Chiếc xe đen chậm rãi đi trong màn đêm, vô số đèn neon vụt qua cửa sổ.
Trời tháng mười đã bắt đầu lạnh, trong xe đã mở điều hòa nhưng nhiệt độ lại dần tăng lên.
Lục Hoặc giữ chặt eo cô đang lộn xộn, bắt gặp ánh mắt mông lung của cô, anh vén tóc mái rối loạn ra sau tai, dùng ngón tay ấm áp nhéo mặt cô, anh học thói hư của cô mà không chủ động hôn cô.
Mắt Kiều Tịch mờ mịt, đầu óc choáng váng, cô chỉ biết là Lục Hoặc không hôn cô.
Nước trong mắt ngày càng nhiều.
Lục Hoặc thở dài, đầu ngón tay lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, “Không được khóc cũng không được chơi xấu.”
Làn da cô mỏng manh thật sự, đầu ngón tay lau qua đuôi mắt cô liền đỏ lên.
Lục Hoặc nhẹ tay, anh vẫn không chủ động.
Cá vàng nhỏ thả mồi dụ người say cắn câu.
Kiều Tịch bắt lấy bàn tay Lục Hoặc đang vuốt ve mắt cô, cô bất mãn nhìn anh, “Anh không hôn em thì để em hôn anh.”
Hai tay cô ôm mặt Lục Hoặc, tiến tới gần anh.
Cô mang theo hơi thở thơm tho dừng trên mặt anh, thật quyến rũ, chàng trai không khống chế được, anh nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Cho dù tựa lưng vào ghế thì thân hình Lục Hoặc cũng cao hơn cô, Kiều Tịch ngẩng mặt lên hôn anh.
Đôi môi mềm mại dừng trên lông mày chàng trai.
Xuống dưới nữa là chóp mũi anh.
“Lục Hoặc, anh đánh bi-a thật đẹp trai.” Kiều Tịch lẩm bẩm, cô mơ màng nhớ vừa rồi chàng trai đứng bên bàn với đôi chân dài hút mắt, anh khom lưng như là dã thú chờ cơ hội bùng nổ, vòng eo thon chắc mạnh mẽ.
Nghĩ đến đấy, tay cô không nhịn được đi niết eo anh, cô có hơi đắc ý: “Tử Hân nói, eo của anh rất tốt, là em nhặt được tiện nghi.”
Bàn tay cô mềm như bông làm loạn trên eo anh, Lục Hoặc vô thức căng bụng, nghe thấy cô nói thì lập tức đỏ mặt, “Tịch Tịch!” Cô thật sự dám nói.
Kiều Tịch bất mãn nhìn tay mình bị nắm chặt, cô tránh thoát, “Nơi này sớm muộn gì cũng là của em, em sờ cũng không được sao?”
Nói cô say rượu nhưng suy nghĩ của cô lúc này rất rõ ràng.
Gương mặt trắng trẻo của Lục Hoặc đỏ bừng, dở khóc dở cười, “Tịch Tịch, bây giờ không được.”
Kiều Tịch chớp mắt, “Vì sao không được, là anh không được sao?”
Lục Hoặc tức cười, anh nghiến răng, “Tịch Tịch, không phải anh không được.” Dù sao cũng là thanh niên, liên quan đến năng lực phương diện này đều phải nói rõ ràng.
Nhưng mà Kiều Tịch không nghe lời anh, đầu ngón tay chọc nhẹ vào bụng anh, cứng rắn, cảm giác không mềm chút nào, cô có hơi ghét bỏ, “Lục Hoặc, eo anh không có mềm như em.”
Vòng eo Kiều Tịch thon thả mềm mại, nếu bị véo sao có thể cứng rắn và căng chặt như anh chứ.
Vị trí nhạy cảm như vậy sao có thể để người tùy ý đυ.ng chạm?
Lục Hoặc siết bàn tay đang ngọ nguậy của cô, xoa bóp trong tay, anh cười: “Ừm, đúng là không mềm như Tịch Tịch.”
Đáy mắt chàng trai tối sầm lại, anh cúi đầu hôn lên môi Kiều Tịch rồi rút lui.
Mới chạm nhẹ một cái, sao Kiều Tịch có thể thỏa mãn, cứ như vậy, cô giống như đứa ngốc cắn câu, tự giác chu môi ra hôn.
Vừa rồi ăn bánh kem trong phòng, miệng của cô vẫn còn mùi sữa thơm ngọt, còn có hương rượu thoang thoảng, mùi vị quá ngọt ngào.
Một tay Lục Hoặc giữ eo cô, một tay khác nắm lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan chặt.
Trên cửa sổ xe phản chiếu hình ảnh hai người sát gần nhau.
