Lúc này, gương mặt Phong không còn vẻ lười biếng như thường ngày nữa mà trở nên đáng sợ vô cùng, bàn tay anh ta bóp chặt cổ tôi, ghì mạnh đến nỗi tôi không sao không thở được, họng và phổi đau như muốn nổ tung ra.Khi đại não không còn không khí, tôi mới nhớ ra phải nói:– Đừng… đừng…Anh ta không trả lời, tựa như không nghe thấy mà chỉ đ.iê.n cuồng muốn g.iế.t tôi. Khi đó tôi cuống quá định vùng vẫy, nhưng bỗng dưng lại nhớ đến có lần chị Hoa nói: Làm cái nghề này gặp biếи ŧɦái nhiều, nếu lúc nó sướиɠ, không kiểm soát được rồi lỡ tay bóp cổ mình thì đừng chống cự, càng dễ c.hế.t đấy, cứ véo cho nó một cái thật đau cho nó tỉnh.Tôi nghĩ chắc Phong cũng như vậy nên quyết định nằm im, không cựa quậy, chỉ cố gắng đưa tay lên bám lấy vai anh ta, nhẹ nhàng vỗ về mấy cái:– Phong…bình tĩnh… Phong… bình tĩnh.– …– Là… em… đây mà…Khi tôi nói xong câu này thì bỗng dưng bàn tay anh ta nới lỏng ra, ánh mắt Phong cũng đột nhiên dịu đi, anh ta thẫn thờ nhìn tôi vài giây rồi bỗng giật mình, vội vàng tách ra khỏi người tôi.Lúc này, tôi mới cuống cuồng bật dậy, ôm họng ho sặc sụa, vừa ho vừa há miệng hớp từng ngụm không khí, khi có thể thở được mới có cảm giác mình đã sống rồi.Phong thì kinh ngạc nhìn đôi bàn tay mình rồi lại nhìn tôi, rất lâu sau mới thốt ra mấy từ:– Cô… làm gì thế?– Em có làm gì đâu? Em massa xong định trèo xuống thì tự nhiên anh…Tôi sợ anh ta tự ái nên không dám nói ra hai từ “bóp cổ”, chỉ bỏ lửng như vậy rồi hỏi :– Anh ngủ mơ gặp ác mộng à?– Ừ.Phong nói xong thì lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía tôi. Mặc dù không nhìn rõ biểu cảm nhưng tôi đoán không phải anh ta trốn tránh mà chỉ đang cố để bình tĩnh lại mà thôi. Dường như ban nãy Phong gặp một giấc mơ gì đó rất đáng sợ, không kiểm soát được hành vi nên mới làm ra những điều như vậy.Khi đó tôi cũng vẫn còn sợ, nhưng nghĩ dù sao cũng không phải anh ta muốn vậy, với cả người bị áp lực tâm lý đến mức ngủ mơ cũng căng thẳng tới mức ấy cũng đáng thương. Thế nên tôi không trách anh ta, chỉ ngồi sát lại gần Phong, nhẹ nhàng rót một ly nước đưa cho anh ta:– Không sao đâu, chắc tại bình thường anh làm việc căng thẳng quá, với cả nằm sấp nữa nên mới dễ mơ thấy ác mộng. Tý nữa anh nằm ngủ thì gối đầu cao lên nhé, hít sâu thở đều vào.Ánh mắt anh ta đột nhiên thoáng qua một tia sâu thẳm, Phong nhận lấy ly nước, uống xong mới trả lời tôi:– Hít sâu thở đều làm gì?– Em cũng không rõ, nhưng ngày trước có lần đi qua chỗ Trung tâm Yoga, em nghe người ta nói hít sâu thở đều sẽ điều hòa được nhịp tim và huyết áp, rồi ngủ ngon hơn hay sao ấy. Nếu gặp ác mộng thường xuyên thì treo Dreamcatcher lên cửa cũng tốt nữa.– Mấy cái lừa người đó mà cũng tin.– Nhưng hít sâu thở đều cũng tốt thật mà. Cũng không mất gì, hay là anh cứ thử làm xem, biết đâu lại không mơ thấy ác mộng nữa.– Trò trẻ con.Phong nói đến đây thì đứng dậy, không muốn mất thời gian nói chuyện nữa nên uể oải bảo tôi:– Thôi ngủ đi.