nguyên vẹn hoàn chỉnh cắt đến rơi rớt tan tác.
Tần Mộng thấy anh chỉ cúi đầu cắt bít tết lại không ăn miếng nào, có chút kỳ quái.
“Anh làm sao vậy?” Cho dù Tần Mộng có không nhạy cảm như thế nào cũng biết trong lòng Kê Lâm Sâm đang có chuyện giấu diếm.
“Không có gì.” Bị Tần Mộng đánh gãy suy nghĩ, Kê Lâm Sâm ngẩng đầu, nhìn Tần Mộng, miễn cưỡng nở nụ cười.
Chỉ là nụ cười đó quá gượng gạo.
Kỳ thật hoàn cảnh hẹn hò hôm nay rất ưu nhã và giàu cảm xúc. Ánh đèn mờ ảo, mỗi chiếc bàn đều trải khăn trải bàn màu trắng, trên những đặt những ngọn nến tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Âm thanh tao nhã mà du dương của đàn Cello vang vọng trong đại sảnh.
Lúc này hẳn là nên cùng Tần Mộng ăn một bữa cơm ngọt ngào, sau đó đi đặt phòng mới đúng, tại sao trong đầu anh cứ hiện lên thân ảnh của Nhiễm Vi Vi.
Nhớ tới đôi môi ngọt ngào của nàng, bộ ngực mềm mại, còn có…
Cảnh xuân thoáng qua dưới váy, qυầи ɭóŧ trắng bao vây lấy tiểu huyệt.