Lúc cô ấy bước vô phòng tắm, dường như đã để ý thấy chúng tôi, còn quay đầu lại cười với chúng tôi một cái. Không thể không nói, cô gái đó thật là rất xinh đẹp, tóc dài đen mượt, thân thể uyển chuyển.
Tiểu Long và Tiểu Phương nhìn theo, mặt cười tươi như hoa, chỉ chỉ tháp nước. Tuy lúc đó chúng tôi hơi sợ, nhưng nghĩ đến cô gái vừa cười với mình kia, trong lòng đã tự động hiện lên bao nhiêu cảnh trong phim. Tiểu Long nháy mắt một cái, chúng tôi nhất loạt cùng nhau trèo lên tháp nước. Tuy Đông Đông muốn rời khỏi, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, muốn đi cũng không dám đi nên cũng đành theo chúng tôi leo lên tháp nước.
Nhưng khi chúng tôi đi đến bên dưới tháp nước, còn chưa kịp trèo lên thì lại nghe thấy tiếng con gái cười và âm thanh vùng vẫy tạt nước. Sau khi nghe âm thanh này, chúng tôi nhận ra chúng xuất phát từ phía sau nhà tắm. Hóa ra, ở giữa nhà tắm và cái xưởng này có một con ngõ hẹp.
úc đó cái hẻm nhỏ tối om chỉ có một vài tia sáng héo hắt chiếu lại. Đám chúng tôi nhìn sang bên đó một cái, không hề do dự một giây mà vội vàng bổ nhào tới, chạy vội vào con hẻm nhỏ đó.
Sau khi vào trong hẻm chúng tôi mới phát hiện, phía sau phòng tắm nữ có một ô cửa sổ thông gió rất lớn. Trên cửa sổ lắp kính thủy tinh mờ, có điều thời gian đã lâu rồi, có hai ô kính thủy tinh đã bị vỡ, chỉ dùng giấy dán lên che lại, mà giấy thì qua thời gian dài chịu sự tác động của hơi nước trong nhà tắm nên cũng sớm đã mục nát.
Mấy người chúng tôi đứng dưới ô cửa dán giấy, liếc mắt một cái là nhìn thấy cảnh bên trong rõ ràng từng chút một.
Bên trong có một cái bể tắm lớn, trong bể đang lãng đãng hơi nóng bốc lên, vài cô gái trẻ thân không mảnh vải vừa ngâm mình trong nước vừa tạt nước lẫn nhau đùa giỡn, cười ầm ỹ. Chúng tôi đã bao giờ được thấy cảnh này đâu, lúc đó vừa thấy lập tức ngây người.
Tối hôm đó sau khi chúng tôi xem chán chê, lúc về nhà mãi vẫn không bình tĩnh lại được, trong đầu toàn là những thân hình trắng nõn trần như nhộng.
Bắt đầu từ hôm đó, chúng tôi cứ hễ không có việc gì liền đi đến công xưởng bỏ hoang đó. Ban ngày chúng tôi không đi, vì có đi cũng chẳng thấy gì. Nhưng không phải tối nào cũng đều có thể thấy, có lúc gặp lúc không. Tuy vậy điều khiến chúng tôi cảm thấy kì quái nhất là, mỗi khi cái phòng tắm đó không sáng đèn thì cũng hoang vắng hệt như cái xưởng bỏ hoang kia, chỉ khi nào đèn sáng thì mới trở thành một phòng tắm lớn sạch sẽ đông đúc.
Chúng tôi cũng biết việc này vô cùng kì lạ, nhưng cảnh tượng bên trong khiến chúng tôi không thể nào quên được, bởi vậy nên chúng tôi cũng chẳng quan tâm nguyên nhân tại sao lại như vậy, chúng tôi nhìn thấy cái gì mới là quan trọng. Không nhớ rõ là từ lần thứ mấy, các nữ công nhân bên trong hình như đã phát hiện ra chúng tôi. Lúc đầu bọn họ rất sợ hãi, nhưng sau đó có vẻ không hề tức giận mà còn cười với chúng tôi, nói chúng tôi nhát gan.
Sau lần đó phải đến hơn một tuần chúng tôi không dám đến nhà tắm đó rình nữa, bởi vì chúng tôi sợ hậu quả xảy ra sau khi bị phát hiện. Hơn một tuần sau, bốn đứa chúng tôi cuối cùng không nhẫn nại thêm được nữa, trong lòng ngứa ngáy không yên, bụng bảo dạ chắc không có gì xảy ra nên lại đi.
Nhưng không hiểu sao lúc tính đi tôi cứ cảm thấy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, Đông Đông cũng cảm thấy thế, nói không muốn đi nữa. Tiểu Long nói chúng tôi vô tích sự, còn nói chúng tôi nếu không đi thì sau đừng có chơi với cậu ta và Tiểu Phương nữa. Tiểu Phương khuyên chúng tôi: “Đi đi! Đi đi mà! Coi như đi cùng hai đứa tao. Hai đứa mày nếu không muốn vào thì ở bên ngoài đợi tụi tao là được rồi.”
Nghe lời Tiểu Phương nói, tôi nghĩ đi thêm lần nữa chắc cũng không sao. Thực ra chúng tôi không muốn đi không phải vì sợ điều gì kì quái, chỉ là sợ lúc chúng tôi đang xem trộm bên ngoài mà bị bắt được, vậy thì nhục không biết để mặt ở đâu. Lớp tôi có một cậu bạn rình nhà vệ sinh nữ bị bắt tại trận, bị thông báo phê bình khiển trách trước mặt toàn trường, nhục nhã không thể tả.