– Vâng. Chúc anh ngủ ngon.Sau khi anh ta đi về phòng, tôi vẫn nằm ngoài ghế ngủ. Mấy hôm nay tôi vẫn chưa dám bước chân vào phòng anh ta, mà Phong cũng không hề đả động gì đến tôi. Thái độ của anh ta như kiểu tôi chỉ là người giúp việc hoặc người lạ đến ở nhờ, chẳng liên quan gì đến cuộc sống anh ta nên không thèm bận tâm đến tôi.Tôi chưa từng thấy người nào bỏ tiền ra bao gái mà đêm đến lại ngủ chay như vậy cả, nhưng vì ngượng cũng không dám hỏi, với cả chủ động lại gần Phong thì tôi cũng không dám, thế nên hôm nào cũng nằm ngoài ghế rồi thấp tha thấp thỏm cả đêm.Không rõ có phải đêm ấy tôi ngủ muộn hay không mà hôm sau tôi ngủ quên, đang ngon giấc thì nghe tiếng lạch cạch trong bếp, giật mình bật dậy thì thấy Phong đang đứng trước tủ lạnh uống nước rồi.Liếc đồng hồ đã hơn 7 giờ, tôi mới cuống cuồng chạy vào:– Ôi em ngủ quên mất. Anh dậy lâu chưa?– Mới.– Đợi em tý nhé, em làm đồ ăn sáng, mấy phút là xong thôi. Hôm qua em đã chuẩn bị đồ sẵn rồi, giờ nấu nữa là xong. Chắc 15 phút nữa anh vẫn kịp đi làm phải không?– Cứ nấu từ từ thôi. 30 phút nữa tôi mới đi làm.– À vâng… thế anh chờ em tý.Phong không trả lời mà chỉ lôi ra từ trong tủ lạnh một hộp cao gì đó, trông xấu ơi là xấu, còn toàn chữ Trung Quốc nữa. Anh ta chìa tay ra đưa cho tôi:– Này.– Ơ… cái này để nấu món gì đây ạ?Anh ta nhìn tôi đầy quái đản, như kiểu người rơi từ hành tinh khác xuống vậy:– Cái này là cao, bôi vào làm tan máu bầm.– À…Tôi sợ bị cười nên dù chẳng hiểu Phong đưa cho tôi lọ cao làm tan máu bầm này làm gì vẫn giả vờ vui vẻ nhận lấy, lúc ấy đang vội nên chỉ nhét vào trong túi rồi đi nấu đồ ăn sáng luôn. Mãi đến khi Phong đi làm rồi, tôi đi rửa mặt, soi gương mới phát hiện ra cổ mình in hằn 10 vết ngón tay, vết nào cũng bầm đen, trông phát khϊếp.Lúc này mới biết, hóa ra, Phong đưa lọ cao đó để tôi bôi lên vết thương trên cổ. Thế mà tôi cứ tưởng gia vị nấu thức ăn, còn hỏi anh ta dùng để nấu món gì, nghĩ lại đúng là ngượng c.hế.t mất.Mặc dù động mấy vết bầm đó rất đau nhưng lúc thoa cao, chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác trong lòng ấm áp và vui vui thế nào ấy. Trước đây tôi bị đánh nhiều lắm, từ ông chủ đến bảo kê, thậm chí cả khách đến Phố Hoàng Thành nữa, bọn họ không vừa ý là sẽ đánh tôi, nhưng ngoài chị Hoa ra, chưa từng có ai để ý đến việc tôi bị đau thế nào chứ đừng nói cho tôi một lọ cao như vậy cả.Có lẽ cũng bởi vì thế mà tôi thấy quý lọ cao này vô cùng, dù Phong là người làm tôi bị thương, nhưng sau đó vì anh ta vẫn đối xử với tôi như một con người nên tôi rất vui, không giận mà cũng không trách gì Phong cả.Lúc đến bệnh viện, tôi mang chuyện này kể cho chị Hoa thì chị ấy cũng bảo:– Ừ, tao thấy ông ấy cũng lịch sự đấy. Không phải là loại người bỏ tiền ra mua mình rồi coi mình như con c.h.ó trong nhà, thích làm gì thì làm đâu.– Vâng. Chắc người có ăn có học nên khác chị ạ.