Đợi lão Hạ nghỉ ngơi một lát, cặp vợ chồng kia lại lên tiếng cầu xin, nói cái gì mà bằng giá nào cũng phải cứu cháu nội bọn họ, chỉ cần thằng bé còn sống là được.
Lão Hạ nghe hai người nói vậy liền đáp: “Nếu như hai người chỉ cần thằng bé sống là được, vậy thì đơn giản rồi.” Hai người cả mừng, vội vàng quỳ gối cám ơn lão rối rít.
Tôi hôm đó vẫn là một buổi tối gió mưa vần vũ. Nửa đêm, một người phụ nữ mặc đồ đen gõ cửa nhà hai vợ chồng nọ. Hai người sợ run cầm cập, ngồi trong nhà hỏi vọng ra: “Ai vậy?”
Người phụ nữ mặc đồ đen nói: “Tôi đi tìm con trai tôi.”
Họ nghe thấy thế liền mở cửa cho người phụ nữ đồ đen, sau đó bế cháu nội của họ ra nói với người phụ nữ: “Bà xem, con trai bà ở đây này.”
Người phụ nữ nhìn đứa trẻ trong lòng bọn họ, vội vàng đón lấy hỏi: “Con trai tôi sao lại đến chỗ các người thế này?”
Hai người theo lời lão Hạ dạy bọn họ, nói mình nhìn thấy đứa trẻ chơi bên bờ sông một mình, thấy tội nghiệp nên đón về cho nó ăn.
Người phụ nữ đồ đen cám ơn bọn họ, rồi cứ thế ôm đứa trẻ đi mất.
Vợ chồng người nọ ngẩn ngơ, sao cháu nội họ lại bị bế đi mất rồi, sao mọi việc xảy ra lại không giống như lão Hạ nói nhỉ?
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ kéo nhau đến nhà lão Hạ. Lão Hạ hỏi họ: “Các người nói với người phụ nữ ấy như thế nào?”
Hai người bèn đem đầu đuôi kể lại với lão. Lão Hạ vừa nghe xong, vỗ đùi cái đét hỏi: “Ô hay, các người ngu thật hay giả thế? Tôi bảo các người nói với bà ta cho đứa trẻ nhận các người làm người thân, câu này các người có nói không?”
Hai người nọ nghe thấy thế lập tức mới nhớ ra câu mà lão Hạ dặn dò, con người phụ nữ kia là con cá chép sắp tu thành người, bà ta cũng không biết con mình thành người sẽ thành hình dạng thế nào, mọi người ăn rồi thì phải đưa cháu nội ra thế chỗ mới may mà giữ được mạng cho nó. Nhưng đến nước này thì thật hết cách rồi, cháu nội bọn họ chưa kịp nhận bọn họ là người thân đã để người phụ nữ đồ đen bế đi mất rồi, sau này chắc khó gặp lại. Bọn họ nghe thế đột nhiên khóc nức nở ầm ỹ lên
Lão Hạ an ủi hai người: “Đây có lẽ là duyên phận của đứa trẻ đó, cũng coi là chuyện tốt.”
Đương nhiên rồi, hai người chỉ còn cách thất thểu đi về.
Người phụ nữ ấy ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cho đến một hôm, bà ta mơ một giấc mơ, một đứa trẻ trên đầu mọc một cái sừng nói với bà ta: “Bà nội ơi, bà dừng buồn nữa. Ở đây cũng tốt lắm.” Nói xong còn cho người phụ nữ sờ cái sừng trên đầu của nó, đứa trẻ nói bây giờ nó đang tu hành rồi, sau này sẽ bảo vệ cho họ.
Người phụ nữ tỉnh giấc ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện đầu giường nhà mình có hai vệt nước hình dấu chân trẻ con.
Mọi việc đến đây là rõ, hơn nữa không chỉ người phụ nữ nằm mơ, chồng bà ta cũng nằm mơ, con dâu của họ tức mẹ của đứa bé cũng nằm mơ. Sau khi bọn họ kể lại, người dân trong thôn lập lên một cái miếu nhỏ bên bờ sông, gọi đó là miếu thờ Tiểu Long Nhân.
Người ta đồn rằng xin có con ở cái miếu Tiểu Long Nhân này vô cùng linh nghiệm.
Lại nói về những người trong thôn mọc vẩy cá, sau khi lão Hạ làm phép xong không bao lâu, vẩy cá trên người họ cũng từ từ rụng dần đi.
Người dân trong thôn vết thương chưa lành đã quên cảm giác đau đớn, tiếp tục đánh thuyền bè ra Nghi Hà tìm Cá Quỷ. Nhưng sau việc này, cha tôi đã nhìn ông cố tôi có thêm vài phần nể trọng.
