Truyện Thanh Hồ Tiên Nhân

Chương 28 : Kiệu hoa đỏ 3

4.

Câu chuyện của mẹ tôi không phải cứ đơn giản như vậy mà kết thúc.

Hôm đó trở về, mẹ tôi bắt đầu sốt, tuy bà ngoại tôi rất dữ, nhưng dù sao cũng là con gái mình, bà mang mẹ tôi đi bệnh viện tiêm cho hết sốt.

Buổi sáng sau khi tiêm về, mẹ tôi quả thực có bớt sốt hơn, nhưng vẫn không tỉnh hẳn, cứ mê mê mẩn mẩn. Đến chiều, lại sốt cao. Lại đi bệnh viện, bác sĩ nói mẹ tôi không có bệnh gì, chỉ sốt mà thôi.

Bác sĩ lại tiêm cho mẹ tôi một mũi, nhưng chỉ được đến nửa đêm lại hầm hập sốt tiếp. Bà ngoại tôi nghĩ ngợi, có lẽ nguyên nhân sốt không đơn giản, có lẽ là do đυ.ng phải thứ gì rồi. Bà ngoại nghĩ đến chuyện cái kiệu hoa đỏ ban sáng, nửa đêm không ngủ được, cùng ông ngoại đưa mẹ tôi đến một nhà nọ chuyên xem những thứ này ở thôn bên cạnh.

Vừa gõ cửa, người nọ nhìn thấy tình trạng của mẹ tôi, lại nghe bà ngoại kể chuyện mẹ tôi tận mắt nhìn thấy kiệu hoa đỏ vội vàng nói: “Hỏng rồi, bị Diêm Vương nhìn trúng rồi.” Bảo bà tôi cởi đồ mẹ tôi ra, bắt đầu lấy viết lông viết chữ lên khắp người mẹ tôi, chằng chịt chi chít, đến ngón tay ngón chân cũng không chừa lại.

Viết xong, bà ta đốt quanh người mẹ tôi bảy đống lửa lớn. Theo lẽ thường, đốt lửa xung quanh như vậy mẹ tôi nhất định là cảm thấy rất nóng, thậm chí không chịu nổi mới đúng. Nhưng trên thực tế, mẹ tôi chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng, cảm thấy khắp người lạnh lẽo, run lên từng chặp.

Tình hình này tiếp tục đến tận trưa, mẹ tôi mới bắt đầu tỉnh lại. Nhưng sau khi tỉnh lại, bà cảm thấy cơ thể rất yếu, muốn xoay người cũng không được.

Nhìn thấy mẹ tôi tỉnh dậy, người kia mới bớt lo, bảo bà ngoại đưa mẹ tôi về, chăm sóc cẩn thận.

Nhưng mẹ tôi bảo, lần đó không có đơn giản như vậy.

Mẹ tôi kể, lúc đầu về đến nhà đưa tiền cho bà ngoại thì vẫn bình thường, sau đó bắt đầu buồn ngủ. Lúc đầu cảm thấy mình mơ màng ngủ thϊếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, mẹ tôi chợt nghe có người gọi tên mình nên lật người ngồi dậy.

Sau khi tỉnh dậy, mẹ tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy có mấy cô gái tuổi tác tương đương mình, trong đó còn có một cô gái là bạn lúc nhỏ của mẹ. Có điều cô bạn này học lớp 4 thì nghỉ học, sau đó trong một lần lũ lụt thì bị cuốn trôi, sau đó không bao giờ gặp lại nữa.

Lần này gặp lại cô ấy, mẹ tôi vô cùng vui mừng, liền đi tới chào hỏi, hỏi cô ấy mấy năm nay đi đâu, sống thế nào, nói mình rất nhớ cô ấy này nọ.

Cô bạn đó của mẹ tên Tiểu Hằng, năm tay mẹ tôi cười nói không ngớt, nói cô ấy cũng rất nhớ mẹ tôi.