– Thế mày đã biết gì về lão ấy rồi? Bao tuổi? Đang làm gì? Có bạn gái chưa?Tôi cắn môi lắc đầu:– Em chưa biết gì cả.– Ơ cái con hâm này, ở với người ta gần một tuần rồi mà chưa biết gì là sao? Ít nhất cũng phải biết tý tý chứ.– Thì anh ấy đi từ sáng đến tối, hôm nào nổi hứng thì ăn cơm ở nhà, còn lại toàn ăn bên ngoài. Về nhà cũng vào phòng đóng cửa, em có được vào phòng ông ấy hay tiếp xúc với ông ấy nhiều đâu mà biết.– Mẹ, thế mới cần mày phải chủ động chứ. Người ta lạnh nhạt với mày rồi mày cũng dửng dưng thì nói chuyện làm gì nữa.– Đâu, em có dửng dưng đâu, em vẫn bình thường mà, tối qua còn massa cho ông ấy nữa còn gì. Mỗi tội vì ông ấy không cho động vào đồ của ông ấy nên em mới không dám vào phòng ngủ thôi. Lỡ bước chân vào ông ấy không ưng thì c.hế.t– Tao thấy ông ấy không động vào mày mới c.hế.t ấy. Thà như chén mày đi còn dễ hiểu, đằng này mỡ để miệng mèo cũng không đυ.ng, có khi là vì mày không biết cách làm người ta hứng nên người ta mới không thèm.– Vâng, có khi cũng thế thật chị ạ.– Tao nói mày nhé, đừng tưởng cầm được tiền người ta xong là xong, mấy ông đại gia đầu toàn sạn cả đấy, mình khôn không lại được người ta đâu, xảy ra chuyện gì thì người thiệt là mình thôi. Này nhé, lỡ một hôm tự nhiên ông ấy nổi hứng rồi đá mày luôn ra ngoài đường thì sao? Lúc đó thì mày đi ăn xin để trả nợ à? Tóm lại, muốn nắm giữ trái tim đàn ông thì chỉ có làʍ t̠ìиɦ giỏi thôi. Mày gặp được đại gia như thế không dễ đâu, lắm đứa còn phải cặp với lão già đáng tuổi bố mình để kiếm tiền ấy, mày tìm được lão Phong là quá ngon rồi. Cố mà bám lấy.Bà Hoa hôm ấy phải xuất viện mà vẫn dành cả buổi để thuyết giảng cho tôi cách làm sao để lấy lòng đại gia, còn bảo tôi nên lên mạng xem mấy phim “con heo” mà học. Đàn bà phải làm đàn ông c.hế.t mê c.hế.t mệt mình trên giường mới là giỏi, mấy con ngơ ngơ người ta chỉ thích một thời gian rồi chán thôi.Tôi nghe xong thì phì cười:– Vâng, em biết rồi. Để tối nay về em học ngay. Giờ em đi làm thủ tục xuất viện cho chị đã.– Nãy bác sĩ bảo mua thuốc nhưng thôi nhé, đừng có mua, tốn tiền, tao không uống đâu.Chị Hoa nói là nói thế chứ tôi biết mới bị sảy thai xong vẫn cần phải uống thuốc và tẩm bổ nhiều, những thứ này không tiếc tiền được nên tôi vẫn mua, xong rồi lại nghe bà ấy cằn nhằn cả quãng đường về.Hai chị em tôi đi taxi đến khu trọ đã thuê sẵn. Mấy hôm nay có thời gian tôi đã xem được một phòng trọ cho chị Hoa rồi, không rộng lắm, nhưng một người ở là vừa, giá tiền cũng rẻ, quan trọng nhất là xa Phố Hoàng Thành nữa. Ở đây rất yên ổn, chị Hoa có thể bắt đầu lại cuộc sống mới dễ dàng hơn.Tôi với chị Hoa sắm sửa với dọn dẹp linh tinh cho phòng trọ đến tận gần 5 giờ chiều mới xong. Cũng định ở lại ăn cơm với chị nhưng lại sợ buổi tối Phong về, thế nên tôi đành phải dúi vào tay chị Hoa ít tiền:– Chị ơi, cầm lấy cái này, cần chi tiêu gì thì tiêu nhé.Bà Hoa thấy tiền thì lập tức giãy nảy lên:– Mày hâm à? Đồ đạc mày mua, rồi tiền viện phí tao còn chưa trả mày được, giờ mày lại đưa thêm thì tao lấy gì trả. Thôi, nãy mày mua thức ăn cho tao rồi, tao không cần mua sắm gì nữa đâu, mày cất tiền đi.