Lục Hoặc cố hết sức khống chế cái đuôi muốn chui ra, không biết có phải do hai chân đã hồi phục không ít hay không, trước đây chỉ cần Kiều Tịch hôn một cái anh đã không thể khống chế cái đuôi, thế mà bây giờ còn có thể kiềm chế bản thân không để lộ ra.
Bạo Phú đã từng nói với Kiều Tịch rằng khi hai chân Lục Hoặc từ từ lành lại, năng lượng đen biến mất, anh có thể dần kiểm soát việc chuyển đổi giữa đuôi và hai chân.
Giờ đây, anh đang trên bờ vực suy sụp nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Đầu Kiều Tịch mông lung, hơi thở gấp gáp, đầu càng lúc càng choáng, nếu như bình thường bị bắt nạt như vậy, cô còn có thể chịu đựng được, mà bây giờ cô bất mãn khịt mũi, hàm răng khẽ mở, trực tiếp cắn xuống môi mỏng quấn lấy cô không buông.
Cơn đau ập đến, Lục Hoặc siết chặt cánh tay, hàng lông mày lạnh lùng tràn đầy du͙© vọиɠ.
Xe dừng trước cửa Kiều gia.
Lục Hoặc điều chỉnh tư thế để Kiều Tịch ngủ trong vòng tay anh được thoải mái hơn.
Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, bàn tay yếu ớt túm lấy vạt áo anh, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đuôi mắt phiếm hồng, thật xinh đẹp động lòng người.
Ánh mắt Lục Hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trước là cổng lớn Kiều gia, anh không đánh thức cô, luyến tiếc đưa trân bảo Kiều gia trở về.
*
Đồn cảnh sát.
Lục lão gia tử xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị, khó coi vô cùng.
“Ông nội.” Lục Vinh Diệu thấy Lục lão gia tử, anh ta kích động chạy đến.
“Cháu đây là có chuyện gì?” Lục lão gia tử tức giận chất vấn. Vốn dĩ ông ta đã nghỉ ngơi rồi, không ngờ tới quản gia nhận được điện thoại từ cảnh sát.
Ông ta nổi giận đi tới.
Cảnh sát nói với lão gia tử, “Lục lão tiên sinh, Lục Vinh Diệu đánh người khác ở nơi công cộng.”
“Ông nội, là nó đáng bị vậy, nó lừa cháu đầu tư dự án làm mất hết tiền của cháu, cháu thấy nó một lần đánh một lần.” Lục Vinh Diệu say khướt, vỗ bàn nói, “Các người bắt tôi làm gì? Các người nên bắt kẻ lừa đảo Hoàng Chí Văn kia kìa.”
“Ở đây là đồn cảnh sát, cậu an tĩnh đi.” Cảnh sát nghiêm túc nói.
Lục lão gia tử nhìn cháu trai lớn chật vật trước mắt, ông ta khó thở, “Cháu ở nước ngoài mấy năm, thứ học được chỉ có đánh lộn, uống rượu, quấy phá suốt ngày sao?”
Lục quản gia để luật sư nhanh chóng giải quyết chuyện Lục Vinh Diệu, ông ấy nói với Lục lão gia tử, “Lão gia, đối phương đồng ý giảng hòa.”
Lục Vinh Diệu kiêu ngạo nói: “Là nó thức thời, nếu không lần sau cháu sẽ dạy dỗ nó.”
Đôi mắt sắc bén của Lục lão gia tử nhìn anh ta, “Cháu câm miệng.” Ông ta dặn dò quản gia, “Cậu cho người mang nó về và để cho nó tỉnh táo, khi nào tỉnh rượu thì tới gặp tôi.”
“Vâng, lão gia.”
Trở lại xe, Lục lão gia tử mệt mỏi, “Năm đó tôi không nên để nó xuất ngoại, bây giờ nuôi thành cái dạng gì rồi? Đúng là quá đáng.”
Lục quản gia khuyên nhủ: “Đại thiếu gia còn trẻ, có chút bốc đồng, nguyên nhân là do đối phương sai lầm, đại thiếu gia bị lừa gạt sẽ không tránh khỏi tức giận, lão gia, ngài chú ý thân thể, bác sĩ nói ngài không nên tức giận.”
Lục lão gia tử nghe thấy lời này càng tức giận, “Nó dễ dàng bị người ta lừa đi đầu tư dự án, không biết kết giao bạn bè, sau này sao có thể giao tập đoàn cho nó gánh vác được?”
Lục quản gia không dám mở miệng, dù sao liên quan đến vấn đề thừa kế, đây không phải việc ông ấy có thể phát biểu ý kiến.