Hai người vui mừng nói chuyện một thôi một hồi, bạn của Tiểu Hằng giục cô ấy, đừng có để trễ giờ.

Mẹ tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện thì không hiểu gì. Tiểu Hằng kéo tay mẹ tôi, nói muốn giới thiệu đối tượng cho mẹ tôi, làm mẹ tôi xấu hổ muốn độn thổ. Mẹ tôi còn nhỏ, ở nhà ngoài làm ruộng ra thì làm việc nhà, hơn nữa vì nhà nghèo, ăn uống không đủ, mẹ tôi còn hơi nhỏ người. Vì vậy về chuyện tìm người yêu, mẹ tôi trước nay chưa hề nghĩ tới. Giờ bỗng nhiên Tiểu Hằng nhắc đến, bà sao có thể không xấu hổ cho được? Bởi vậy, mẹ tôi đỏ mặt từ chối ngay.

Tiểu Hằng không thèm để ý, dùng sức kéo tay mẹ tôi ra ngoài cửa. Mẹ tôi không chống lại được, chỉ có thể đi theo Tiểu Hằng.

Mẹ tôi đi theo Tiểu Hằng ra khỏi cổng nhà, đột nhiên phát hiện cảnh vật không giống lắm. Vẫn là con đường đó, vẫn là những thửa ruộng đó, vẫn là mấy cái cây đó nhưng có vẻ hơi khang khác. Nhưng cụ thể khác chỗ nào thì không thể nói được.

Khi đi đến đầu thôn, không ngờ có một chiếc xe đã ở đó chờ sẵn. Chiếc xe này cũng không thể nói rõ là xe gì, nó có màu xám xám, lại có cả tài xế, chỉ là người này sắc mặt trắng bệch, nhìn hơi đáng sợ.

Dưới sự hối thúc của Tiểu Hằng, mẹ tôi ngồi lên xe. Chỗ ngồi của chiếc xe này hơi cứng, khiến mông hơi ê ê. Mẹ tôi lên xe, Tiểu Hằng và những cô gái khác cũng lên xe, họ ngồi quanh mẹ tôi, sau đó vội vàng hối tài xế đi cho kịp giờ.

Tài xế khởi động xe, chạy nhanh như bay, nhưng lại không hề phát ra chút âm thanh nào.

Chiếc xe đó tuy chạy rất nhanh nhưng không hề có gió thổi vào. Cảm giác vô cùng kì lạ, theo lời mẹ tôi thì y như ngồi trong một cái l*иg kính chạy như bay về phía trước.

Trong xe, các cô gái rỉ rả bàn luận với mẹ tôi, nói người kia đẹp trai thế nào có tiền thế nào, trong nhà nhiều đồ ăn ngon ra sao. Đẹp trai với có tiền thì mẹ tôi không để ý lắm, nhưng vừa nghe nói trong nhà có bao nhiêu đồ ăn ngon này nọ thì bà đã không thể trấn tĩnh được rồi.

Thời đó, một năm bốn mùa đều chỉ ăn ngũ cốc, thậm chí còn chẳng được ăn no, một miếng thịt cũng chẳng có mà ăn. Bởi vậy mẹ tôi luôn luôn cảm thấy đói. Vì nguyên nhân này, mẹ tôi vừa gầy vừa nhỏ, đến bây giờ điều kiện sống đã tốt lên rất nhiều mà bà vẫn không thể nào béo lên được.

Khi nghe nói nhà người ta có rất nhiều đồ ăn ngon, lại nghe kể lể những thứ chưa bao giờ được nếm thử đó, trong đầu mẹ tôi toàn là các loại cao lương mĩ vị.

Không chỉ trong đầu toàn hình ảnh đồ ăn, đến cả mùi vị cũng đã tưởng tượng đến rồi, bụng mẹ tôi bắt đầu kêu lên ùng ục.