– Ơ hay, phải có tiền phòng thân chứ, chả lẽ bà không có đồng nào. Em cho bà vay thôi, em có cho không đâu mà bà sợ. Ông Phong mới cho em 50 triệu tiêu vặt, em đầy tiền, không lo thiếu đâu.Tôi nói mãi chị Hoa mới chịu cầm tiền, nhưng lại bảo tháng sau bà ấy đi làm rồi sẽ trả cho tôi. Tôi biết tính chị ấy nên ậm ậm ừ ừ cho xong, lúc định ra về, tự nhiên chị Hoa lại nói:– Khoan khoan. Đợi tao đã.– Sao thế chị?– Tao lấy cho mày cái này.Chẳng biết chị Hoa lấy đâu ra một cái váy ngủ sεメy còn mới tinh đưa cho tôi:– Cái này trước chị mua cho lão kia ngắm nhưng chưa có dịp mặc đã bỏ m.ẹ nó rồi. Đợt trước bị mấy thằng bảo kê lùa, tưởng mất rồi cơ, nãy tao lục lại túi hành lý mới thấy. Mày lấy mà mặc. Người mày đẹp, ăn mặc thứ này mới khiêu gợi được bản năng đàn ông lão Phong.Tôi nhìn vải voan mỏng đến mức chẳng che được thứ gì, vừa thấy buồn cười lại vừa xấu hổ:– Vâng, em biết rồi. Chị cho thì em xin nhớ.– Thôi, nhanh về đi. Mai tao đi xin việc, có thông tin gì tao báo.– Vâng ạ.– À nhớ mua hàu về cho ông ấy ăn nhiều vào nhá, ăn hàu là khỏe nhất đấy.– Vâng.Lếch thếch về đến nhà đã gần 6 giờ chiều, tôi nghe theo chị Hoa, làm toàn mấy món ăn “bổ thận tráng dương”, còn giặt sạch sẽ chiếc váy ngủ kia để tối mặc, ai ngờ đêm ấy Phong lại không về.Thời gian ấy chẳng biết anh ta bận gì mà đi tối ngày, hầu như hôm nào cũng về rõ muộn, có lúc thì đi thông mấy ngày luôn. Tôi ở nhà một mình cũng chán, lên mạng xem phim “con heo” cũng chưa có can đảm, rảnh quá nên tranh thủ mua sách về học.Tôi chưa học hết lớp 10, chưa có bằng phổ thông nên xin việc gì cũng khó, chỉ có lao động chân tay. Giờ coi như “chuột sa chĩnh gạo”, đang nhân lúc Phong chưa đá tôi, tôi định học thêm cho bằng người ta, không sau này ra đường người ta lại nói là đứa thất học.Hôm ấy, đang ngồi giải bài tập toán lớp 11 thì bỗng nhiên lại thấy Phong về. Hơn một tuần rồi số lần đυ.ng mặt anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, giờ mới thấy Phong về sớm một bữa.Tôi vội vàng đứng dậy, chạy lại cầm chìa khóa xe cho anh ta:– Anh về rồi à? Đã ăn gì chưa?– Ăn rồi.Anh ta đi vào nhà, liếc qua bàn trà thấy tôi đang để mấy quyển sách trên đó mới hỏi:– Đang học à?– Vâng. Có mấy bài toán em không biết giải, ngồi từ tối đến giờ.– Mang đây xem.Tôi mang đến cho Phong xem, cứ nghĩ anh ta cau mày nghiêm túc ngẫm nghĩ như thật thế thì sẽ giải được cho tôi, ai ngờ sau một hồi tỏ vẻ căng thẳng, Phong lại thản nhiên trả lời:– Cái này khó thế ai mà làm được. Mấy ông bà viết sách này ra đề khó nhằn thế để tuyển người đi thi toán quốc tế đấy à?– Đâu, bài toán cao cấp của lớp 11 đấy ạ.– Sao không lấy sách giải chép cho nhanh.Tôi nhăn nhó đáp:– Em đang ôn để đi học mà. Chép sách giải làm sao được.