Trong phòng VIP có bốn, năm người đàn ông dáng vẻ bệ vệ đang ngồi uống rượu, trên bàn bày đầy những vỏ chai đắt tiền, bên cạnh ai cũng có một con bé hạng A đang lả lơi quấn lấy.Quản lý dẫn tôi đi vào, miệng cười tươi như hoa:– Giới thiệu với các sếp, đây là ngôi sao sáng chói nhất ở phố Hoàng Thành bọn em. Người đẹp Lam Giang.– Người đẹp mà đeo khăn che mặt thế thì làm sao biết đẹp hay không, bảo em ấy mở khăn ra đi.– Ấy, đây là trang phục múa cổ trang, em Giang mặc như thế để múa cho các sếp ngắm, khi nào múa xong thì em sẽ giao hẳn em ấy cho các sếp, lúc đó các sếp muốn em Giang mở khăn che mặt hay mở cái gì thì tùy ý các sếp, chỉ cần các sếp vui là được. Các sếp thấy thế có được không ạ?– Mở gì cũng được ấy à?Người đàn ông bệ vệ kia híp mắt, nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt trắng trợn dừng ở ngực tôi. Quản lý thấy vậy thì ngay lập tức bắt sóng, gật đầu lia lịa:– Vâng, đúng rồi ạ. Mở gì cũng được, miễn là các sếp thích ạ.– Haha. Được đấy nhỉ?Ông ta cười xong lại quay sang bên kia, hỏi một câu:– Phong, để em này ở lại múa, cậu thấy có được không?Ánh đèn trong phòng VIP hơi tối, nghe ông ta hỏi xong tôi mới để ý có một người đang ngồi bên trong nữa. Hình như anh ta trẻ hơn hẳn những người ở đây, bên cạnh cũng chẳng có cô gái nào, chỉ yên lặng ngồi một góc uống rượu.Anh ta trả lời bằng giọng uể oải:– Cũng được.Mấy người kia nghe xong mới liếc mắt nhìn về phía quản lý, mụ ta ngay lập tức hiểu ý, đẩy đẩy tôi lên sân khấu:– Vậy xin phép các sếp cho em Giang lên sân khấu. Không giấu gì các sếp, em làm trong nghề này bao nhiêu năm, gặp biết bao nhiêu người đẹp, nhưng chỉ thấy mỗi em Lam Giang này là múa đẹp nhất thôi. Ở Hà Nội này tìm được người múa đẹp như thế không dễ đâu, mời các sếp cứ thoải mái thưởng thức nhé.Bà ta nhấn mạnh hai chữ “thưởng thức”, mấy người đàn ông kia hiểu ý, chỉ cười nhạt một tiếng rồi phất tay đuổi bà ta ra ngoài.Cửa vừa đóng lại, tiếng nhạc cổ trang Trung Hoa cũng vang lên, tôi đứng giữa ánh đèn chiếu rọi giữa sân khấu, nhắm mắt lắng nghe từng giai điệu rồi nhẹ nhàng giơ tay lên, múa một bản nhạc mà tôi đã từng múa rất nhiều lần ở phố Hoàng Thành.Mặc dù không được học qua bất kỳ trường lớp nào nhưng tôi múa rất đẹp, tay chân rất dẻo, mỗi lần chị Hoa nhìn thấy tôi múa đều tặc lưỡi bảo tôi nếu sinh ra trong một gia đình tốt hơn, chắc chắn tôi đã là hoa hậu hoặc diễn viên múa nổi tiếng.Tôi thì không dám ước mơ cao sang đến vậy, nhưng mỗi lần đứng dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu này, tôi lại có cảm giác bản thân như được gột rửa khỏi những bụi bẩn của chốn phồn hoa, không còn là gái đ.iế.m cho người ta chà đạp nữa mà trở thành một ngôi sao nho nhỏ kiếm tiền trong sạch, như các diễn viên múa bình thường vậy.Nhưng mơ ước cũng chỉ là ước mơ mà thôi, khi nhạc tắt đi, tôi lại trở về làm công chúa lọ lem với chiếc giày rách, ở bên dưới không phải là khán giả vỗ tay mà chỉ có mấy lão khách nhìn tôi bằng ánh mắt đầy d.ụ.c vọng:– Đẹp đấy, múa đẹp mà người cũng đẹp thế này, chẳng trách là ngôi sao sáng chói của phố Hoàng Thành. Nào, bước xuống đây để anh thưởng cho em.Tôi mỉm cười bước xuống:– Em cảm ơn các anh.