Nghe tiếng sôi bụng của mẹ tôi, các cô gái xung quanh cười ầm cả lên, khiến bà vô cùng xấu hổ. Nhưng bọn họ an ủi mẹ tôi, nói bọn họ lúc đầu cũng như vậy.

Lúc đó mẹ tôi rất đơn thuần, trong lòng chả nghĩ ngợi gì nhiều, nếu không nghe câu nói đó của bọn họ mà nghĩ kỹ, có lẽ bà đã bị dọa cho sợ chết khϊếp rồi.

....

Mẹ tôi và những cô gái nọ ngồi trên xe, cũng không biết qua bao lâu, không ngờ lại đi đến một thành phố. Hồi đó mẹ tôi chưa bao giờ được vào thành phố, cũng không biết thành phố trông như thế nào, vậy nên bà ninh đinh: Đây chính là một thành phố chân chính.

Theo lời mẹ tôi, nhà trong thành phố đa phần đều là nhà ba tầng, cũng có một số nhà cao tầng nhưng không quá cao, cao nhất cũng chỉ năm sáu tầng thôi. Bên trên khảm gạch hoặc khảm đá, nhưng tất cả đều là màu trắng. Thành phố đó cũng có cây, nhưng lá trên cây đều khô héo, giống như đã chết rồi vậy.

Nếu nói ra thì thành phố đó cũng tương đối phồn hoa, có người đi qua đi lại, có người đi xe đạp, có người lái xe. Hai bên đường đều là cửa tiệm quán xá, có điều bảng hiệu cũng chỉ có độc màu trắng chữ đen, nhìn có vẻ hơi trang nghiêm.

Mẹ tôi tưởng đây là phố huyện, hỏi Tiểu Hằng, Tiểu Hằng nói mập mờ gì đại ý đây đúng là phố huyện.

Tuy mẹ tôi lúc đó không đi học nữa, nhưng bà vẫn biết đọc một vài chữ, bà cảm thấy tên của những cửa tiệm bên đường đọc lên hơi kì quái, gì mà Văn Xương Các, Lão Bách Tuế, Bách Niên Xuân... Bà cảm thấy những cái tên này hơi khác với xã hội ngày nay hay dùng, hơn nữa khắp phố đều là những bảng hiệu đại loại như vậy chen chúc, làm mẹ tôi có hơi khó hiểu. Nhưng dù sao mẹ tôi cũng chẳng biết thế giới bên ngoài tròn méo ra sao nên suy nghĩ cũng tương đối đơn giản. Bà lại hỏi Tiểu Hằng, cô ấy nói với mẹ tôi, phố huyện bây giờ đang thịnh hành phong cách giả cổ, nên mẹ tôi có lẽ nhìn đường phố sẽ thấy mang hơi hướng cổ đại.

Xe đi vào sâu trong thành phố, luồn lách giữa rất nhiều con phố hào hoa, càng đi vào trong, nhà cao tầng càng nhiều, nhưng lại càng ngày càng lạnh lẽo thanh tịch. Mẹ tôi lấy làm kì quái, nói rằng những tòa nhà này sao lại vắng vẻ đến thế. Tiểu Hằng bảo, nơi này chỉ có một số người được đến, người bình thường thì không, cho nên mới thanh tịnh vắng vẻ như vậy.

Mẹ tôi càng nghe càng thấy lạ, nhưng bà bây giờ hai con mắt đã không đủ nhìn nữa, nên cũng không thắc mắc gì nhiều. Chiếc xe của họ không ngừng đi tới đi tới mãi, cuối cùng dừng trước một tòa nhà vô cùng to lớn.

Sau khi dừng xe, Tiểu Hằng dẫn mẹ tôi đi vào tòa nhà nọ. Trong tòa nhà đó không có bóng dáng một người nào nhưng tiếng rì rầm lào xào vọng lại từ khắp nơi, nghe như có rất nhiều người đang không ngừng trò chuyện.