– Định đi học à?– À… em quên mất. Mấy hôm nay anh không có nhà nên em không nói được, cũng không có số điện thoại của anh để nhắn tin. Em muốn xin anh cho em đi học nốt cấp 3 ạ. Anh yên tâm, em chỉ đi học rồi về thôi, không làm gì hay đi đâu đâu ạ.– Trường nào?– Em cũng chưa biết trường nào. Nghe nói xin vào cấp 3 ở đây cũng khó nên cứ tính thế đã ạ.Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo tôi:– Mấy trường công thì khó, trường tư dễ nhưng học phí cao.– Vâng ạ.– Muốn làm thêm kiếm tiền không?Bởi vì trong lòng có ám ảnh nên khi nghe anh ta nói thế, tôi lại tưởng Phong định bán mình cho ai, vội vàng hỏi:– Làm thêm… gì cơ ạ?– Đọc tài liệu. Ghi chép tài liệu.Trong lòng tôi lén lút thở phào một tiếng, thành thật lắc đầu:– Em chưa tốt nghiệp cấp 3, học cũng kém nữa, chắc là không ai tuyển em đâu ạ.– Không thử sao biết.Tôi chẳng hiểu anh ta bảo “thử” kiểu gì, cho đến khi Phong vào trong phòng ôm cả đống giấy tờ của anh ta ra đưa cho tôi. Bảo tôi lọc hết toàn bộ số liệu từ tập A sang tập B, đọc nội dung chính của hồ sơ A rồi ghi tóm tắt vào một quyển sổ cho anh ta. Tôi mới biết làm thêm này là làm thêm cho ông chủ Phong luôn.Tôi mắt tròn mắt dẹt bảo:– Em học dốt thế mà anh cũng dám giao công việc này cho em ạ?– Mấy cái này biết chữ, biết số là làm được. Cô trước cũng học đến lớp 10 rồi còn gì.– À… vâng.– Làm đi. Ngày mai tôi lấy.Tôi không biết công việc của anh ta là gì, nhưng mấy thứ này đều liên quan đến các công trình xây dựng gì đó, số liệu cũng toàn là tiền mua vào các loại vật liệu.Bởi vì sợ làm sai của anh ta nên tôi rất tỉ mỉ, ngồi từ lúc ấy đến tận 3 giờ sáng mới làm xong. Xong xuôi còn dò lại một lần nữa, thấy không sai sót gì mới đặt gọn gàng trên bàn rồi yên tâm đi ngủ.Tôi ngủ rất ngon, cũng chẳng mơ thấy thứ gì cả, đến khi mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao lắm rồi.Đồng hồ trong nhà đã chỉ đến con số 9, tôi giật mình, vội vàng nhìn sang tập tài liệu thì không thấy đâu, chỉ thấy ở trên bàn có quyển vở hôm qua tôi đang làm dở bài tập toán thôi.Giở ra mới thấy ai đó đã giải hộ tôi bài toán khó nhằn đó rồi, nét chữ nguệch ngoạc, viết ngoắng nên chẳng chữ nào thẳng hàng, nhưng con số thì rất đẹp. Đẹp như in từ sách ra vậy.Tôi đối chiếu bài giải của Phong với sách giải, kết quả cùng một đáp án nhưng cách giải của anh ta thì nhanh hơn, gọn hơn và cũng dễ hiểu hơn. Với trình độ này chắc chắn không phải do anh ta chép từ đâu hết mà là do tự làm, tốc độ giải quá nhanh, viết chữ không theo kịp nên mới xấu như thế.Cái người này, rõ ràng là biết làm mà hôm qua lại bảo “khó thế này ai mà làm được”, còn xúi tôi chép sách giải cho nhanh. Tính cách nói một đường làm một nẻo thế này đúng là dị c.hế.t được, nhưng mà tôi thích.Thật đấy, so với những gã đàn ông nói lời ong bướm thì kiểu đàn ông khó nắm bắt như Phong đáng tin hơn, cũng hấp dẫn hơn.Nếu anh ta chịu mở lòng mình cho tôi thì tốt biết mấy!