– Cảm ơn xuông thế thôi à?– Dạ, không ạ. Để em rót rượu kính các anh, hôm nay lần đầu được gặp các anh, em chúc sức khỏe mỗi người một ly ạ.– Thôi, không cần em kính mỗi người một ly đâu, hôm nay chỉ cần em phục vụ riêng cái anh ngồi kia là được rồi. Người đẹp thế này phải ngồi bên cạnh người như Phong thì mới xứng. Nào, em Giang lại ngồi bên cạnh rót rượu cho anh Phong đi.Tôi định nói “Vâng” thì người đàn ông kia lại khoát tay:– Không cần đâu.– Ấy, mấy khi mới có dịp anh em gặp nhau, Phong cứ ngồi một mình thế này bọn tôi cũng áy náy lắm. Người xưa chả có câu: Rượu ngon phải có gái đẹp còn gì. Uống rượu thì phải có người đẹp như em Giang ngồi bên cạnh mới hay, Phong ngồi một mình thế buồn lắm.– Tôi ngồi một mình quen rồi, mọi người cứ chơi thoải mái đi, không cần để ý đến tôi đâu.– Thế sao được.Lão mắt một mí vừa nói vừa quay sang nhìn tôi, thấy tôi chưa tháo khăn che mặt mới cáu kỉnh nói:– Đấy cái em này, không tháo khăn che mặt thì làm sao anh Phong nhìn được mặt em. Mau tháo khăn che mặt ra để anh Phong ngắm đi.– Dạ vâng.Tôi ngoan ngoãn đưa tay tháo khăn che mặt xuống, lão ta ở một bên lại tranh thủ thì thầm vào tai tôi:– Hôm nay em làm anh ta hài lòng, anh sẽ cho em gấp đôi số tiền boa vừa rồi.Với độ dày của tiền boa lúc nãy thì chắc cũng phải vài triệu, trừ các chi phí linh tinh đi thì tôi còn được khoảng 400 nghìn, gấp đôi lên là 800 nghìn nữa. Nếu tôi làm cho người đàn ông tên Phong kia hài lòng thì chắc sẽ đủ mua một bộ sách cho em tôi.Cứ nghĩ đến việc có tiền gửi về quê là tôi lại càng có thêm động lực, khẽ “vâng” một tiếng rồi đi về phía người đàn ông đó. Tôi biết anh ta khó tính nên không vội ngồi xuống, chỉ đứng cách xa chừng ba bước chân rồi cười bảo:– Hôm nay mọi người ở đây đều có đôi có cặp hết, có mỗi mình anh với em lẻ loi thôi, anh cho em ngồi cạnh anh uống rượu đi cho đỡ buồn.Nghe tôi nói vậy, anh ta mới ngước mắt lên nhìn tôi, trong đêm tối tôi không thể nhìn rõ mặt người đó, nhưng chẳng hiểu sao lại cứ có cảm giác quen quen, như đã từng gặp ở đâu rồi.Mỗi tội, tôi không dám nghĩ anh ta là người đi chiếc xe biển ngũ quý 8 đó và đã từng cứu tôi, vả lại nếu có đúng là người đó thì chắc hẳn anh ta cũng đã quên tôi từ lâu rồi. Tôi làm cái nghề này sao dám nhận người quen, anh ta không nhớ ra tôi thì càng tốt.Phong nhìn một lúc rất lâu, mãi sau mới nói:– Uống được bao nhiêu?– Bao nhiêu em cũng uống được, mỗi tội uống nhiều là say thôi ạ.– Chỉ say thôi à?– Vâng, nhưng mà em say cũng chỉ ngồi yên, chưa từng nôn ra người khách bao giờ. Với cả em nhớ logo áo anh rồi, đắt tiền quá nên không đền nổi nên nếu say quá thì em sẽ chạy vào nhà vệ sinh ngay.Nghe tôi trả lời thế, cuối cùng anh ta mới chịu nhếch môi cười. Phong ngồi dịch vào bên trong một quãng, chừa lại một phần chỗ nhỏ cho tôi:– Rót rượu đi.Mấy lão già trong phòng thấy anh ta chịu để tôi ngồi cạnh thì hí hửng cười ngoác cả miệng, liên tiếp kẻ tung người hứng:– Đấy, rượu ngon phải có người đẹp ngồi bên cạnh mới thi vị Phong nhỉ? Hôm nay Phong muốn uống rượu gì, muốn có bao nhiêu người đẹp thì cứ nói một tiếng nhé, khó đến đâu bọn tôi cũng sẽ tìm bằng được cho Phong.