L*иg ngực Lục lão gia tử nghẹn lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, “Là tôi quá nuông chiều nó, nó ra nước ngoài tùy ý làm bậy, mỗi ngày đều lộn xộn, chẳng làm được trò trống gì, tương lai giao tập đoàn cho nó, có phải cũng bị người ta lừa mất hay không?”
“Sao tôi có thể yên tâm giao tập đoàn cho nó.” Lục lão gia tử há miệng thở, cả người như già thêm vài tuổi, dấu vết của năm tháng hằn sâu trên gương mặt.
Lục quản gia nhắc nhở: “Hay là, Hoặc thiếu gia……….”
Lục lão gia tử xua tay.
“Lão gia, Hoặc thiếu gia từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, năm đó là thủ khoa thi đại học, nếu cậu ấy làm được………”
Lục lão gia tử thở dài ngắt lời ông ấy, “Cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, biết rõ khúc mắc trong lòng tôi mà.”
“Lão gia, lời vị đại sư năm đó nói chưa chắc đã đúng hết.”
Lục quản gia biết Lục lão gia tử cực kỳ tin tưởng lời vị đại sư đó nói, đối phương nói Lục Hoặc có mệnh trời sinh khắc Lục gia, người Lục gia tới gần anh, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì tử vong, tập đoàn Lục thị giao cho Lục Hoặc cũng sẽ suy tàn trong tay anh.
Lục lão gia tử vốn dĩ không phải người mê tín.
Nhưng mà, ngày Lục Hoặc sinh ra, đại thiếu phu nhân khó sinh mà chết, đại thiếu gia vì vội vàng chạy đến bệnh viện mà xảy ra tai nạn, lúc ấy nhị thiếu gia tình cờ cũng ở trên xe đại thiếu gia, hai người cùng lúc qua đời.
Vào ngày Lục Hoặc sinh ra, ba người bởi vì anh qua đời cùng lúc, Lục lão gia tử bị đánh một đòn mạnh, qua một đêm như già hơn mười tuổi, thân thể cũng đổ bệnh trong thời gian đó.
Đây cũng là lý do vì sao từ nhỏ Lục Hoặc không được tổ chức sinh nhật, sinh nhật của anh bị người Lục gia quên mất, Lục lão gia tử cũng vì vậy mà xa cách anh, ném anh tới nơi hẻo lánh.
Lục Vinh Diệu nghe thấy người làm và mẹ nói, Lục Hoặc khắc chết cha anh ta, từ khi còn nhỏ đã bắt nạt Lục Hoặc.
Anh ta cho rằng tất cả Lục gia đều là của anh ta, Lục Hoặc không có tư cách được hưởng.
Lục Hoặc bị đáng bị anh ta bắt nạt, bởi vì Lục Hoặc nên cha anh ta mới chết.
Lục quản gia vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục lão gia tử nên biết rất rõ chuyện này.
Nhưng mà Lục quản gia không biết, Lục lão gia tử là bởi vì cơ thể Lục Hoặc khác với người thường nên ông ta mới càng thêm chắc chắn Lục Hoặc sinh ra đã khắc Lục gia.
Lục Vinh Diệu bị đưa về Lục gia, nhị phu nhân cũng chính là mẹ Lục Vinh Diệu, Diêu Lan Nhã đã chờ sẵn, sốt ruột tiến tới.
Trên gương mặt được bảo dưỡng tốt của bà ta đầy tức giận, không nhịn được vươn tay tát Lục Vinh Diệu, “Con sao vậy, còn gây rối tới đồn cảnh sát, còn khiến lão gia tử tự mình đến đón con.”
Ngửi thấy mùi rượu trên người con trai, bà ta càng tức giận, “Con còn uống rượu? Có phải uống đến hồ đồ rồi không?”
“Bạn con mời, con không có lý do để từ chối, còn nữa, lần này không thể trách con, tên khốn Hoàng Chí Văn kia lừa con đầu tư dự án, hại con mất hết tiền, con đánh nó đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.” Lục Vinh Diệu xoa mặt, lúc đánh nhau, anh bị đánh một phát, đến giờ vẫn còn đau.
Diêu Lan Nhã sai người đi chuẩn bị canh giải rượu, bà ta vỗ đầu Lục Vinh Diệu, “Lát nữa con uống canh đi, ngày mai xin lỗi ông nội, thời gian trước con gây ra phiền phức ở công ty còn chưa qua, lần này con lại gây rối, lão gia tử sẽ nghĩ con như thế nào?”
Lục Vinh Diệu lụi xơ trên sofa, vẻ mặt bất chấp, “Bất kể thế nào, con vẫn là cháu trai ông ta yêu nhất, ngoại trừ con, ông ta có thể để ai thừa kế tập đoàn?”