Sau khi vào trong, Tiểu Hằng lại dẫn mẹ tôi đi lên mấy tầng nữa, vào một căn phòng lớn. Vào rồi mẹ tôi mới biết, đây hóa ra là một quán ăn.

Ngược lại với bên ngoài, trong quán ăn này có rất nhiều người, nhưng bọn họ đều yên lặng ăn cơm, không ai nói với ai lời nào.

Sau khi Tiểu Hằng kéo mẹ tôi ngồi vào một cái bàn, mấy cô gái kia cũng ríu rít vào ngồi cùng. Sau khi mọi người đều ngồi vào chỗ, một nhân viên phục vụ mang quần áo màu cánh gián đi đến, Tiểu Hằng bảo mẹ tôi gọi món đi.

Mẹ tôi từ bé đơn giờ đã bao giờ gọi món, cầm thực đơn trên tay cũng không biết làm thế nào. Cuối cùng cũng vẫn là Tiểu Hằng cầm thực đơn chỉ chỉ trỏ trỏ, gọi lên một bàn đầy ắp thức ăn. Thức ăn trên bàn kia, đều là những thứ mẹ tôi chưa nhìn thấy bao giờ, chugn không chỉ đẹp mà còn thơm nức mũi. Tiểu Hằng bảo mẹ tôi ăn đi, nhưng mẹ tôi ngại ngùng, chỉ ăn đĩa trước mặt mình. Đó là một đĩa rau xanh, người khác không ai thèm ăn, chỉ có mẹ tôi một mình ăn sạch.

Sau khi ăn xong đĩa rau, mẹ tôi còn dự định nếm thử món khác một chút, ai ngờ chợt phát hiện Tiểu Hằng và những cô gái khác đang hùng hục ăn như hổ, không ngừng không nghỉ. Một bàn thức ăn đầy ắp đã bị các cô ấy nhanh chóng ăn sạch sẽ. Mẹ tôi nhìn Tiểu Hằng bọn họ trên tay trên mặt đều đầy vết thức ăn thì hơi buồn cười, cảm giác mấy người này cứ như rất lâu rồi không được ăn vậy.

Ăn cơm xong, Tiểu Hằng bảo nhân viên phục vụ dọn dẹp, sau đó quay sang hỏi mẹ tôi thức ăn như thế nào. Mẹ tôi chỉ ăn một đĩa rau, bụng hơi cồn cào nhưng vẫn gật gật đầu nói ngon lắm, kì thực chả được nếm mùi vị gì.

Khi mẹ tôi và Tiểu Hằng đang nói chuyện thì có vài người đi đến. Đi đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Ông ta cao khoảng một mét tám mấy, lông mày lười kiếm, mắt sáng, nói theo cách của người hiện đại là rất có hình tượng.

Người đàn ông đó đi đến bàn mẹ tôi ngồi cũng không khách khí gì mà kéo một cái ghế ngồi xuống. Ông ta sau khi đưa mắt nhìn một vòng thì nhìn tới mẹ tôi, sau đó hướng về phía mẹ tôi gật gật đầu làm mẹ tôi bối rối không biết phản ứng như thế nào.

Ông ta sau khi ngồi xuống thì trò chuyện với cô gái cùng bàn một lát rồi rời khỏi. Sau khi ông ta đi rồi, Tiểu Hằng hỏi mẹ tôi, người đàn ông nọ thế nào.

Mẹ tôi nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Cũng được, cũng rất đẹp trai.”

Tiểu Hằng nghe mẹ tôi nói xong thì vô cùng vui mừng, nói với mẹ tôi: “Cậu cảm thấy ổn là tốt rồi, vậy thì hai người kết hôn đi.”

Tiểu Hằng nói xong, lại quay sang nói với những người khác về ý kiến của mẹ tôi, bọn họ vui mừng, kéo tay mẹ tôi nói đi thay đồ trang điểm, tối nay sẽ kết hôn.