– Các anh không cần phải khách sáo thế đâu. Hôm nay đến đây gặp nhau, uống vài ly rượu cho vui là được. Còn lại, mấy chuyện liên quan đến lĩnh vực đấu thầu thì tôi không liên quan, không quyết định được.– Ấy, sao lại nói thế, việc đấu thầu này Phong không quyết định được thì còn ai quyết định được nữa. Tôi không dám nhờ Phong nhưng tôi nghĩ Phong chỉ cần nói với bố một câu là xong ngay, chuyện này với Phong đơn giản mà, phải không?– Chắc anh Thanh bận nhiều việc nên không biết, tôi với bố tôi cắt đứt quan hệ từ lâu rồi.– Phong cứ đùa. Ai chẳng biết chủ tịch Hoàng Phong có mỗi cậu con trai là Phong, con trai độc đinh thế cắt đứt là cắt đứt thế nào. Tôi mà có con trai xuất sắc như cậu thì tôi mừng chẳng kịp ấy chứ, ai mà nỡ cắt đứt.Nói là nói thế nhưng tất cả đều thấy nhắc đến bố thì thái độ của Phong không vui, cuối cùng bọn họ không muốn làm mất hứng anh ta nên đành chuyển sang chủ đề khác:– Thôi, hiếm lắm mới mời được Phong đến đây một bữa, hôm nay cứ vui đi đã, những chuyện khác cứ để lúc khác nói nhỉ? Mọi người cạn ly cái nào.– Cạn ly.– Cạn ly.Mấy người đàn ông uống rượu, nói về mấy chuyện kinh doanh, gì mà dự án cả trăm tỉ với nghìn tỉ, một đứa chẳng có nổi 10 triệu như tôi nghe chẳng hiểu gì, chỉ ngồi yên lặng rót rượu, thỉnh thoảng mới góp vui vài câu.Tôi để ý thấy anh ta rất ít nói, cũng chẳng nhiệt tình, suốt cả buổi hầu như đều là mấy người kia nói, còn Phong chỉ nghe và trả lời xã giao thế thôi. Cứ như vậy cho đến khi tiệc tàn mà vẫn không đạt được mục đích, lão già mắt một mí đành phải dùng đến chiêu bài cuối cùng:– Hôm nay muộn rồi, Phong cũng uống nhiều, lái xe về nguy hiểm lắm. Hay là để tôi bảo em Giang đưa Phong lên phòng nghỉ ngơi đã, đợi ngày mai tỉnh táo rồi hãy về.Tất nhiên là anh ta từ chối:– Tối nay tôi không ở lại được. Anh Thanh với mọi người cứ chơi thoải mái đi, lúc khác có dịp gặp sau.– Ấy, muộn thế này Phong lái xe về một mình tôi không yên tâm. Với cả tôi còn có một món quà tặng Phong, đã chuẩn bị hết cả rồi, Phong mà không nhận là tôi buồn đấy.Anh ta cười nhạt, không đáp mà chỉ nâng cốc rượu lên uống. Lão già kia thấy Phong không đáp mới nhích lại gần, thì thầm nói vào tai anh ta mấy câu gì đó.Chẳng biết ông ra nói gì mà lát sau tôi không thấy Phong phản đối nữa, thậm chí khi lão Thanh giục tôi đưa anh ta lên phòng, anh ta cũng chẳng hề khước từ.– Giang, em đưa anh Phong lên phòng nghỉ ngơi đi. Phòng VIP nhất trên tầng hai ấy nhé.Dù không nhận tiếp khách nhưng tôi cũng vẫn phải cười đáp:– Vâng ạ.– Hôm nay anh Phong vui hay buồn là tùy thuộc cả vào em đấy. Em mà làm anh Phong mất hứng là anh hỏi tội em đấy nhé.– Vâng, anh cứ yên tâm, em sẽ đưa anh Phong đi đến nơi về đến chốn ạ.– Haha, thế mới ngoan chứ.Lúc đó cũng tàn tiệc luôn, mỗi người ôm một cô đi tới phòng nghỉ, tôi cũng định khoác tay Phong nhưng thấy anh ta có vẻ chẳng hào hứng gì, sợ anh ta phật ý nên tôi chỉ bảo:– Anh còn đi được nữa không?– Được. Dẫn đường đi.– Vâng. Ở đây đèn hơi tối, anh đi sát em nhé.