Diêu Lan Nhã hung hăng đánh anh ta một cái, “Một ngày còn chưa lấy được cổ phần, con phải giả ngoan ngoãn cho mẹ, đừng quên, lão gia tử không phải chỉ có con là cháu trai.”
“Mẹ lo lắng quá rồi.” Lục Vinh Diệu cười nói: “Ông nội vẫn luôn chán ghét Lục Hoặc, vốn dĩ không thích nó, sao có thể giao tập đoàn cho nó.”
Diêu Lan Nhã nghĩ tới thái độ của lão gia tử với Lục Hoặc mới yên tâm.
Bà ta nói nhẹ, “Cho dù thế nào thì con cũng đừng gây chuyện nữa.”
Lục Vinh Diệp tùy tiện đáp: “Biết rồi.”
*
Ngày hôm sau, khi Kiều Tịch tỉnh lại có hơi đau đầu, cô quên mất bản thân trở về như thế nào.
Thời tiết cuối thu càng lúc càng lạnh, Kiều Tịch chọn một chiếc váy dài, bên ngoài khoác thêm áo len màu trà, mái tóc đen xõa sau lưng, đuôi tóc được uốn xoăn làm tôn lên gương mặt dịu dàng xinh đẹp.
Cô lấy tập tranh, chuẩn bị đến biệt thự tìm Lục Hoặc.
Đi xuống lầu, mẹ Kiều cho người chuẩn bị bữa sáng.”
“Tiểu Tịch, có thể ăn sáng rồi.” Bà thấy tập tranh trên tay con gái, “Hôm nay con muốn ra ngoài sao?”
Kiều Tịch trực tiếp nói với bà, “Con tới nhà bạn vẽ tranh.”
Mẹ Kiều thấy con gái vui vẻ, “Mẹ còn chưa được gặp người bạn này của con.”
Đôi môi xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, “Mẹ, qua một thời gian nữa con sẽ đưa anh ấy tới gặp mẹ.”
Mẹ Kiều mỉm cười gật đầu, “Được.”
Đối diện là Triệu Vũ Tích mất đi vận số của Kiều Tịch, cảm giác tồn tại thấp, cũng rất an tĩnh, nghe thấy Kiều Tịch nói, cô ta theo bản năng nhìn qua.
Không hiểu vì sao, cô ta cảm thấy người bạn trong miệng Kiều Tịch chính là Lục Hoặc.
Giây tiếp theo, Triệu Vũ Tích lại cảm thấy không có khả năng, Kiều Tịch sao có thể đưa Lục Hoặc không đi lại được tới Kiều gia để ra mắt cha mẹ được.
Cô ta nhanh chóng bác bỏ ý tưởng vớ vẩn như vậy, dù sao cha mẹ Kiều tuyệt đối sẽ không cho phép bảo bối của mình, con gái rượu ở bên một người có hai chân lại không đi được.
Hơn nữa, cô ta không tin Kiều Tịch sẽ nguyện ý luôn ở bên Lục Hoặc.
Người theo đuổi sự hoàn hảo trong mọi chuyện như Kiều Tịch, cái gì dùng cũng là thứ tốt nhất, sẽ không có khả năng thật sự thích một người khuyết tật, cô ham mới mẻ nên chỉ chơi đùa Lục Hoặc mà thôi.
Lúc Kiều Tịch tới biệt thự, chàng trai cầm cuốn sổ, tập trung xem cổ phiếu mà cô nhìn cũng không hiểu.
Cô biết gần đây anh kiếm được rất nhiều tiền, còn gửi tiền vào tài khoản cô nhiều lần. Cô không cần nên anh viện cớ nói là một phần nhỏ tiền sính lễ.
Kiều Tịch dọn ghế, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tối qua em về nhà như thế nào? Em say thật sao?” Kiều Tịch chỉ nhớ rõ hôm qua bị anh kéo ra khỏi phòng, ký ức sau đó rất mơ hồ.
Lục Hoặc nhìn cô, “Em không nhớ?”
“Quên mất.” Kiều Tịch hỏi anh, “Hôm qua em uống say có phát điên hay làm chuyện gì không tốt không?”
Bàn tay say rượu của cô không ngừng làm loạn, luôn muốn sờ eo anh, nếu không phải anh kịp thời giữ chặt thì anh đã bị cô trêu trọc.
Kiều Tịch chớp mắt, “Em làm gì?”
Lục Hoặc để cuốn sổ xuống, anh nắm tay cô, đặt lên người mình, đôi mắt đen láy có chút hứng thú, “Tịch Tịch, tối qua em như thế này.”
Dưới lòng bàn tay là cơ bụng rắn chắc của chàng trai. Chà, ngón tay Kiều Tịch khẽ run lên rồi cuộn tròn.
Mặt cô nóng lên, đột nhiên cảm thấy bản thân không có tiền đồ.