Nể trọng thì nể trọng nhưng lòng nhiệt tình tìm Cá Quỷ của cha tôi vẫn không mảy may suy chuyển. Mỗi ngày ông đều cùng đám bạn của mình ngồi thuyền lượn lờ tới lui trên Nghi Hà, kỹ thuật chèo thuyền của ông tốt hơn kĩ năng viết chữ không biết bao nhiêu lần. Ông nội tôi vẫn lo lắng, ông cố tôi khuyên ông nội, lo làm gì, đứa trẻ này không muốn đi học, thôi thì kệ nó muốn làm gì thì làm.
Lòng nhiệt tình tìm Cá Quỷ của mọi người kéo dài đến đầu mùa thu thì bắt đầu nguội dần. Khoảng thời gian đó, gió mùa thu thổi tới hơi lạnh từ phía bắc, thổi khắp Nghi Hà, mang đến cho hai bên bờ Nghi Hà không khí mùa thu nồng đượm.
Tuy lòng nhiệt tình tìm Cá Quỷ của dân trong thôn đã giảm, nhưng bờ Nghi Hà lại có một đám người đến.
Sau khi đám người này đến Nghi Hà, bọn họ dựng lều ở chỗ ông già nuôi ong dựng lều lần trước, chỉ có điều cái lều này lớn hơn cả mấy chục lần.
Sau khi bọn họ dựng lều liền mua gạo, mua thức ăn chở tới, nhìn dáng vẻ có lẽ sẽ ở lại đây lâu đấy.
Ông cố tôi lấy làm kì quái lắm, Nghi Hà này vào mùa thu cá không lớn, cỏ không nhiều, phong cảnh cũng chẳng có gì đặc sắc, bọn họ đến đây làm gì thế nhỉ? Nhưng khi một người trẻ đến sân nhà ông cố tôi nghe ngóng thông tin về Cá Quỷ thì ông đã hiểu, đám người này cũng vì lý do này mà đến.
Những câu hỏi mà bọn họ hỏi, ông cố tôi đều nhất loạt bảo mình không biết, mà đúng là ông cố tôi cũng thực sự chưa hề nhìn thấy Cá Quỷ, cũng không biết cách nào bắt được nó cả. Hơn nữa về lão nuôi ong đã rời khỏi kia, ông cố tôi cũng hơi có cảm giác tội lỗi và trách nhiệm trong việc đó.
Nghe ông cố tôi trả lời, người trẻ tuổi kia cực kì không vừa ý. Hắn ta nói với ông cố tôi, hắn ta đã nghe ngóng rồi, biết được sau khi lão nuôi ong bỏ đi, toàn bộ thông tin đã nói lại với ông cố tôi.
Ông cố tôi lúc đó đang bóc hành, nghe người trẻ tuổi nói vậy thì hỏi hắn: “Cậu không vui à, thế cậu muốn làm gì?”
Người trẻ tuổi gằn từng câu từng chữ với ông cố tôi nói: “Tôi muốn biết sự thật.”
Ông cố tôi vứt hành sang một bên, nhăn mày hỏi: “Thiên hạ này không có đạo lý nữa hả? Cậu muốn biết thì tôi phải nói cho cậu chắc?”
Người trẻ tuổi nọ thở ra một hơi khí lạnh nói: “Lão già, tôi nói với lão...” Lời còn chưa nói xong đã bị một người phụ nữ ngăn lại.
Người phụ nữ đó nhìn dáng vẻ có lẽ từ thành phố tới, ăn mặc trang điểm rất thời thượng, chân đi một đôi giày da mà thời đó khó có thể nhìn thấy được.
Người phụ nữ xin lỗi ông cố tôi, nói thuộc hạ tính tình lỗ mãng, khiến người lớn chê cười. Nói xong đưa tới một cái bọc, nói là tặng cho ông cố tôi một chút quà. Vở kịch này ông cố tôi gặp nhiều rồi, kẻ đấm người xoa, phối hợp cũng ăn ý ra phết.
Ông cố tôi không nhận gói đồ của người phụ nữa đưa mà nói với bà ta, làm việc gì cũng chừa đường mà lui, nói không chừng mọi người còn cần giúp đỡ lẫn nhau đó. Nói xong rồi quay đít đi vào nhà mất.
Sau khi ông cố tôi vào phòng, sắc mặt của người phụ nữ nọ ngay lập tức biến đổi, quay mặt tát cho tên thuộc hạ một cái rõ mạnh.
Tuy đám người đó không lấy được thông tin gì từ chỗ ông cố tôi, nhưng ông cố tôi nhìn ra được, bọn họ đã từng đi tìm thằng bé lão nuôi ong cứu để tìm hiểu, chuyện lão nuôi ong kể lại cho ông cố tôi cũng chính là thằng bé ấy nói với bọn họ.
Cuộc đời chính là như vậy, có những thứ thay đổi đến không thể nhận ra được nữa. Đừng cầu mong lương tâm của người khác, bản thân làm được người tốt đã là tốt lắm rồi.