– Ừ.Tôi định dẫn Phong lên phòng nghỉ rồi tìm cách thoái thác sau, bình thường người của phố Hoàng Thành theo dõi tôi rất sát sao, chỉ cần khách cố ép tôi đi tăng 2 thì bọn họ sẽ can thiệp ngay lập tức, thế nhưng chẳng hiểu sao hôm nay mọi việc lại khác hoàn toàn.Lúc tôi đến nơi thì quản lý đã đứng chờ sẵn ở cửa, miệng cười tươi như hoa:– Ôi, sao đêm muộn rồi mà Giang vẫn để anh Phong đi thế này hả con? Ô đâu? Anh Phong hôm nay uống rượu nhiều rồi, lỡ sương xuống làm anh Phong cảm lạnh thì sao?Ở trong phố Hoàng Thành này là vậy, nịnh nọt khách đến mức trở thành lố bịch, tôi quen rồi nên cũng chỉ gượng gạo cười cho xong. Mà quản lý nói xong cũng không đợi tôi trả lời đã quay sang nhìn Phong:– Anh Phong thông cảm nhé, bé Giang ở chỗ em chưa tiếp khách bao giờ nên còn non kinh nghiệm lắm, không biết chăm sóc anh chu đáo. Nếu có làm anh mất hứng thì anh bỏ qua cho mấy người bọn em nhé.Anh ta có lẽ cũng có chung ý nghĩ như tôi nên chỉ cười mỉa mai:– Không sao. Không có kinh nghiệm thì càng thú vị.Mụ quản lý thấy thế thì sung sướиɠ như mở cờ trong bụng, nháy mắt với tôi một cái:– Chắc anh mới đến đây nên chưa biết, em Giang xưa nay được mệnh danh là người đẹp không mua nổi ở phố Hoàng Thành bọn em đấy. Nhưng mà hôm nay anh Thanh cũng dặn bọn em là phải phục vụ anh đến nơi đến chốn, tốn bao nhiêu tiền cũng phải để em Giang phục vụ anh tối nay, chỉ cần anh nhận tấm lòng của anh Thanh là anh ấy vui rồi ạ.Tôi nghe đến đây thì tròn mắt quay sang nhìn mụ quản lý. Bà ta cũng biết mình vừa thông báo một tin rất chấn động nên cũng lén lút trừng mắt lườm tôi, tỏ ý cảnh cáo và bảo tôi câm miệng.Nhưng thực sự lúc đó tôi bất ngờ đến mức không thể nào bình tĩnh được, cả người vô thức run lên. Tôi biết, đã là gà ở phố Hoàng Thành thì chỉ cần có người trả một cái giá làm hài lòng ông chủ thì tôi sẽ bị bán ngay. Nhưng không ngờ mọi chuyện diễn ra nhanh đến vậy, nhanh đến mức tôi không kịp chuẩn bị tinh thần gì cả, ngay cả thông báo với chị Hoa và học mấy chuyện kia cũng chưa kịp.Phong có lẽ cũng nhận ra thái độ của tôi thay đổi nên mới bảo:– Tấm lòng của anh Thanh thì tôi nhận, nhưng người đẹp của phố Hoàng Thành thì thôi. Tôi không thích ép người khác.– Ấy, làm gì có chuyện ép, phục vụ anh là vinh hạnh của bọn em ấy chứ. Phải không Giang?Bà ta vừa nói vừa bấu vào eo tôi, còn không quên ghé tai tôi nhắc nhở: “Ông chủ đồng ý bán mày cho người ta rồi, khôn hồn thì phục vụ người ta tử tế vào không đừng trách”.Tôi hiểu, đừng trách ở đây nghĩa là tôi sẽ ăn nhừ đòn, đánh xong sẽ phạt tôi phải đền tiền vì làm mất lòng khách, sau đó vẫn sẽ đem bán tôi cho người khác. Lúc đó cuộc đời của tôi chắc sẽ khủng khϊếp hơn bây giờ rất nhiều.Đằng nào cũng chỉ có một con đường để đi, tôi không thể chọn một lối rẽ tồi tệ hơn cho mình được, hơn nữa, khách quan mà nói, người đàn ông mà tôi sắp bán trinh đây thực sự là một người không tệ, nếu không muốn nói thẳng ra rằng anh ta rất đẹp trai, cao ráo lại sáng sủa, tôi được ngủ với anh ta coi như đã hời rất to rồi.Lòng tôi đầy chua xót, cuối cùng vẫn phải hít vào một hơi thật dài rồi cố nặn ra một nụ cười méo xệch:– Vâng ạ. Tại hơi đường đột nên em bất ngờ chút thôi ạ. Xin lỗi vì làm phật ý anh.– Đấy, con gái lần đầu ai cũng e thẹn thế đấy. Anh Phong thông cảm nhé.Nói đến đây, bà ta lại quay sang vỗ vỗ mông tôi:– Muộn rồi, em đưa anh Phong vào phòng nghỉ ngơi đi.